Lưu Manh Đại Đế

Chương 39: Một kiếm đâm chết ngươi




Gió đêm lạnh buốt thổi vù vù bên tai.

Võ Thiện Nhân toàn thân nhẹ bẫng, ngó nhìn xung quanh không ngờ chỉ thấy mây mù bốn phía. Hồ cô nương chân đạp không trung, đang nhấc bổng hắn mà bay đi.

Võ Thiện Nhân trong lòng chửi bới loạn xạ. Chính vì nàng ta mà hắn xém chút nữa đã mất mạng. Nhưng nhớ đến thời điểm cuối, Hồ cô nương xuất thủ giải nguy, Võ Thiện Nhân mới nguôi ngoai cơn giận.

Bóng đêm mờ ảo, Võ Thiện Nhân ngước mắt nhìn lên, bắt gặp gương mặt tuyệt mỹ của Hồ cô nương, tuy có phần nhợt nhạt nhưng rung động lòng người. Mùi hương thơm dịu nhẹ, thoang thoảng trên người nàng tỏa ra bỗng khiến hắn khí huyết nhộn nhạo, toàn thân nóng bừng.

Trong đầu nảy ra ý nghĩ đen tối, Võ Thiện Nhân liền đánh bạo, ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của Hồ cô nương.

Đang phá không bay đi, thấy hành động của hắn, Hồ cô nương giật mình, quát hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Võ Thiện Nhân vội oà khóc, mếu máo nói: “Ôi mẹ ơi! Hồ tiên tử cứu ta. Ta sợ độ cao.”

Càng khóc, hắn càng ôm chặt hơn. Trong lòng vô cùng đắc ý, hưởng thụ tư vị tuyệt vời.

Hồ cô nương thần sắc đanh lại, chưa kịp xử trí thế nào bỗng ngay phía sau truyền đến một thanh âm giận dữ.

“Hoá ra là một Vương Cấp sơ kỳ. Ngươi chạy không thoát đâu. Dám ám toán thiếu chủ nhà ta, kết cục chỉ có cái chết.”

Võ Thiện Nhân trố mắt nhìn lại, phát hiện thấy phía xa xa có hai bóng đen, vội la lên: “Có hai người đang đuổi theo chúng ta.”

Thoáng biến sắc, Hồ cô nương liền nhận định: “Nhất định là thuộc hạ của Ngô Mạnh Cường. Ta bị nội thương không nhẹ, lại còn dính phải độc thủ Long Tinh Châu, nếu để bọn chúng bắt kịp thì khó mà chạy thoát.”

Mới nghĩ đến Long Tinh Châu, chợt hai bên má Hồ cô nương nóng bừng.

Lại thêm một tiếng hét phía sau vọng đến: “Tiện nhân, chạy đâu cho thoát.”

Thấy vẻ bất thiện của hai người phía sau, Võ Thiện Nhân la hoảng: “Hồ tiên tử. Hay là tìm chỗ nào thả ta xuống đi. Ta tự đi cũng được mà.”

Hồ cô nương đang rối trí, nghe hắn lải nhải bên tai liền nạt: “Ngươi câm miệng lại cho ta.”

Càng ngày, khoảng cách giữa song phương càng gần. Hồ cô nương sắc mặt khẽ biến. Nàng không còn đường lựa chọn, vội vàng cắn mạnh đầu lưỡi, bất ngờ linh lực cuộn cuộn phóng ra.

Vù một cái, tốc độ của Hồ cô nương đột nhiên tăng vọt. Chớp mắt đã hoàn toàn biến mất.

Trong đêm tối, Hồ cô nương sắc mặt nhuộm hồng, nắm chặt lấy Võ Thiện Nhân, cố cắn răng mang hắn chạy thêm gần một canh giờ.

Mặc dù mang theo một người nhưng vừa rồi trong tình huống cấp bách, nàng thi triển tuyệt chiêu nên căn bản hai tên cường giả Vương Cấp kia khó mà truy tung. Chỉ là, cái giá bỏ ra không hề nhỏ, tinh huyết bị hao tổn, linh lực cũng cạn, bộ dáng chẳng thể duy trì được bao lâu.

Bay thêm một đoạn xa, cảm thấy đã an toàn, Hồ cô nương liền hạ xuống một ngọn núi. Vừa may thấy một sơn động trống trải hiện lên trước mắt, nàng liền mang Võ Thiện Nhân đi vào. Sau đó vung tay bố trí một đạo cấm chế đánh về phía cửa động, mục đích là để che giấu khí tức của hai người.

Sơn động này diện tích khá rộng, mặt đất bằng phẳng, khô ráo, thật thích hợp để hai người nghỉ ngơi.

Võ Thiện Nhân bị ném văng vào động, nhăn nhó chửi ầm lên: “Con bà nó! Nàng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì sao?”

Lúc này, Võ Thiện Nhân vẫn còn nguyên có cảm giác khó chịu trong người. Khí huyết nhộn nhạo, đầu óc quay cuồng. Hắn vội lao đến vũng nước gần đó, vục lấy một ngụm xối thẳng lên mặt.

Nhưng vẫn không hiệu dụng, hắn vội vàng truyền âm cầu cứu lão Kim: “Lão Kim, hình như trong người ta có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.”

Ngay tức khắc, giọng nói già nua của lão vang lên: “Long Tinh Châu trong tay thằng nhóc Ngô Mạnh Cường vốn là một kiện linh bảo trung đẳng đỉnh cấp. Bên trong là một kích trí mạng tương đương với công kích của Thánh Cấp cường giả. Quả cầu màu vàng khi nãy có chứa long tinh của một con hắc long cấp tám. Hai người các ngươi hít vào. Hiện tại, độc tính đã xâm nhập vào huyết quản.”

Võ Thiện Nhân ngây ngốc, vội hỏi: “Long tinh, đó là thứ gì?”

“Long Tinh Châu được chế tạo từ xương cốt của linh thú cấp tám là hắc long. Bên trong còn có một phần dịch hoàn của hắc long. Vậy nên một khi hít vào sẽ giống như xuân dược kích thích nam nữ quan hệ luyến ái. Nếu trong vòng ba canh giờ không được giải quyết thì lập tức kinh mạch chấn nát, xương cốt nổ tung.”

Nghe lão Kim nói, Võ Thiện Nhân sợ hãi, cuống quýt hỏi: “Có cách gì để hóa giải hay không?”

“Hừm! Linh thú hắc long cấp tám tương đương với Thánh Cấp. Một Nhân Vực nhỏ bé như ngươi mà dám nghĩ đến chuyện giải độc sao? Thôi, ta thấy con bé Vương Cấp kia phỏng chừng sắp chịu đựng không nổi nữa rồi. Vận số nhóc con nhà ngươi may mắn lắm đó! Ta chợp mắt một lúc, không quấy rầy hai ngươi nữa. Hắc hắc.”

Nói xong, lão Kim liền lặn mất tăm, cho dù Võ Thiện Nhân có kêu gào thế nào cũng không mảy may đáp lại.

Ở một nơi xa, trên không trung hiện lên thân ảnh hai người Trịnh Văn Nhị và Trịnh Văn Tam.

Hồi lâu, Trịnh Văn Tam chau mày khẽ nói: “Không ngờ hai huynh đệ chúng ta lại mất dấu đối phương. Lần này trở về sợ rằng sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của thiếu chủ.”

Lão nhị là Trịnh Văn Nhị vẻ mặt sắc lạnh, nói: “Vương Cấp sơ kỳ mà muốn trốn thoát khỏi chúng ta sao? Nhất định bọn chúng còn quanh quẩn đâu đây. Ta và đệ hãy chia nhau tìm kiếm các ngọn núi xung quanh.”

Trịnh Văn Tam gật đầu đồng ý: “Cũng được. Tiện nhân kia đã dính độc chiêu của thiếu chủ. Không thể nào duy trì được quá lâu.”

Liền đó, hai người phân chia phương hướng khác nhau, biến mất trong màn đêm.

Quay trở lại tình huống bên trong sơn động.

Trong khoảng một tuần trà, Võ Thiện Nhân vò đầu bứt tai, liên tục réo tên lão Kim ra mà chửi.

Ở một góc, Hồ cô nương bộ dáng chật vật, khoanh chân xếp bằng, hình như đang muốn dùng chân linh khí loại bỏ độc tính ra khỏi cơ thể.

Nhưng chỉ một lát, sắc mặt nàng tái nhợt, tiếp tục phun ra một vòi máu, nhuộm đỏ vạt áo phía trước.

Võ Thiện Nhân nghe động tĩnh liền ngoái đầu nhìn, vội vã chạy đến gần, quan tâm hỏi: “Hồ cô nương không sao chứ?”

Hồ cô nương thần sắc ảm đạm nói: “Tên dâm tặc vô sỉ đó, không ngờ còn chiêu thức hèn hạ này. Do ta nhất thời sơ ý nên không kịp phòng bị. Hiện tại độc khí công tâm, toàn bộ linh lực đã bị phong bế nên không cách nào hoá giải.”

Võ Thiện Nhân luống cuống tay chân, hỏi: “Ta giúp gì cho nàng được hay không?”

Hồ cô nương trên mặt ráng hồng, chợt nhớ đến một chuyện, nghiêm mặt quát: “Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!”

Võ Thiện Nhân không hiểu ý tứ, liền gạt đi: “Nơi này hoang vu hẻo lánh. Biết đâu lại có thú dữ ngoài kia. Ta không có ngu mà đâm đầu vào chỗ chết.”

Hồ cô nương hơi thở dồn dập, gắng gượng nói: “Ngươi có chịu cút ra ngoài hay không?”

“Không đi! Có chết cũng không đi.” Võ Thiện Nhân thi gan đáp.

Hồ cô nương nội thương nghiêm trọng, lại hao tổn tinh huyết quá nhiều nên độc tính phát tác cực nhanh. Lúc này, trong cơ thể nàng có một nguồn hoả dục đang từ từ xâm chiếm. Tâm trí Hồ cô nương bấn loạn, toàn thân căng như dây đàn, cố gắng đè nén xuống nói: “Đến nước này, ta sẽ dùng một kiếm đâm chết ngươi. Sau đó tự vẫn để bảo toàn danh tiết.”

Nghe Hồ cô nương nói, Võ Thiện Nhân nhảy dựng lên, cảnh giác lùi về phía sau.

“Nàng… Nàng không nói đùa đó chứ?”​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.