Lưu Quang Dạ Tuyết

Chương 21: Ngọc quá lưu quang vĩnh trân tích




“Chuyện đến đây là kết thúc rồi sao?”

“Đúng vậy”

“Mật Duẫn Phong đâu?”

“Đi rồi. Không ai biết hắn đã đi đâu”

“Mật Phi Sắc đâu?”

“Nàng xuất giá đi tu, Khổng lão phu nhân thương tiếc nàng nên để nàng trụ lại Phật đường của Thẩm phủ. Sau khi Tướng quân trở về muốn gặp nàng nhưng bị nàng cự tuyệt”

“Cúc Ảnh đâu?”

“Nàng mang tro cốt của Xá Lan đi rồi, về sau không ai còn thấy nàng đâu nữa”

“Vòng tay đã tìm được, Thẩm Hồ đã trở lại, Xá Lan đã chết, vụ án này có được xem là đã kết thúc?”

“Có lẽ là vậy”

“Vậy chúng ta thu thập một chút rồi trở về nhà”

“Được”

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, Mặc Sĩ Hề yên lặng nhìn Tô bà bà thu thập hành trang, chuyến đi đến Mạch Thành cũng nên kết thúc tại đây, đã đến lúc nên trở về nhà.

Có người gõ cửa.

Tô bà bà mở cửa, ngươi đứng bên ngoài là Thẩm Gia Lam.

Hắn đem một phong thư đến giao cho Mặc Sĩ Hề, trong thư chỉ viết bốn chữ, “Cùng nàng có hẹn”, kí tên “Tứ”

Nên tới cũng đã tới.

“Được”

Mặc Sĩ Hề theo Gia Lam đến Đồng Lâu. Tại khoảng đất trống trong sân có đặt một chiếc bàn tròn, hai chiếc ghế đệm, trên bàn không có điểm tâm mà chỉ có ba chiếc hộp lớn nhỏ khác nhau.

Thẩm Hồ ngồi trên một trong hai chiếc ghế, hắn nhàn nhã phơi nắng, thấy nàng tiến đến liền lên tiếng nói, “Hôm nay thời tiết thật tốt a, phải không?”

“Ta rất bận, có gì thì nói mau”

“Lãnh đạm vậy sao?”, Thẩm Hồ giận dữ, “Quả nhiên ngươi qua cầu rút ván, không nhớ là ai lúc trước trộm thuốc cứu ngươi, tuy rằng chỉ cứu được nửa mạng nhưng nếu không có ta thì ngươi đã chết từ sớm rồi”

“Đa tạ ân cứu mạng”

Thấy nàng đáp lời nhanh như vậy, Thẩm Hồ ngơ ngẩn, “Hả?”

“Tạ ân cũng tạ ân rồi, ta đi!”, Mặc Sĩ Hề xoay người bước đi, Thẩm Hồ vội vàng hỏi, “Ê, chúng ta có thâm thù đại hận gì sao? Hà cớ gì mà ngươi lại chán ghét ta như vậy?”

“Một người đã mất trí nhớ, rốt cuộc lại không mất trí nhớ, không có gì để nói”

Thẩm Hồ bật cười một tiếng, ánh mắt tỏa sáng, “Nguyên lai là vì chuyện này mà giận dỗi…chẳng lẽ ngươi thật sự mong muốn ta quên ngươi sao?”

Mặc Sĩ Hề bỗng xoay người nhìn hắn trừng trừng, biểu tình lạnh như băng, “Hơn nữa, từ sau khi ngươi giả vờ mất trí nhớ, ngươi cư nhiên quấn quít Tạ Tư Đồng, làm như thân thiết lắm! Thẩm Hồ, ngươi diễn trò cho ai xem?”

“Hóa ra là ghen!”, Thẩm Hồ càng cười vui vẻ.

Mặc Sĩ Hề nhếch môi xoay người bước đi, lúc này Thẩm Hồ rốt cuộc không ngồi yên được nữa, hắn nhảy dựng lên giữ chặt tay nàng, thanh âm vô cùng dịu dàng, “Duy Nhi!”

Hai chữ này tựa như tia chớp đem nàng bổ ra làm hai.

Mặc Sĩ Hề toàn thân cứng ngắc, Thẩm Hồ đem nàng xoay lại đối mặt với chính mình, hắn cười hì hì, “Duy Nhi!”

“Ngươi…gọi ta là gì?”

“Duy Nhi! Duy Nhi! Duy Nhi a! Tên cũng ngươi không phải là Mặc Sĩ Duy sao?”

Mặc Sĩ Duy! Một cái tên thật xa xôi nhưng khi lọt vào tai lại vô cùng quen thuộc, phảng phất như một dấu ấn đóng vào số mệnh, vô luận thời gian trải qua bao lâu cũng không thể xóa mờ được.

Đôi mắt Mặc Sĩ Hề không kìm chế được liền trở nên ươn ướt.

Thẩm Hồ nhẹ nhàng thở dài, hắn dịu dàng nói, “Sở dĩ ta cố ý giả vờ mất trí nhớ, ngoại trừ việc chọc giận ngươi, chủ yếu là ta biết ngươi đang lên kế hoạch bắt giữ Xá Lan, mà nàng lại thông minh như vậy, chỉ cần một ngọn gió thổi lay ngọn cỏ cũng có thể khiến nàng cảnh giác, vậy nên ta phối hợp với ngươi, cho ngươi giả vờ bức cung ta rồi đem mọi người triệu tập đến đại sảnh, để nàng không nghi ngờ…Ta nghĩ, ở điểm này chúng ta diễn rất ăn ý, ta không tin ngươi không biết ta đang khổ dụng tâm”

“Ta…”, Mặc Sĩ Hề chỉ thốt lên một chữ, cũng không thể nói tiếp.

“Mà ta cũng không mất trí nhớ, bởi vì sau khi ngươi đi ta liền phun hết thuốc ra ngoài. Ta nói rồi, ta không muốn quên ngươi, ta đã nói được thì nhất định sẽ làm được”

Mặc Sĩ Hề nhướn mi yên lặng nhìn Thẩm Hồ.

Thẩm Hồ nắm tay nàng dắt lại gần cạnh bàn rồi chỉ vào chiếc hộp đầu tiên bên trái, “Ngươi có biết trong hộp này có gì không?”

Mặc Sĩ Hề lắc đầu.

Thẩm Hồ bật cười, “Trí nhớ ai đó quả thật không tốt lắm. Ngươi cho rằng giữa chúng ta không nợ nần gì nhau sao? Kiểm điểm lại đi, ngươi thua ta một lần cá cược, vậy nên hôm nay ta muốn ngươi trả nợ”

Mặc Sĩ Hề có chút khó hiểu, Thẩm Hồ nhướn mắt nhìn nàng, ý bảo nàng mở hộp ra, vì vế nàng chậm rãi nâng hộp lên…mở nắp…

Một chiếc váy lụa màu xanh áng mây, gió thổi qua, lụa gợn sóng, tựa như nước, tựa như mây. Một dải lụa bay lên, nàng vội vàng giữ lại, lụa chạm vào da thịt, mềm mại nhẹ nhàng tựa như cánh chim.

“Còn nhớ hay không, đêm đó tại Khổng Tước Lâu, chúng ta từng đánh cuộc, là cá chết trước, hay người chết trước, ngươi thua!”

“Nếu ta thua, phải mặc nữ trang”

Thẩm Hồ khoanh tay mỉm cười nhìn nàng, “Lụa của kinh thành đệ nhất phường, danh chấn Mạch Thành, hài lòng chưa?”

Mặc Sĩ Hề phảng phất có chút ngây ngẩn, cả nửa ngày mới có thể lên tiếng, “Ta…từ sau mười tuổi…không mặc qua…nữ trang”

“Quên mặc thế nào rồi sao? Tại sao lại không nói sớm, để ta đến giúp ngươi là được!”, Thẩm Hồ nói xong liền giả vờ tiến lên, Mặc Sĩ Hề vội vàng ôm váy áo lùi về sau vài bước.

Nàng giật mình, hai bên má ửng đỏ, giờ khắc này Mặc Sĩ Hề cuối cùng cũng phản ứng như một nữ tử bình thường.

Thẩm Hồ không thể không phá ra cười, hắn cười đến gập cả lưng lại.

Mặc Sĩ Hề tiếp tục ôm váy áo cũng không xong, bỏ xuống cũng không thể, lại còn bị hắn trêu ghẹo, nàng không khỏi có chút tức giận, “Có gì đáng cười?”

“Không, không, không, không có gì buồn cười, bất quá, a ha ha ha ha!”

Mặc Sĩ Hề rốt cuộc phát hỏa, nàng ném váy áo sang một bên rồi quay ngoắt đi, Thẩm Hồ vội vàng giữ nàng lại, “Muội muội ngoan, đừng giận dỗi, ta không đùa nữa!”

Gương mặt Mặc Sĩ Hề càng thêm đỏ, Thẩm Hồ cũng không buông tay nàng ra, hắn dẫn nàng đến trước chiếc hộp thứ hai, “Đã có váy áo thì không thể thiếu trang sức được, mở ra xem, bộ trang sức này ngươi có vừa ý hay không?”

Nghe ngữ khí thập phần thần bí, nàng không thể không tò mò liền vươn tay mở hộp ra xem, bên trong là…Mặc Sĩ Hề kinh ngạc, nói thế nào cũng không thể ngờ được, bên trong là…vòng tay đã bị trộm.

“Ngươi…”

Thẩm Hồ cầm vòng tay lắc lư trước mặt nàng, sau đó hắn kéo tay nàng lại, chiếc vòng được mang vào.

Thiên thạch ngũ sắc, ngọc trắng trong suốt, ánh sáng lung linh.

“Rất hợp!”, Thẩm Hồ khen tấm tắc, Mặc Sĩ Hề vội vàng rút tay về, nàng muốn tháo vòng tay ra nhưng làm thế nào cũng không tháo ra được.

Thẩm Hồ cũng không cản trở nàng, hắn mỉm cười nhìn nàng cố sức tháo vòng tay, cuối cùng lên tiếng hỏi một câu, “Đến bây giờ vẫn còn muốn trốn sao?”

“Ngươi!”, Mặc Sĩ Hề không tháo vòng tay được, nàng trừng mắt nhìn hắn, “Đừng đùa nữa!”

“Ta không đùa, vòng tay này vốn muốn đưa cho ngươi!”

“Ngươi…ngươi biết rõ đây không phải là vòng tay bình thường, nó còn có một ý nghĩa khác!”, Mặc Sĩ Hề kinh ngạc nhìn Thẩm Hồ.

Không hiểu từ lúc nào, vẻ lỗ mãng cùng bỡn cợt trên gương mặt của Thẩm Hồ biến mất, hiện tại những gì còn đọng trên mặt hắn chính là thành khẩn, đôi mắt trong suốt sáng ngời như thủy tinh.

Hắn đang…cầu hôn với mình?

Trong lúc nhất thời, thiên địa quay cuồng, nàng không biết bản thân mình đang tồn tại ở nơi nào.

Vòng tay này tượng trưng cho thân phận nữ chủ nhân của Thẩm phủ, Thẩm Hồ đem vòng tay trao cho nàng cũng chính là ám chỉ hắn muốn nàng làm nữ chủ nhân của Thẩm phủ. Hắn…hắn biết rõ…không có khả năng!

“Thẩm Hồ, ngươi cũng biết, ta mạo danh ca ca chính là tội khi quân, một khi bị bại lộ, Mặc Sĩ gia đều chung tội!”, trong thanh âm của Mặc Sĩ Hề tràn đầy tuyệt vọng.

Thẩm Hồ dịu dàng đáp lại, “Ta biết!”

“Ngươi cũng biết, lần trước ta bức ngươi uống Bạc Hạnh Thảo chính là muốn chấm dứt mọi chuyện giữa chúng ta”

Thẩm Hồ tiếp tục dịu dàng đáp, “Ta biết!”

“Như vậy ngươi cũng biết ta không thể khôi phục thân phận nữ nhân, bốn chữ vàng của Mặc Sĩ tộc cũng không thể bị sập đổ trong tay ta”

Thẩm Hồ vẫn dịu dàng, “Ta biết, những gì ngươi nói, ta đều biết”

Trong mắt Mặc Sĩ Hề là sương mù, “Vậy tại sao ngươi còn muốn ép ta? Tại sao không chịu buông tha ta? Coi như chúng ta chưa từng quen biết, không thể sao?”

Thẩm Hồ nhìn nàng chăm chú, rất lâu sau đó, hắn bỗng nhiên duỗi tay đem nàng ôm chặt vào lòng.

Theo trực giác, Mặc Sĩ Hề muốn giãy dụa, lại nghe thanh âm nhẹ nhàng của hắn truyền đến bên tai, “Bởi vì ta biết rõ, ngươi yêu ta. Mặc Sĩ Hề, ngươi yêu ta”

Cả người nàng nhất thời cứng đờ sau câu nói này của hắn.

“Nếu chúng ta yêu nhau, tại sao lại không thể ở cùng một chỗ?”

Một giọt nước mắt lăn xuống, chậm rãi, đau thương, Mặc Sĩ Hề lên tiếng, “Chẳng lẽ…chỉ cần yêu nhau…liền có thể…sao? Thẩm Hồ, thế giới này không dễ dàng như vậy!”

“Chỉ cần chúng ta cố gắng, căn bản không có gì là không thể!”, Thẩm Hồ nâng gương mặt của nàng lên, hắn dùng đầu ngón tay lau lệ trên mắt nàng, động tác vô cùng dịu dàng, “Tại sao ngươi không nhìn xem lễ vật thứ ba của ta là gì?”

Mặc Sĩ Hề liều mạng lắc đầu, “Ta không xem! Ngươi lại hấp dẫn ta, ngươi dùng những thứ xinh đẹp nhất thế gian này dụ dỗ ta vứt bỏ trách nhiệm, vứt bỏ gia tộc để tiếp tục phạm sai lầm…”

Thẩm Hồ thở dài, hắn nhướn mi nói, “Thật sự không muốn xem?”

Mặc Sĩ Hề lắc đầu.

“Ta hỏi lại một lần nữa, thật sự không muốn xem?”

Mặc Sĩ Hề vẫn lắc đầu.

“Được rồi”, Thẩm Hồ đẩy nàng ra rồi cầm chiếc hộp kia xoay người bước đi, hắn vừa đi vừa nói, “Người ta định dành cho ngươi một bất ngờ, ngươi ta phải mất sức chín trâu hai hổ mới khẩn cầu được phụ thân đem kim bài miễn tử mà tiên đế đã ban cho tổ phụ…”

Mặc Sĩ Hề kinh ngạc hỏi, “Cái gì?”

Chỉ là Thẩm Hồ không để ý đến lời của nàng, hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa giận dữ nói, “Vốn còn nghĩ thứ này có thể giải quyết hết mọi phiền toái, nào ngờ ai kia không muốn xem, không xem cũng không đụng tới một cái, haiz haiz haiz, ta thật thất bại a!”

“Đợi đã!”

“Kim bài a kim bài, ngươi có gì phải đắc ý, ai kia cũng không thèm liếc mắt đến ngươi…”

“Ta nói chờ một chút, Thẩm Hồ!”

“Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đem ngươi trả lại cho phụ thân, tiếp tục cất trong mật thất…”

“Thẩm Hồ!”, Mặc Sĩ Hề nhón chân phi thân đến trước, nàng giữ lấy vai hắn rồi xoay hắn vòng trở lại, lúc này nàng liền trông thấy gương mặt của Thẩm Hồ…cười ngàn lần giảo hoạt.

Người này…rõ ràng là cố ý…Đáng giận!

Thẩm Hồ đem chiếc hộp đưa đến trước mặt nàng, thanh âm lười biếng, “Nè, mở ra xem thử đi!”

Mặc Sĩ Hề trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào nắp hộp thì Thẩm Hồ đột nhiên lên tiếng, “Đợi đã!”

“Hả?”

“Ngươi nến nghĩ kỹ rồi quyết định mở ra hay không. Phụ thân có nói, thứ này chỉ có thể dành cho người nhà”, Thẩm Hồ nháy mắt nhìn nàng, sau đó lè lưỡi.

Mặc Sĩ Hề ngừng lại, đầu ngón tay trên nắp hộp vẫn còn đang do dự.

Thẩm Hồ tuy vẫn ngoác miệng cười nhưng hô hấp rõ ràng đã ngừng lại.

Gió nhẹ nhàng thổi, tiếng chuông gió dưới mái hiên Đồng Lâu vang lên trong vắt, cả thế giới chợt ngừng hẳn lại.

Ngón tay kia di chuyển đến chiếc khóa hộp, động tác kia tựa như phép màu đem toàn bộ thế giới hỗn độn ném vào ánh sáng.

Thời gian yên lặng quá dài, Thẩm Hồ khẩn trương liếm vành môi.

Cũng tại lúc đó, hai ngón tay chợt động, mang theo nó là qui luật vận động của vạn vật nhẹ nhàng lướt qua, từ nay về sau…cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật hồi sinh…

“Tách” một tiếng, khóa hộp tháo rời.

Nắp hộp mở ra để lộ đồ vật bên trong…

Kim bài tỏa sáng dưới ánh mặt trời, phảng chiếu trong đó là ánh mắt của Thẩm Hồ cùng Mặc Sĩ Hề, tất cả ánh sáng đều chứa chan hy vọng.

Mà ánh sáng kia còn có một cái tên.

Tên là…

Hạnh phúc.

Linh tê thán hữu nồng tình ý,

Ngọc quá lưu quang khả trân tích…

(灵犀叹有浓情意,玉过流光可珍惜)

Hoàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.