Lưu Manh Đại Đế

Chương 296: Hắn Là Người Thiếu Đứng Đắn




Võ Thiện Nhân được Thanh Tú đi trước dẫn đường, đích đến là một toà động phủ bí mật nằm bên trong khuôn viên của Phan gia.

Khi hai người vừa đặt chân tới nơi, cánh cửa động phủ tự động bật mở.

Tiến vào bên trong, Võ Thiện Nhân liền trông thấy cảnh Thu Thuỷ đang ngồi nhàn nhã uống trà.

Thanh Tú kéo tay hắn vui vẻ nói: “Sư phụ, ca ca đã đến rồi!”

Võ Thiện Nhân chào hỏi: “Thu Thuỷ tỷ tỷ vẫn mạnh giỏi chứ? Càng ngày tỷ càng xinh đẹp ra đó nha!”

Thu Thuỷ ngẩng đầu nhìn, thần thức nhanh chóng quét tới Võ Thiện Nhân kiểm tra mấy lượt.

Một lúc sau, gương mặt nàng tỏ vẻ hết sức kinh ngạc! Không ngờ chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà thương tích trên cơ thể hắn đã thuyên giảm rất nhiều.

Tốc độ hồi phục như vầy có thể nói cực kỳ kinh người, cho dù là Linh Giả thiên về luyện thể cũng khó mà bì kịp.

Đến đó, Thu Thuỷ thu hồi lại thần thức.

Nom cử chỉ thân mật của hai đứa, nàng trừng mắt nhìn Võ Thiện Nhân, xong hướng về Thanh Tú nói: “Tú nhi, con mau qua đây!”

Thanh Tú vâng lời cất bước lại gần: “Sư phụ có gì dạy bảo ạ?”

Thu Thuỷ đổi giọng nghiêm khắc: “Hắn là người thiếu đứng đắn! Sau này con chớ có gần gũi với hắn nữa! Cách hắn càng xa càng tốt!”

“Đâu có, con thấy ca ca là người rất tốt, cũng rất tài giỏi mà!”

Thanh Tú tính cách đơn thuần, trong lòng nghĩ sao nói vậy.

Thu Thuỷ hừ lạnh: “Bản lĩnh lợi hại nhất của nó chính là công phu miệng lưỡi đó!”

Nói đoạn, Thu Thuỷ lại quay qua lườm chằm chặp khiến cho Võ Thiện Nhân rùng cả mình.

Mặc dù nàng không nói gì nhưng thông qua ánh mắt, Võ Thiện Nhân cảm nhận dường như nàng ta đang muốn cảnh cáo mình rằng “ngươi chớ có mà bôi bẩn đồ đệ của ta!”

Trong bầu không khí u ám, Tiểu Thử bỗng kêu chít chít khoái trá.

Đã biết tính khí thất thường của Thu Thuỷ, cho nên Võ Thiện Nhân không dám chọc vào tổ ong vò vẽ, vội nhe răng cười nịnh: “Ha ha… Chúc mừng Thu Thuỷ tỷ tỷ đã thu nhận được một đồ đệ tốt nha!”

Thu Thuỷ vẫn giữ nguyên sắc thái lạnh lẽo: “Tú nhi là đứa tư chất thông minh, có tâm hồn thiện lương, trong sáng.

Ta rất yêu thích nó! Vì vậy, nếu kẻ nào dám “động tay động chân” với nó, ta nhất định sẽ không bỏ qua!”

Nghe nàng ta nói bóng nói gió, Võ Thiện Nhân cười gượng, bất đắc dĩ đành lảng sang chủ đề khác: “Chẳng hay Thuỷ tỷ tỷ gọi ta đến là vì chuyện gì?”

Thu Thuỷ dịu giọng hỏi: “Trận chiến ở ngoài biển, sự tình rốt cuộc là thế nào?”

Trước khi đến đây Võ Thiện Nhân biết thể nào Thu Thuỷ cũng hỏi tới vấn đề đó nên đã chuẩn bị kỹ càng.

Hắn bày ra điệu bộ nghiêm túc đáp: “Đây cũng chính là một trong số những bí pháp tối thượng của bản môn! Ta không thể tiết lộ ra ngoài được a!”

Thu Thuỷ dĩ nhiên là không tin! Nói đùa sao? Trên đời làm gì có thứ bí pháp nào có thể giúp một Vương Cấp trung kỳ dễ dàng diệt sát một vị cường giả Thần Cấp sơ kỳ đây?

Theo nàng suy đoán, trong việc này chắc chắn có che giấu điều ám muội.

Nếu không tại sao khi cùng Như Ý, Cát Tường hợp sức đối phó với mình, hắn lại không thi triển tuyệt chiêu này?

Chỉ có điều, cho dù nàng vặn hỏi thế nào đi chăng nữa thì Võ Thiện Nhân cũng khéo léo lảng tránh, đôi khi lại trả lời mấy câu luyên thuyên chẳng đâu vào đâu khiến cho nàng tức muốn xì khói.

Cuối cùng, Thu Thuỷ bỏ qua chuyện đó mà chuyển sang giao ước giữa hai người: “Ngươi còn nhớ đã hứa gì với ta chăng?”

Võ Thiện Nhân mỉm cười đáp: “Tất nhiên là nhớ chứ! Bốn tháng sau ta sẽ có mặt tại đảo Nam Du tham dự đại hội tranh tài! Võ Thiện Nhân ta nhất định tận lực hết sức!”

Nghe hắn cam đoan, Thu Thuỷ sắc mặt liền giãn ra tỏ vẻ hài lòng: “Hi vọng ngươi nói được làm được!”

Im lặng một thoáng, Võ Thiện Nhân chợt đặt vấn đề: “Nhưng có một chuyện, đó là ta không muốn lộ diện mạo thực trong kỳ đại hội.

Thuỷ tỷ tỷ có cách nào che giấu giùm ta hay không?”

Đây là hắn nghĩ đến Song Thần Độc Sát đang ở đảo Hòn Dâm, biết đâu chừng bọn chúng sẽ xuất hiện tại kỳ đại hội.

Thu Thuỷ chớp động mày ngài, cũng không hỏi nguyên do mà chỉ nhàn nhạt bảo: “Việc này không khó! Trước khi ngươi khởi hành ta sẽ tìm ra biện pháp!”

Võ Thiện Nhân cả mừng, liền sẵn tiện đề cập tới thỉnh cầu của Văn Khánh: “Khánh huynh có nhã ý muốn mời ta và tỷ tỷ nắm giữ chức vụ khách khanh trưởng lão của đảo Hòn Mốc.

Chẳng hay ý của Thuỷ tỷ tỷ thế nào?”

Thu Thuỷ hơi ngạc nhiên: “Khách khanh trưởng lão?”

Võ Thiện Nhân liền nói rõ sự tình một lượt.

Sau đó hắn nháy mắt ra hiệu cho Thanh Tú hỗ trợ mình.

Thanh Tú hiểu ý, bèn vươn tay rót một ly trà nóng dâng lên, nhỏ giọng nói: “Sư phụ! Người đồng ý đi nha!”

Thu Thuỷ nhấp ngụm trà sen, rồi thờ ơ bảo: “Chuyện này ta cho ngươi tuỳ ý quyết định.

Chỉ cần không làm phiền đến ta là được!”

Thấy nàng dễ dàng đáp ứng, Võ Thiện Nhân cười tươi: “Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ thông báo để Khánh huynh lo liệu ngay.”

Nói đến đây, hắn bèn viện lý do thương thế chưa bình phục, cần thêm thời gian tịnh dưỡng rồi co giò chuồn thẳng.

Đi ra ngoài, việc đầu tiên mà hắn làm là lập tức sắp xếp người đem truyền âm của mình về Vạn Hoa Lầu.

Mẩm tính thời gian, hắn rời đi đã mấy tháng trời, hi vọng rằng mọi người ở nhà đều bình an cả!

Nghĩ tới hai vị nương tử xinh đẹp như hoa như ngọc, Võ Thiện Nhân thầm nhủ: “Như Ý, Cát Tường, hãy đợi ta! Tướng công của các nàng làm xong đại sự sẽ lập tức quay trở về.”

Kế đó, Võ Thiện Nhân kêu Trình Lân chuyển lời tới Văn Khánh, rằng mình và Thu Thuỷ đồng ý tiếp nhận vị trí khách khanh trưởng lão.

Nhận được tin, Văn Khánh vô cùng vui mừng và kích động, lập tức thảo chiếu thư phân phó thuộc hạ công bố ra toàn đảo.

Sau trận chiến trên biển, qua truyền miệng của những binh lính tận mắt chứng kiến, danh tiếng Võ Thiện Nhân và Thu Thuỷ giống như mặt trời ban trưa.

Lúc này nghe tin hai vị cường giả chấp nhận ngồi vào ghế khách khanh trưởng lão của đảo Hòn Mốc khiến cho ai nấy đều trở nên cuồng nhiệt.

Những chuyện ấy Võ Thiện Nhân không hề hay biết, bởi vì sau khi xử lý xong công chuyện hắn đã quyết định quay trở lại mật thất tiếp tục bế quan.

Theo hắn nhận định, kỳ đại hội tranh tài sắp sửa khai mạc chắc chắn sẽ hội tụ rất nhiều anh tài kiệt xuất trên đất Thần Châu.

Lấy thực lực hiện nay của mình muốn lọt vào tốp ba xem chừng khá là khó khăn!

Vì vậy hắn muốn tranh thủ thời gian bốn tháng cuối cùng để giải quyết hai việc.

Một là chữa trị dứt điểm những thương tổn còn tồn đọng bên trong cơ thể.

Hai là tìm cách nâng cao chiến lực, cụ thể là nghiên cứu lại Long Hổ Thần Quyền.

Chủ nhân Ngũ Hành Giới Chỉ từng tuyên bố đây là một bộ linh thuật bá đạo, một khi tu luyện đến đỉnh phong chỉ cần tung một quyền cũng đủ phá vỡ một hành tinh.

Đáng tiếc là tu vi của Võ Thiện Nhân hiện tại quá thấp nên không cách nào phát huy uy lực Long Hổ Thần Quyền chính tông.

Sau lần lão Kim thi triển thần thông di hồn mượn xá, Võ Thiện Nhân phát hiện cảm ứng với thiên địa dường như rõ rệt hơn.

Nếu tận dụng được điều này biết đâu chừng có thể làm nên chuyện gì đó?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.