"Sưu sưu sưu..sưu sưu sưu…" Xạ thủ trong Tây Sa đại quân, nghe theo mệnh lệnh của nguyên soái, nhắm vào hoàng đế địch quân mà cùng bắn vạn tiễn. Chớp mắt chỉ thấy tên bay ùn ùn đến, như cuồng phong bạo vũ, vụt thắng tới Diệp Phong, căn bản không cho hắn khe hở né tránh nào!
"Một đám xạ thủ nhỏ nhoi muốn lấy mạng của trẫm, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày!"
Diệp Phong đối mặt với mưa tên ùn ùn kéo đến, khinh thường hừ lạnh một tiếng, vận hành chánh ma nhị khí cương nhu hợp thành. Ở bên ngoài cơ thể hình thành một quả cầu hai màu trắng đen, bao bọc đan xen xoay quanh cơ thể hắn, xoay tròn cực nhanh, càng lúc càng lớn, tưởng chừng như tất cả mũi tên bắn trúng quả cầu nhị khí, toàn bộ bị hút vào. Chỉ trong nháy mắt quả nhị khí đã thành một trái cầu cổ quái bọc kín bởi cung tên.
"Cái này, đây là công phu gì? Lại không sợ vạn tiễn cùng bắn?" Nguyên soái A Bố Đô nhìn trái cầu nhị khí đầy cung tên, quá rung động, vô cùng không hiểu cẩu hoàng đế đã dùng công phu gì.
"Nguyên soái, nghe nói võ công của Thần Châu, cho tới bây giờ không thể cùng lúc tu luyện chánh ma nhị khí. Hoàng đế này hình như khai sáng ra kỳ tích, theo ta ngài về trước quân doanh chờ Mạc tướng quân đến đối phó với hắn đi!" Tướng quân Cuồng Sa Kha Lạc Bố, mắt thấy Hoàng đế Thần Châu võ công khủng khiếp, lo lắng xuất hiện ngoài ý muốn, muốn cho nguyên soái về trước quân doanh.
"Hừ, bất luận hắn dù có mạnh, rốt cuộc cũng chỉ là một người. Đối mặt với binh tướng quân ta, hắn cuối cùng cũng có khoảnh khắc mệt mỏi mà thôi!" Nguyên soái A Bố Đô làm dụi xuống một chút tâm trạng, coi thường cười lạnh, hạ lệnh cho chiến sĩ Cuồng Sa xông lên, xạ thủ tiếp tục bắn.
"Hô….sưu sưu sưu.."
Trong lúc xạ thủ đại quân đang chuẩn bị cùng bắn tên lần thứ hai, Diệp Phong bên trong quả cầu bị hàng loạt mũi tên găm vào, bỗng vận kình đem toàn bộ cung tên bắn ngược trở lại. Trong nhất thời chỉ thấy cung tên trên quả cầu nhị khí, như ác quỷ lấy mạng, bắn vào toàn bộ binh tướng xung quanh hắn, khiến người ngã ngựa đổ, chết nhưng rơm rạ.
"Hảo, hoàng đế chúng ta võ công có một không hai ở trời đất, phóng mắt khắp thiên hạ, không người nào có thể địch nổi!"
Bên trong Tây môn quan, không biết ai muốn vỗ mông ngựa liền hô to một tiếng như vậy, kéo theo binh tướng tận mắt chứng kiến thần công của hoàng đế, đều theo đó mà hô to vang dậy. Sĩ khí đã mất trước đây, tựa hồ trong nháy mắt này quay về mà dâng cao dữ dội.
"Đáng ghét, Chu Ngọc Long, hôm nay bổn soái rất muốn cho binh tướng của ngươi chết thảm, trả giá bằng máu…" Nguyên soái A Bố Đô trông thấy phần lớn binh tướng Tây Sa bị bắn chết, quá đau lòng, nhìn Diệp Phong trầm giọng gầm lên, chưa biết nói gì tiếp, đã nghe phía Tây chợt truyền đến từng hồi từng hồi rồng ngâm lảnh lót cao vút.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" A Bố Đô, Kha Lạc Bố cùng chúng nhân Tây Sa, và mọi người ở trong Tây môn quan, nghe được âm thanh long ngâm. Tất cả đều nhìn về phía tây với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Sau một cái nhìn, hết thảy đều kinh hãi phát hiện phía tây có quái long cùng đại điêu chở người ùn ùn mà kéo đến.
"Tốt, viện binh đã tới, thống lĩnh cấm vệ quân Lưu Mãnh nghe lệnh, lập tức dẫn binh tướng Thần Châu ta, ra cổng giết địch!"
Diệp Phong mắt thấy phía tây Long ưng kỵ sĩ đoàn và Bạch điêu xạ thủ đoàn đã đến, lập tức hưng phấn giơ cao tay quát lên, vung kiếm mang theo chín đạo long khí, chém giết địch quân, điên cuồng tàn sát, giống như ác ma đoạt mệnh.
"Giết!!!" Băng long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, thấy đoàn trưởng đại nhân ở phía dưới, bị tầng tầng binh lính địch quân vây quanh, lập tức giơ súng hô tô một tiếng, suất lĩnh long ưng kỵ sĩ đoàn, giương sung xông vào quân địch, liều mạng giết địch!
Cùng lúc đó, một trận nổ mạnh "Oanh oanh oanh" kinh thiên động địa bất chợt vang lên, đại doanh Tây Sa bị hỏa pháo bộ đội của Tư lực đoàn oanh tạc mãnh liệt, khiến cho tất cả binh tướng chưa xuất chiến ở bên trong quân doanh, hoảng sợ vạn phần, tránh né chung quanh, liên tục kêu thảm thiết…
"Cái này, cái này.. cái này hình như là Diệu vũ hỏa pháo??"
Năm ngàn năm trước, đại lục Thần Châu từng xuất hiện một do thợ thủ công hỏa khí tên là Hàn Diệu Vũ đúc ra hỏa pháo Diệu Vũ chấn động đại lục, làm vua các nước đều them thuồng. Đáng tiếc nguời này sau khi bị gian tặc hãm hại, dẫn đến Diệu Vũ hỏa pháo và phương pháp chế tạo, toàn bộ theo đó biến mất.
Bây giờ quan viên bên trong Tây môn quan, nhìn thấy tình huống trong quân doanh Tây Sa bị hỏa pháo oanh tạc, lập tức nghĩ đến Diệu Vũ hỏa pháo năm đó khiến vua các nước rất tiếc nuối.
"Các tướng sĩ, viện binh hùng mạnh của chúng ta đã tới. Vì sự quanh vinh của dân tộc, vì dân chúng ở trong nước, xông lên!"
Thống lĩnh cấm vệ quân Lưu Mãnh, nghe lệnh của hoàng thượng, mắt thấy thật sự có viện binh hùng mạnh tới trợ giúp, lập tức hùng tâm phấn chấn, ra lệnh cho binh lính mở rộng cổng thành, suất lĩnh cấm vệ quân sĩ khí đã dâng cao, hướng đến địch quân triển khai phản công!
"Diệu Vũ hỏa pháo? Không thể nào, trên đời này sao có thể còn nhiều Diệu Vũ hỏa pháo vây?" A Bố Đô đối mặt với cục diện tới đột ngột, quá rung đông khó có thể tin nói thầm một tiếng, lập tức tỉnh ngộ hạ lệnh:" Mau, toàn quân lui về phía sau, bắt bộ đội hỏa pháo của địch nhân!"
Nguyên soái vừa ra lệnh một tiếng, binh tướng Tây Sa đã sớm kinh hoàng không thôi, lập tức lui về sau như bầy ong vỡ tổ. Diệp Phong nhìn thấy tình huống này há có thể dễ dàng buông tha bọn chúng, lúc này phân phó cho Long ưng kỵ sĩ đoàn và Bạch điêu xạ thủ đoàn đi ngăn chặn, hét to ra lệnh cho Lưu Mãnh suất cấm vệ quân cùng mình điên cuồng truy kích chém giết phía sau!
"Giết!" Quân doanh của Tây Sa bị hỏa pháo oanh tạc, đã trở nên rối loạn. A Bố Đô muốn suất binh đi bắt bộ đội hỏa pháo của địch binh, lại lọt vào sự phục kích ở hai cánh của Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn và đại địa kỵ sĩ đoàn cưỡi ma thú, tức khắc bị bộ đội trước giờ chưa từng gặp này, đánh cho không ứng phó kịp. Phía trước hỏa pháo bộ đội của Tư Lược đoàn, có lôi đình đao khách và hỏa thương xạ thủ đứng chặn, căn bản không cho phép quân Tây Sa làm tổn thương đến bộ đội hỏa pháo. Dưới sự mãnh công lẫn nhau, hai bên tiến vào trận chiến kéo dài kịch liệt!
"Thật kì dị, bộ đội quá hùng mạnh, đây là viện binh của đại quốc nước ngoài mà hoàng thượng nói sao? Mặc dù binh lực không nhiều lắm, nhưng có hỏa pháo này, đế quốc Thần Châu của chúng ta có lẽ thật sự được cứu rồi!" Thái hậu Lưu Khiết cao quý xinh đẹp đứng ở trên lâu thành, nhìn chiến trường phía Tây, mừng rỡ nói thầm, đồng thời trong lonhg có chút ít sợ hãi. Lấy võ công tối cao của hoàng thượng hôm nay, thêm nữa lại có đồng minh cường hãn như vậy, chỉ sợ sau khi dẹp yên loạn bên ngoài, nàng cùng Hứa Sơn sẽ rơi vào sự đả kích!
So với sự sợ hãi của Lưu Khiết, chúng quan viên ở đây cùng vui mừng xen kinh hãi khi có viện quân cường đại, đồng thời cũng lo lắng sự việc sau này. Chỉ có tâm trạng của Hứa Sơn hơi tốt một chút, dù sao ông có nữ nhi bây giờ rất được hoàng thượng sủng ái.
Tiếng hô quát chém giết rung trời, tiếng pháo ầm vang, cùng tiếng ngựa kêu thảm thiết liên miên không dứt. Ban đầu đại quân Tây Sa chiếm ưu thế tuyệt đối. Đối mặt với Tư Lược đoàn cùng cấm vệ quân Thần Châu hai mặt giáp và hỏa pháp oanh tạc, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Lưu manh hoàng đế vung Thiên tử kiếm, điên cuồng vẫy ra long khí tử kim, giống như cuồng long xuất hải, điên cuồng chém giết ở trong lòng quân địch, hoàn toàn không có địch binh nào có thể ngăn một chiêu của hắn, không bao lâu hắn đã vọt tới A Bố Đô cũng ở trong trận thế.
"Nguyên soái vô tri của dã man dân tộc, hôm nay trẫm muốn cho ngươi biết, cái gì kêu là thiên ngoại hưu nhân, thiên ngoại hữu nhân. Sau khi ngươi chết không lâu, trẫm nhất định khiến cho chủ tử của ngươi cùng nhau xuống địa ngục!"
Nhìn thấy nguyên soái của địch nhân cách mình chưa đầy trăm thước, Diệp Phong phi thân bay lên, cười lạnh tàn sát bừa bãi, vung kiếm tung ra chín đạo long khí, mốt thế bổ xuống hắn ở phía dưới, dưới ánh mắt hoảng sợ của A Bố Đô.
"Không…" Nguyên soái A Bố Đô lúc đầu đầy lòng tin tưởng, không cam lòng hét lên một tiếng không hoàn chỉnh, đã bị long khí nổ thành tan xương nát thịt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Nguyên soái chết rồi…" binh tướng Tây Sa, mắt thấy nguyên Soái thủ lãnh của bọn chúng bị giết, đều kinh hãi, sĩ khí càng thêm suy sụp, bị Tư Lược đoàn và Cấm vệ quân giết đã không thành đội ngũ, chạy trốn xung quanh!
"Các ngươi là những tiểu dân ở nơi hoang vu, lại dám can đảm liên mình với các dân tộc nhỏ yếu còn lại quấy nhiều quốc thổ Thần Châu của ta. Ban đầu trẫm định phải đem tất cả các người giết hết, nhưng nhìn trời cao có đức hiếu sinh, chỉ cần các ngươi mau chóng buông khí giới đầu hàng, trẫm sẽ tha chết cho các ngươi!"
Diệp Phong bốc người lên cao, nhảy đến một gã đang cưỡi trên lưng một long ưng kỵ sĩ, vận dụng Sư tử hống từ trên cao truyền xuống, nhìn binh tướng Tây Sa đang hoảng hốt chạy trốn phía dưới, trầm giọng hô lên.
Trong quân đội khó tránh khỏi có không ít tên cứng đầu cứng cổ không biết sống chết, Diệp Phong vừa nói xong, vài tên tướng lãnh Tây Sa đang chạy trốn, lập tức mở mồm tức giận phản bác, may có bạch điêu xạ thủ của Kiệt Nã Tư trong nháy mắt bắn giết đánh gục, mới dẹp loạn ý niệm phản khánh trong đầu đám tướng lãnh còn lại, tất cả đều dẫn bộ hạ buông khí giới đầu hàng!
Chiến tranh kết thúc, Thần Châu đế quốc giành được thắng lợi hoàn toàn. Thái hậu, tể tướng cùng chúng quan viên bên trong Tây môn quân và Liễu Nhược Yên, Hứa Lâm, Tô Vân vừa nghe thấy tin truyền đến đều cao hứng xuất quan đến đây nghênh giá!
Ở khoảng cách xa không nhìn rõ tướng mạo của viện binh, Lưu Khiết, Hứa Sơn,Liễu Nhược Yên đám người phía đầu hàng nghênh đón hoàng thượng, trông thấy rõ tướng mạo của đám người Lạp Phỉ Nhĩ, Kiệt Nã Tư, Khải Đặc đi theo phía sau hoàng thượng liền thần sắc kinh ngạc. Tất cả đều lộ ra vẻ mặc ngạc nhiên, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy dị nhân tộc như này.
"Hoàng thượng, những dũng sĩ này chính là viện binh của đại quốc hải ngoại mà ngài nói sao?" Liễu Nhược Yên tò mò nhìn đám người Lạp Phỉ Nhĩ,hỏi ra điều mà mọi người trong lòng nghi hoặc.
"Ha ha ha đúng vậy, những dũng sĩ này là viện quân cường lực của trẫm!" Diệp Phong chỉ vào đám người Lạp Phỉ Nhĩ, cao hứng cười to như diễn kịch, đám người Lạp Phỉ Nhĩ sơm đã biết nên làm như thế nào, vừa nghe Diệp Phong nói xong, lập tức lấy lễ nghi thân sĩ của Tây hải, hướng về mọi người vấn an. Chúng nhân thấy vậy trong lòng cảm thấy mới mẻ.
"Chư vị quý tộc tôn quý của Đông hải Thần Châu, chúng ta là bộ đội chủ lực dưới trướng của hai vị nữ vương của liên minh Nam Bắc đại lục ở Tây hải. Hai vị nữ vương liên minh từng bí mật đi du lịch thưởng thức cảnh sắc ưu mỹ của Thần Châu đại lục, tình cờ gặp hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng, vừa gặp hoàng thượng đã ái mộ, định hạ hôn ước. Lần này chúng tôi phụng mệnh của hai vị nữ vương, đến đây hiệp trợ hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng chống đỡ những kẻ xâm lượng không biết sống chết!" Đứng ở phía sau Diệp Phong, tên mập mạp xấu xí hay nịnh bợ Ai Đức đem những lời nói lấp liếm chuẩn bị trước đó, mồm mép ăn nói bừa bãi mà nói ra.
"Tây hải nữ vương? Du lịch Thần Châu? Vừa thấy hoàng thượng đã ái mộ còn định hạ hôn ước? cái này…" Lưu Khiết, Liễu Nhược Yên, Hứa Sơn cùng mọi người nghe Ai Đức nói xong, cùng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng sự thật trước mắt đã xảy ra, bởi vậy bọn họ không thể không tin.
"Lôi Ân, nhân gia cùng tỷ muội đều nhớ chàng, đuổi nhanh những người này rời đi một chút!" Tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ, hai tròng mắt như có nước vẫn thâm tình để ý tới người yêu, thấy bọn họ nói chuyện không dứt, đành mở miệng nhỏ giọng thúc giục.
"Trước mắt hơn hai trăm vạn đại quân của hai vị hôn thê của ta đã xuất hiện ở sáu đại chiến trường. Bây giờ trẫm muốn dẫn hầu tước Lạp Phỉ Nhĩ đi trước đến các nơi khác để đánh tan hoàn toàn liên minh sáu nước" Diệp Phong nghe xong câu thúc giục của tinh linh mỹ nữ, cũng kìm nén sự ngứa ngáy trong lòng, lúc này nói căn dặn:" Thái hậu, Hứa tể tướng, việc còn lại ở đây sẽ do hai vị các người thay mặt trẫm xử lý đi!"
Nói xong, hắn dùng ánh mắt ý bảo hoàng hậu, Hiền phi, Đức phi tam nữ ngoan ngoãn chờ đợi, cùng đám người Lạp Phỉ Nhĩ đi về hướng Nam, chuẩn bị thông qua Truyện Tống Trận đã sơm bố trí chu đáo, đến chiến trường phương Nam. Để lại Thái hậu, Tể tường cùng quan viên hai đảng dõi theo bóng lưng hắn, quay mặt nhìn nhau không biết làm sao, không nghĩ đến hoàng thượng lại cùng nữ vương có lực lượng như vậy có hôn ước, tương lai của bọn họ rất tăm tối