Lưu Manh Đại Đế

Chương 287: Thu Thuỷ Bá Đạo




Kình phong tứ phía nổi lên, ầm ầm dữ dội.

“Uỳnh… Uỳnh…”

Nghe tiếng sấm nổ rền bên tai, Võ Thiện Nhân cả kinh.

Hắn cảm nhận rõ rệt lực lượng ẩn chứa bên trong đòn thế đã được đối phương gia tăng rất nhiều, lỡ chẳng may trúng chiêu thì sợ rằng không chết cũng thành tật.

Đúng thời khắc đó, bỗng trước mặt Võ Thiện Nhân loé lên một cái bóng màu đỏ.

Gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của Thu Thuỷ hừ lạnh một tiếng, thuận thế co chân quét ngang một cái, tức thì một vệt đen bay lên trời, chính là thân thể của Phan Quân bị bắn dội ngược.

“Bồng!”

Sau một tràng âm thanh kịch liệt, bộ dạng chật vật của Phan Quân hiện ra.

Lúc này, khuôn mặt hắn cứng đờ, cuống họng khô khốc, nửa người tê dại đi, cả cánh tay phải bị chấn động không còn cảm giác gì nữa.

Khi hắn còn chưa kịp định thần thì bất chợt một lưỡi liềm cong cong, những lá răng cưa sáng như nước lấp la lấp loáng, “xoẹt” một cái đã chém thẳng từ trên ngực kéo xuống bụng.

Ngay lập tức, máu từ trên người hắn phun xối xả, chỗ miệng vết thương còn nhìn thấy cả đoạn xương trắng ởn lòi ra.

Phan Quân kinh hãi quá, cố gắng nhịn đau vận hết sức bình sinh thối lui về sau, đồng thời chân linh khí cấp tốc điều động, triệu hồi một bức màn Hoả Thuẫn phòng ngự.

Chỉ là, lưỡi liềm kia vô cùng kinh khủng, thế như phá trúc tựa hồ không thứ gì ngăn cản nổi.

Nghe “xoạt” một tiếng, vòng bảo hộ Hoả Thuẫn bị xé toang, rồi lại nghe “xoẹt” một cái, dễ dàng cắt thêm một đường rãnh cực sâu trên da thịt.

Trong lúc luống cuống Phan Quân vô thức giơ tay lên đón đỡ, chẳng ngờ bị lưỡi liềm bén ngót liếm qua, năm ngón tay bên phải cứ đơn giản như vậy mà bị cắt cụt.

“AAA…” Phan Quân kinh hoàng rú lên.

Sắc mặt hắn từ hồng chuyển qua trắng, trắng chuyển qua xanh, rồi từ xanh biến thành một màu tím tái.

Ngửi được mùi máu tanh, Liềm Đoạt Mệnh tự động rung lên từng hồi âm thanh kinh dị.

Lúc này, Phan Quân đã mất đi khả năng phòng thủ, chỉ cần Thu Thuỷ muốn thì có thể phanh thây hắn thành muôn đoạn.

“Ngừng tay!”

Trong không gian, bỗng một tiếng gầm cuồng nộ như sấm nổi lên.

Nghe được thanh âm này, Phan Quân giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, hét rống lên: “Khoa đại nhân! Xin cứu mạng!!!”

Không gian trước mặt Phan Quân chợt vặn vẹo biến dạng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi bỗng có một chiếc khiên màu trắng bất thình lình chui ra.

Liềm Đoạt Mệnh là linh bảo trung đẳng, đặc tính sắc bén vô bì, không ngờ khi chém trúng tấm khiên lại bị chặn đứng, không thể nào xuyên phá.

Đứng ở đằng xa, Thu Thuỷ đôi mắt ngưng trọng, tinh thần lực ào ào phóng thích, điều khiển Liềm Đoạt Mệnh liên tục chém vào tấm khiên.

Trên bầu trời, những hồi âm thanh chát chúa không ngừng vang lên.

“Bang! Bang! Bang!”

Thân hình Thu Thuỷ lắc nhẹ một cái biến mất tại chỗ, lúc hiện ra là ở ngay bên cạnh Phan Quân.

Đôi môi xinh đẹp của nàng nở nụ cười khinh miệt.

Bàn tay trái vung lên, thổ linh lực cuồn cuộn tuôn chảy ngưng tụ ngay tại đầu ngón trỏ, cách không phách ra một chỉ.

Màn hành động bất ngờ khiến cho Phan Quân kinh hồn táng đởm, cái miệng ú ớ chưa kịp xoay sở đã bị điểm trúng.

Phan Quân khoé mắt như bị xé rách, gào rống một tiếng thê lương: “Không…ggg….gg…”

Ngay tức khắc từ bên trong nội thể của hắn vọng ra một vụ nổ rùng rợn.

“Bồng…gg…!”

Phan Quân đau đớn tột cùng, cảm giác trời đất quay cuồng rồi tối sầm lại.

Đan điền của hắn bị một chỉ phá nát, chân linh khí theo đó chạy tán loạn ra ngoài, cả người mềm oặt như cục bông, ngất xỉu tại đương trường.

Trớ trêu thay, mới vừa rồi hắn còn mỉa mai Phan Hải là kẻ tàn phế, bây giờ thì chính bản thân mình cũng biến thành phế nhân.

Thu Thuỷ phất tay một cái, đem thân thể rũ rượi của hắn ném thẳng xuống Phi Hành Chu.

Cảnh tượng xảy ra nhanh như chớp khiến cho hết thảy mọi người rùng mình khiếp đảm.

Không ngờ một nữ nhân vẻ ngoài mong manh quyến rũ như vậy lại sở hữu một sức mạnh kinh hồn, ra tay vô cùng quyết đoán và tàn nhẫn.

Trung tâm của mọi sự chú ý, Thu Thuỷ triệu hồi Liềm Đoạt Mệnh về bên cạnh mình rồi dời sự chú ý nhìn về khoảng không trống rỗng, thản nhiên cất giọng: “Ngươi đã cất công đến vì sao chưa chịu hiện thân?”

Chứng kiến màn biến hoá khôn lường, Võ Thiện Nhân giật thót mình, cảm thấy có điềm không ổn: “Nàng ta đang nói chuyện với ai đó? Chẳng lẽ là “Khoa đại nhân” mà Phan Quân vừa kêu gào cầu cứu?”

Trong đầu hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán, chắn hẳn là đằng sau Phan Quân còn có một nhân vật lợi hại mà ngay cả huynh muội Văn Khánh cũng không biết.

Chính vì lẽ đó nên Phan Quân mới cả gan xuống tay giết chết anh ruột của mình, hòng cướp đoạt vị trí đảo chủ.

Còn về chuyện Thu Thuỷ dễ dàng thu thập Phan Quân thì hắn chẳng mấy ngạc nhiên.

Lấy thực lực của nàng ta, cho dù Phan Quân có ba đầu sáu tay đi chăng nữa còn khuya mới là đối thủ.

Lúc này, trước hành động và lời nói kỳ lạ của Thu Thuỷ, tinh thần hắn trở nên hết sức căng thẳng, đôi mắt cảnh giác ngó nghiêng bốn phía xung quanh.

Ở một vị trí giữa trời, bóng dáng lão già Anh Khoa đột ngột hiện ra, quát vang một tiếng giận dữ: “Lớn mật thật! Đã biết bổn Thần ở đây mà còn dám làm càn?”

Sự xuất hiện của lão ta không nằm ngoài dự liệu, Thu Thuỷ cười nhạt: “Chỉ là một Thần cảnh sơ kỳ nho nhỏ, cho rằng ta sợ ngươi hay sao?”

Thần sắc Anh Khoa hơi biến đổi, sau khi thu lại tấm khiên linh bảo thì cất tiếng hỏi: “Đạo hữu là ai? Vì sao lại can thiệp vào chuyện của ta?”

Thu Thuỷ không thèm cấp cho đối phương chút mặt mũi nào, lạnh lùng nói: “Ngươi chưa đủ tư cách để biết danh tính của ta! Mau cút đi!”

Thấy đối phương coi khinh mình, Anh Khoa cả giận: “Ha ha ha… Ăn nói thật ngông cuồng! Có thể trước đây tu vi của ngươi rất lợi hại nhưng rõ ràng là đang bị nội thương nghiêm trọng.

Chỉ dựa vào chút hơi tàn hiện nay mà còn muốn giở giọng uy hiếp lão phu?”

Vốn dĩ Anh Khoa đã tới đây được một lúc nhưng cố tình ẩn giấu khí tức đứng theo dõi từ xa.

Khi Thu Thuỷ điều động tinh thần lực khống chế Liềm Đoạt Mệnh tấn công Phan Quân thì lão lập tức nhìn ra khí tức của nguyên thần.

Điều này khiến cho lão ta cực kỳ kinh ngạc! Không ngờ nhân vật mà hai đứa nhóc con kia rước về lại là một cường giả Thần Cấp!

Có điều, quan sát một hồi lão lại phát hiện khí tức trên người đối phương trạng thái chập chờn bất ổn, rõ ràng là đã bị trọng thương nên tu vi hiện tại thụt lùi về Thánh Cấp đỉnh phong.

Bởi vì thân phận của Anh Khoa có chút đặc thù nên không tiện công khai hành động.

Vừa rồi nếu không phải Phan Quân lâm vào nguy hiểm sinh tử thì lão cũng chẳng muốn xuất đầu lộ diện làm gì.

Nhưng ngờ đâu đối phương ra tay vô cùng dứt khoát, bỏ qua cảnh báo của mình mà cương quyết phế bỏ Phan Quân.

Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn, hai cha con Phan Quân một người chết một người tàn phế, điều này khiến cho Anh Khoa thực sự tức điên lên.

Bao nhiêu công sức mà lão dày công sắp đặt gần một năm nay rất có thể sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Quan trọng là nếu thất bại ở nhiệm vụ lần này thì chờ đợi lão chính là cơn thịnh nộ lôi đình của Vô Cực Tà Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.