Lưu Manh Đại Đế

Chương 74: Ngũ Thể




Chìm đắm trong trạng thái đó không biết qua bao lâu, bỗng thân hình Võ Thiện Nhân dừng lại.

Hắn cảm nhận rõ rệt sự tồn tại của các Thuỷ nguyên tố đang vây quanh cơ thể.

Khẽ hít sâu một hơi, tinh thần lực lập tức được thúc đẩy đến cực hạn, cưỡng ép tất cả các Thuỷ nguyên tố xung quanh di chuyển theo một quỹ đạo.

Bỗng nhiên thần sắc Võ Thiện Nhân biến đổi, thì thào nói: “Kỳ lạ! Đây là Thuỷ nguyên tố sao?”

Trong đầu hắn, bất chợt có hiện lên hàng loạt câu hỏi: “Đại diện cho Thuỷ thuộc tính là Thuỷ nguyên tố, hay cũng chính là nước.

Vậy rốt cuộc, Thuỷ thuộc tính bắt nguồn từ đâu? Liệu có đúng là Kim sinh Thuỷ hay không? Nếu vậy thì trong Thuỷ sẽ tồn tại Kim, hay trong Kim sẽ tồn tại Thuỷ?”

Võ Thiện Nhân cảm thấy vấn đề này vô cùng nan giải.

Nhưng hắn là người rất cố chấp, một khi đã muốn biết thì sẽ quyết liệt đi tìm câu trả lời.

Nếu để Đế Cấp cường giả biết được những suy nghĩ trong đầu Võ Thiện Nhân lúc này chắc chắn sẽ vô cùng chấn động.

Một thằng nhóc Nhân Vực cấp mười một không ngờ lại to gan lớn mật nghĩ đến việc truy tìm bản nguyên thuộc tính.

Võ Thiện Nhân ngồi xuống.

Hai mắt nhắm nghiền.

Hắn như biến thành một pho tượng sống, im lìm bất động.

Lần nghiên cứu này vậy mà kéo dài đến mấy ngày.

Không chút ngừng nghỉ, toàn bộ tinh thần lực của hắn đã hoàn toàn dung nhập vào trong việc nghiên cứu Thuỷ nguyên tố.

Theo phương cách từng thực hiện với Hạ Quyển Linh Bảo, hắn liền tách một hạt Thuỷ nguyên tố thành vô số mảnh nhỏ, rồi tiến hành dung hợp, rồi lại phân tách, lại dung hợp,… Thao tác này diễn ra đến cả trăm lần, cả ngàn lần, cho đến hàng vạn lần.

Trong đầu Võ Thiện Nhân không ngừng hiện lên câu hỏi: “Thuỷ bắt nguồn từ đâu?”

Ngày thứ nhất.

Ngày thứ hai.

Ngày thứ ba.

Ngày thứ bốn.

Ngày thứ năm…

… Cho đến ngày thứ mười hai.

Võ Thiện Nhân đầu bù tóc rối, rốt cuộc hắn vẫn không thể truy tìm được câu trả lời.

Truy tìm bản nguyên thuộc tính, cho đến nay chỉ Đế Cấp cường giả mới có đủ khả năng.

Một khi thành công, thực lực của bọn họ sẽ tăng mạnh, bước vào Đế Cấp Đại Viên Mãn.

Trong Linh Giới, số lượng Đế Cấp Đại Viên Mãn cực kỳ ít ỏi, mỗi lần xuất hiện đều khiến Ngũ Đại Thiên Hà rúng động.

Vì vậy, một Nhân Vực nho nhỏ như Võ Thiện Nhân muốn làm chuyện này thì chẳng khác nào người si nói mộng.

“Đáng chết.

Ta không thèm tìm nữa.

Ta là linh giả, ta tu luyện để cầu trường sinh, chống lại quy luật của thiên địa.

Nếu đã vậy thì ta sẽ tự đặt ra quy tắc của riêng ta.”

Tính cách Võ Thiện Nhân là vậy, có những lúc lại rất bướng bỉnh và cố chấp.

Nhưng hắn không biết rằng, chính lần cố chấp này đã tạo nên một bước ngoặt lịch sử trong cuộc đời mình.

Thêm ba ngày nữa trôi qua.

Đôi mắt Võ Thiện Nhân bỗng hé mở, trong ánh mắt loé lên một tia sáng phi thường kỳ lạ, giống như trong hai con ngươi có cất giữ nhật nguyệt.

Hắn cười ha hả, cất giọng sang sảng: “Vũ trụ thiên địa, Âm Dương biến hoá ra Ngũ hành.

Ta lại cho rằng, con người cũng là một vũ trụ.

Vậy thì từ nay lấy cơ thể ta làm chủ, biến thành một vũ trụ nhỏ.

Chiếu theo quy tắc của thiên địa, trước khi hình thành con người thì chỉ có khí âm dương của cha mẹ truyền cho.

Khi âm dương đã biến hoá, thế giới có hình thì ban cho Thuỷ thuộc tính được sinh ra trước tiên.”

"Lại nói, vũ trụ đã có âm phải có dương, cho nên Hoả thuộc tính sinh ra tiếp theo.

Tiếp đó Mộc, Kim và Thổ.

Cũng như vũ trụ có Ngũ hành thì con người cũng có Ngũ thể.

Con người hình thành bắt đầu từ Xương Tuỷ với Thuỷ.

Sau đó mới đến các thể khác, bao gồm Hoả, Mộc, Kim, Thổ tương ứng với các thể Kinh Mạch, Gân, Da, Thịt.

Đó chính là quy tắc của Võ Thiện Nhân ta.

Hắc hắc…”

Đây chính là cảm ngộ sau mười mấy ngày của hắn.

Võ Thiện Nhân ngửa cổ cười lớn một tiếng, cảm thấy vô cùng mĩ mãn, cảm thấy hắn thực sự rất… thông minh.

Bên trong Thức Hải, đột nhiên có biến hoá bất thường.

Thức Hải vốn chỉ tồn tại một màu trắng xóa, yên tĩnh, đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên.

Ngay sau đó, bất ngờ trong không gian Thức Hải xuất hiện những hạt nguyên tố màu đen.

Kỳ lạ là những nguyên tố màu đen này không hề gây động tĩnh nào hết, cơ hồ đang ở trạng thái ngủ say.

Võ Thiện Nhân tất nhiên cảm nhận được mọi chuyện.

Sau một hồi quan sát, hắn vô cùng ngạc nhiên: “Ồ! Là Thuỷ nguyên tố.

Tại sao Thuỷ nguyên tố lại có trong Thức Hải của ta?”

Dù rằng ngạc nhiên nhưng Võ Thiện Nhân cho rằng điều này có thể liên quan đến tinh thần lực của bản thân.

Hoặc liên quan đến Ngũ Hành Linh Quyết mà hắn đang tu luyện.

Đúng thời khắc này, bỗng thiên địa cũng phát sinh dị tượng.

Trên cao xanh, một con mắt khổng lồ hai màu đen trắng đột ngột xuất hiện, cơ hồ che kín bầu trời.

Không một tiếng động.

Không một ai nhìn thấy.

Thậm chí Đế Cấp cường giả trên Đông Hoà Tinh cũng không thể phát hiện.

Con mắt khổng lồ chăm chú quan sát Võ Thiện Nhân.

Qua vài nhịp thở, con mắt khổng lồ chớp một cái rồi lẳng lặng biến mất.

Sự việc xảy ra rất nhanh, rất thần bí, đến ngay cả lão Kim cũng không hề cảm nhận được điểm bất thường.

Không lâu sau, bên ngoài cơ thể, Thuỷ nguyên tố tồn tại trong thiên địa bỗng chốc quay cuồng, lấy Võ Thiện Nhân làm trung tâm vọt đến, rồi thình lình nhấc bổng cả thân thể hắn lên.

Võ Thiện Nhân cảm nhận đôi chân nhẹ bẫng tựa chiếc lá, thân hình hơi lắc lư, chao đảo.

Thuỷ nguyên tố quấn quýt, bám chặt lấy từng vị trí tiếp xúc trên cơ thể, theo sự thúc động của Võ Thiện Nhân, cấp tốc di chuyển làm cho bước chân hắn đảo chỗ liên hồi, lượn qua trái, sàng qua phải giống như đạp trên đất bằng, biên độ dao động càng lúc càng mạnh, càng nhanh.

Ban đầu Võ Thiện Nhân thân hình xiêu vẹo mất cân bằng, nhưng càng về sau lại càng ổn định.

Một ngày sau.

Khu vực hồ Suối Hai.

Trên không trung, thân ảnh Võ Thiện Nhân bay qua lượn lại, di động nhẹ nhàng không hề phát ra một tiếng động.

Rất lâu sau, tốc độ của hắn chậm dần rồi dừng hẳn lại, từ từ đáp xuống mặt đất.

Cảm nhận thành tựu sau khi tu luyện Phong Quyển Tàn Vân khiến Võ Thiện Nhân vô cùng sảng khoái, buông câu cảm thán: “Không hổ là một bộ thân pháp tuyệt đỉnh.”

Dứt lời, bỗng nghe lão Kim truyền âm cười nói: “Chà! Nhóc con nhà ngươi tu luyện không biết đến ngày đêm, một lèo mười sáu ngày.

Thật là chăm chỉ đột xuất đó nha.”

“Lão nói sao? Ta tu luyện đã mười sáu ngày rồi sao?”

Võ Thiện Nhân giật mình, không ngờ bản thân hắn đã tu luyện trong thời gian dài như vậy.

Cơ mà, hắn lại cảm thấy rất ngắn, giống như vừa mới chớp mắt một cái mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.