Lưu Manh Đại Đế

Chương 285: Sức Mạnh Kinh Người




Cảm thụ khí tức cường đại và nguy hiểm mà Phan Hải bộc phát, Võ Thiện Nhân thần sắc ngưng trọng.

Khi đầu mũi giáo vừa điểm tới, hắn lập tức thôi động Phong Quyển Tàn Vân tận lực né tránh.

Tốc độ của Võ Thiện Nhân khi thi triển Phong Quyển Tàn Vân là rất nhanh, tuy nhiên Phan Hải dẫu sao cũng là một cường giả Thánh Cấp sơ kỳ, so về tốc độ đương nhiên không thua kém.

Ngọn giáo trong tay hắn cứ như là nhuyễn ảnh quấn lấy, bám đuổi Võ Thiện Nhân rất sát sao.

“Phách! Phách! Phách!”

Chuẩn Tâm Quyết là một bộ linh thuật công kích cận chiến, thông qua các đường giáo để chế ngự đối phương, mục đích cuối cùng là đâm vào trái tim địch nhân một kích chí mạng.

Linh lực Phan Hải phóng thích biểu hiện thuộc tính Mộc, mang tới cảm giác quỷ quyệt, giảo hoạt.

Những chiêu số biến hoá hết sức âm hiểm, cố tình nhằm vào những vị trí yếu hại mà tấn công.

Mấy lần Võ Thiện Nhân suýt bị mũi giáo xuyên qua, cũng may là hắn giơ Hoàng Kim Chuyên đón đỡ kịp thời nên mới bình an vô sự.

Nhưng mà, nếu kéo dài tình trạng này thì e rằng sớm muộn cũng bị Chuẩn Tâm Quyết điểm trúng.

Trong cảnh huống như vậy, Võ Thiện Nhân quyết định thu lại Hoàng Kim Chuyên rồi mau lẹ lấy ra Xuyên Vân Thủ đeo vào.

Thừa lúc mũi giáo nhắm tới, hắn nghiêng người tránh né, đồng thời tay trái vươn ra túm chặt lấy mũi giáo.

Xuyên Vân Thủ là kiện linh bảo hạ đẳng đã được cường hoá thành công bậc một, vì vậy cho nên hắn phi thường tự tin nó có thể bảo vệ hoàn hảo đôi tay mình trước sự sắc bén của lưỡi giáo.

Kế đó, cánh tay phải của hắn vũ động, linh lực kim thuộc tính hùng hậu tuôn trào, lựa thế nhắm ngay ngực Phan Hải mạnh mẽ đánh ra một quyền Hắc Hổ Thâu Tâm, đệ tam thức Long Hổ Thần Quyền.

Bất ngờ bị phản kích, Phan Hải hơi hoảng, định rút vũ khí về phòng ngự nhưng lại phát hiện nhất thời không thể nào thoát khỏi khống chế của đối phương.

Trong khi đó, sự cuồng bạo và cương mãnh từ Hắc Hổ Thâu Tâm khiến cho hắn kinh hãi khôn xiết.

Bất đắc dĩ, hắn đành thu linh lực chuyển về lòng bàn tay còn lại, tức tốc phát động một chưởng cực mạnh đối kháng.

“Bồng!”

Thời khắc đầu quyền va chạm, bỗng nhiên Phan Hải rú lên một tiếng kêu hãi hùng, tròng mắt co rụt vào trong.

Nối tiếp ngay phía sau, một đoạn âm thanh tựa hồ tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc vang lên.

“Rắc… Rắc…”

Trong một thoáng, cách tay của hắn đã bị đánh lệch đi, xương cốt bên trong bị một luồng lực lượng thô bạo chấn gãy thành nhiều đoạn, một số mảnh nhọn đâm lòi cả ra ngoài da thịt, máu tươi phun xối xả.

Một cỗ cảm giác đau đớn cùng cực từ cánh tay lan ra xâm chiếm toàn bộ thân thể.

Khuôn mặt Phan Hải vặn vẹo, rú thảm thiết: “AAA… Tay của ta…aaa..aa…”

Lúc này, ý thức của hắn trở nên hoảng loạn cực độ, giống như là hồn phi phách tán, sợ đến mất hết tinh thần.

Một chiêu đắc thủ, Võ Thiện Nhân sướng quá, mặt ngẩn tò te, cảm thấy có chút nằm ngoài dự đoán: “Con bà nó chứ! Hoá ra ta đã mạnh như vậy cơ à!”

Nhân lúc Phan Hải vẫn đang rối loạn, Vô Ảnh Cước tức thời khởi động, đôi chân hắn hoa phá trường không, nhanh như sấm chớp xuất ra hai cú đá bồi.

Chân linh khí bên trong đan điền tiếp tục chuyển hoá thành kim linh lực rồi ồng ộc đổ ra, quy tụ lại một điểm nơi bàn chân, mang theo sức phá huỷ khủng bố nện thẳng vào ngực và mặt Phan Hải.

Hắn xuất thủ nhanh, mạnh, chuẩn, hiểm, không cho đối phương cơ hội tránh né.

“Phanh! Phanh!”

Hai âm thanh rùng rợn nối đuôi nhau truyền ra ngoài.

Khi ấy, Phan Hải chưa hết choáng váng, bỗng cảm thụ gương mặt nhói lên một cú đau điếng.

Đầu óc hắn ong lên, khuôn mặt biến thành một bãi bầy nhầy cà chua nát bét, trên miệng bê bết máu, chẳng rõ là còn giữ được cái răng nào hay không.

Nhưng đó mới chỉ là mở màn, tiếp theo, trước ngực lại bất ngờ đón nhận thêm một cỗ đau đớn mới, mà cỗ đau đớn này còn khủng khiếp hơn gấp bội phần so với việc cánh tay bị phế.

“Hự!”

Chưa đầy ba nhịp thở, toàn bộ khung xương trước ngực hắn đồng loạt bị đánh gãy vụn, thậm chí ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị đảo lộn tùng phèo, giống như có hàng trăm, hàng ngàn lưỡi đao đang thi nhau cứa vào.

Vào giờ phút này, hắn chỉ mong sao có thể lập tức ngất đi để không phải cảm nhận sự thống khổ vượt quá mức chịu đựng như vầy.

Sau cùng, toàn thân co quắp gãy gập xuống rồi bắn tít ra mãi đằng xa.

Võ Thiện Nhân cũng lập tức vọt theo, bàn tay biến hoá thành trảo, chuẩn xác chộp thẳng tới cái cổ của hắn rồi siết thực chặt, nhấc bổng lên.

Cho tới lúc đấy thì thắng bại đã định!

Giao thủ chưa đủ trăm chiêu, Phan Hải tu vi Thánh Cấp sơ kỳ đã bị bại một cách thảm hại dưới tay Võ Thiện Nhân.

Sau khi tấn cấp lên Vương, bản lĩnh thực chiến của hắn quả nhiên đã đạt tới một trình độ cực kỳ đáng sợ.

Sức mạnh nhục thể cũng như linh lực có sự tăng vọt cả về lượng và chất.

Đặc biệt là khi hắn sử dụng Xuyên Vân Thủ thi triển Long Hổ Thần Quyền, phối kết hợp cùng Vô Ảnh Cước xuất kì bất ý đã bộc phát một cỗ chiến lực phi thường cường đại.

Giữa không trung, Võ Thiện Nhân một tay xách cổ Phan Hải giống như là xách cổ một con gà.

Phan Hải toàn thân mềm nhũn như cọng bún, ngáp ngáp chờ chết.

Đôi mắt hắn hiện lên một vẻ kinh hoàng cực độ, biết rằng đối phương chỉ cần nhả chút linh lực thì hắn sẽ phải đi chầu ông bà ông vải.

Rốt cuộc hắn cũng nhận ra gã thanh niên trước mặt không phải là một tên Vương Cấp trung kỳ bình thường.

Kết cục này âu cũng tại vì hắn chủ quan khinh địch.

Hắn cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng mà tất cả đã quá muộn màng.

“Thiếu chủ!”

“Thiếu chủ!”

“Thiếu chủ!”

Mười tên thủ hạ đi theo Phan Hải chứng kiến màn hành động bất ngờ ngoài ý liệu thì người nào người nấy dựng cả tóc gáy, sau một lúc chấn kinh liền đồng thanh hô to rồi định nhảy vào ứng cứu.

“Cút ngay!”

Võ Thiện Nhân hét vang một tiếng như sấm.

Từ trên người hắn chợt toả ra một cỗ bá khí cuồng bạo, khí phách ngang tàng, mang đến cho con người ta một cảm giác đêm đông lạnh lẽo.

Y phục trên mình không gió mà tự động tung bay phần phật.

Rồi bỗng lại thấy Hoàng Kim Chuyên từ trong tay phóng vụt ra.

Tiếp đó, tinh thần lực tức thời bùng nổ, hắn khống chế Hoàng Kim Chuyên quét thẳng một đường thẳng tắp, bằng cách thô bạo nhất đập sấp mặt từng đứa một.

“Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!...”

“Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!...”

Sau đúng mười âm thanh va chạm, mười tên thủ hạ của Phan Hải bắn văng ra xa.

Trong số bọn người này, có hai tên là Vương Cấp sơ kỳ, số còn lại đều là hàng Tướng Cấp.

Ấy thế mà Võ Thiện Nhân chỉ thuận tay ném bừa Hoàng Kim Chuyên một cái, bốn người tu vi Tướng Cấp chết ngay tức khắc, không kịp kêu lên một tiếng.

Sáu tên còn lại kinh hãi vô cùng, vội vã thối lui ra sau.

Đến lúc bọn chúng tỉnh táo trở lại thì trên mặt đã truyền tới một cơn đau kịch liệt, kèm theo một cỗ năng lượng nóng rực thiêu đốt, thậm chí còn ngửi thấy cả mùi da thịt cháy khét lẹt.

Chứng kiến sức mạnh kinh hồn của Võ Thiện Nhân, sáu người sợ vỡ mật, nhất tề quỳ xuống lạy như tế sao, năn nỉ xin tha.

“Đại nhân, xin tha mạng!”

“Đại nhân, xin tha mạng!”

“Đại nhân, xin tha mạng!”

Có thể nói, đội ngũ như vậy trong mắt Võ Thiện Nhân chẳng khác nào đàn kiến hôi, vậy mà chúng không biết tự lượng sức mình định giở trò "láo nháo pháo ăn xe".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.