Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 1 - Chương 23




Ninh Bình tới tìm Hoàng đế.

Hoàng đế tới phòng ngủ của Đan Hoành, nhìn vào trong không thấy ai, mành trướng trước giường cũng chưa được mở.

Hoàng đế đi tới bên giường, mở màn lên, thấy trên giường là một ổ chăn to tướng. Hoàng đế nhẹ mỉm cười, vỗ vỗ lên ổ chăn.

“Ái phi, thân thể nàng khó chịu sao? Có muốn gọi ngự y không? Để trẫm sờ trán một chút để xem nàng có sốt không.”

Hoàng đế đợi mãi không thấy người trong chăn phản ứng, hơn nữa ái phi lại trùm chăn kín đầu, như vậy e rằng sẽ khó thở, không tốt a. Nghĩ vậy, Hoàng đế liền đưa tay kéo chăn xuống.

“Người đâu!”

Nghe tiếng Hoàng đế quát lớn, mọi người đang đứng chờ ngoài cửa phòng liền vội vã chạy vào, quỳ hết xuống đất.

Hoàng đế đưa tay chỉ về phía ổ chăn, mọi người theo hướng tay Hoàng đế nhìn vào bên trong ổ chăn, thì ra trong ổ chăn chỉ có mấy cái gối chứ không có người nào nằm trong.

“Nương nương của các ngươi đâu rồi?”

“Hoàng thượng, tối qua nương nương nói nương nương trong người mệt mỏi, nên ra lệnh không ai được bước vào phòng, kẻo quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, nếu ai dám trái lệnh sẽ bị nghiêm phạt, bởi vậy từ tối qua tới giờ chưa có ai gặp nương nương, bởi vậy chúng nô tài hoàn toàn không biết nương nương không ở trong phòng”.

“Một đám phế vật, Ninh Bình!”

“ Mau phái người của ngươi tìm kiếm, tra xét toàn bộ trong hoàng cung, đình viện, mái nhà, phòng lương thực, tất cả đều không được bỏ sót, kiểm tra xem trong cung nơi nào gần đây nhất thức ăn bất chợt biến mất, một đám phế vật, chủ nhân của mình biến mất mà hoàn toàn không biết, trẫm ở trong Ngự thư phòng chờ, ngươi tìm được Đan phi rồi mau đưa nàng ấy tới yết kiến trẫm”.

Hoàng đế trở về Ngự thư phòng đợi tin tức, trong hoàng cung tất thảy thị vệ, cung nhân đều tất bật.

Có điều cho tới ngày thứ hai, cuộc tìm kiếm cũng không thu lượm được gì, tất thảy người trong cung đều nhận thức rằng tình hình hiện giờ rất nghiêm trọng.

Ninh Bình đi qua đám cung nhân đang ở bên ngoài lo lắng, đi vào gặp Hoàng đế đã một ngày đêm vì lo lắng mà không ngủ, tâm lí sẵn sàng đón nhận tử tội.

Hoàng đế bình tĩnh nhìn Ninh Bình.

“Ái phi của trẫm đâu?”

“Bệ hạ, thần đáng chết, Đan nương nương hiện giờ có lẽ đã không còn ở trong cung”.

Hoàng đế ngồi xuống long ỷ, đôi mắt nhắm nghiền.

Hồi lâu, Hoàng đế từ từ mở mắt ra, vẻ mặt dường như đã hạ quyết tâm.

“Lệnh cho ngươi tra kĩ xuất thân của các cung nhân, nếu thấy có điều khả nghi lập tức thẩm vấn, người của trẫm sao có thể mất tích một cách không minh bạch như vậy, còn tội của ngươi, khi nào tìm thấy Đan nương nương rồi trẫm sẽ luận tội .”

Trong cung tổng cộng có 1800 người, đâu phải muốn tra một hai ngày là có thể xong?

50 ngày nữa lại qua đi, xuất thân của cung nhân trong cung mới có thể tra xong, lần này quả thực đã tìm được mấy tên gián điệp do Bắc Phiên gài vào trong cung.

Có điều chưa kịp thẩm vấn, bọn chúng đã uống thuốc độc tự vẫn.

Không những thế, một kẻ trong lúc sắp chết còn hung hăng nói.

“Hãy nhắn lại cho tên cẩu Hoàng đế của Đại Đồng biết rằng, hắn đừng hy vọng đời này có thể gặp lại quý phi của hắn nữa ha ha…”

Nhờ câu nói ấy, Ninh Bình đoán ra Đan Hoành đã bị người Bắc Phiên bắt đi.

Mà cho tới lúc này, đoàn người Bắc Phiên chắc chắn đã ra khỏi cổng thành tại Bắc biên quan, và đã đi sâu vào địa phận Bắc Phiên, hiện tại cho dù có tức tốc truy đuổi cũng đã quá muộn.

Ninh Bình quyết định tới gặp Hoàng đế, vào tới Ngự thư phòng, Ninh Bình liền quỳ xuống.

“Thần tội đáng muôn chết, thần thân là tổng quản đại nội thị vệ, ấy vậy mà để bọn người Bắc Phiên thừa cơ bắt Đan nương nương, thần xin tình nguyện lấy cái chết tạ tội”.

“Chết? Ngươi chết rồi thì ái phi của trẫm có thể trở về sao?”

[Ba!]

Hoàng đế đập tay xuống bàn, khóe mặt giọt lệ tuôn rơi.

“Ninh Bình, ngươi nghe cho rõ, bởi vì ngươi làm việc thất trách, khiến hoàng phi của trẫm bị lén bắt ra khỏi cung, đáng lẽ trẫm nên xử ngươi tội chết, nhưng hiện tại Hồng nhi sinh tử bất minh, trẫm quyết định cách chức tổng quản đại nội thị vệ của ngươi, còn nữa, trẫm cho ngươi một đạo mật chỉ, ngươi mau tới Bắc Phiên quốc, tìm được Hồng nhi rồi thì hãy nói với nàng, trẫm rất nhớ thương nàng, mong nàng hãy sống thật tốt, có điều trẫm không hy vọng nàng trở về, trước khi Đại Đồng và Bắc Phiên khai chiến, ngươi hãy cứu nàng, an bài tại nơi an toàn, không nên để nàng bị liên lụy bởi chiến tranh hai nước, ngươi mau đi đi”.

“Nô tài tuân chỉ”.

Ninh Bình quay lại nhìn Hoàng đế lần nữa, rồi xoay người rời đi.

Tiểu Tuyền Tử nhìn Hoàng đế đang ngồi đờ ra trên ghế, liền một mình chạy đuổi theo Ninh Bình.

“Ninh Bình, ngươi chờ một chút”.

“Công công, có việc gì không?”

“Ta từ nhỏ đã theo hầu Hoàng thượng, bởi vậy ta nhìn ra được Hoàng thượng đối với Đan nương nương có bao nhiêu chân tình, bệ hạ rất mong nương nương có thể trở lại bên ngài, thế nhưng ngươi có biết tại sao bệ hạ lại hạ lệnh như thế không? Ý tứ của Hoàng thượng chính là muốn Đan nương nương vĩnh viễn không trở lại hoàng cung, là tại sao ngươi biết không?”

“Cung phi nếu ra khỏi cung, khi bị tìm lại nhất định phải chết, tiền triều có một hoàng phi rất được sủng ái, bị kẻ xấu bắt làm con tin, khi được cứu trở về, có kẻ liền có ý kiến, nói rằng hoàng phi đó ra ngoài cung, khó lòng bảo toàn trinh tiết, làm nhục đế tôn, không bằng để nương nương chết đi, bên ngoài sẽ nói là nương nương ấy vì muốn bảo toàn trinh tiết nên đã tự tử, ban đầu Hoàng đế cũng không bằng lòng, thế nhưng trong cung nhiều kẻ ác khẩu, nương nương ấy cuối cùng không chịu nổi, bèn thắt cổ tử tự bằng một dải lụa trắng, nếu trở về mà như vậy thà rằng không trở về, ở bên ngoài còn có thể sống”.

“Chuyện này sao ta lại không biết?”

“Hoàng phi kia chính là mẫu thân của Hoàng thượng, cũng chính là bác của ta, chuyện này Hoàng thượng rất kiêng kỵ, ngươi biết là tốt rồi, sau cũng không nên nhắc lại.”

“A? Thì ra là như vậy, Ninh Bình, cái này cho ngươi”. Tiểu Tuyền Tử cầm ngân phiếu đưa cho Ninh Bình.

“Nếu thật sự tìm thấy Đan nương nương, hãy nói với nương nương rằng trước đây Tiểu Tuyền Tử đối với nương nương không tốt, này…coi như Tiểu Tuyền Tử hiếu kính nương nương, hy vọng nương nương ở bên ngoài sống thật tốt, Hoàng thượng tuy rằng sẽ rất đau lòng, nhưng có ta hậu hạ nên nương nương hãy cứ yên tâm”.

“Ta thay Đan nương nương cảm tạ ngươi, sau này sẽ báo đáp.”

Ninh Bình trở về nhà sửa soạn đồ đạc, rồi lên ngựa hướng lộ trình mà Đan Hoành đã đi đuổi theo.

Tại phủ nguyên soái nơi bắc thành, Đan Hoành không dưng bỗng nhiên hắt xì.

“Mẹ nó, có kẻ nói xấu ta” (=.=)

“Có lẽ sư phụ và sư mẫu nhớ ngươi, sao ngươi lại nghĩ theo chiều hướng xấu như vậy?”

Hắc Uy đang ngồi lau bảo kiếm của mình, nhíu mày hỏi.

Đan Hoành và muội muội Đan Hồng của hắn là huynh muội cùng một nhà, tên hai người cũng chỉ khác nhau có một chữ, ấy vậy mà tính tình sao mà khác xa nhau?

Lúc này Đan Hồng bưng trà bánh bước vào.

“Ca ca, ngươi ra ngoài cung, sao không báo một tiếng để phụ mẫu được biết?”

“Có a, ta có viết thư báo cho bọn họ, có điều bọn người Bắc Phiên không có đưa đi, Uy Trư à, ngươi thay ta báo một tin cho bọn họ đi”.

“Ta cũng muốn a, có điều Hồng nhi nói rằng nếu phụ mẫu không tới sẽ không cùng ta bái đường, ta ngẫm thấy cũng đúng, gia đình ta hiện chỉ còn một mình ta, sư phụ, sư mẫu gả Hồng nhi cho ta, bọn họ sau này sẽ là trưởng bối của ta, muốn kết hôn, nhất định phải có mặt của trưởng bối mới được, bởi vậy nếu hiện giờ ta báo tin, bọn họ sẽ nghĩ rằng ta lừa bọn họ tới đây, bọn họ hiện rất lo lắng cho ngươi, bởi vậy sẽ không tới đây, trừ phi ngươi tự tay viết thư để sư phụ nhận ra chữ viết của ngươi”.

“Ta viết? Lần trước để viết thư cho họ ta phải tốn mất hai canh giờ a, hay là thế này, ngươi viết đi, ta kí tên phía dưới là được rồi”.

Hắc Uy thở dài, nói Đan Hồng chuẩn bị giấy mực để viết thư, trong thư hắn cũng chỉ nói ngắn gọn rằng A Hoành đang ở phủ nguyên soái tại Bắc thành, chờ bọn họ tới.

Đan Hoành kí tên phía dưới, thư được gửi đi, hiện giờ chỉ chờ bọn họ tới.

Trời cao, Hoàng đế xa, nếu bọn họ tới đây, nhất định toàn Đan gia sẽ an toàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.