Lưu Manh Đại Đế

Chương 274: Hoa Trong Gương Trăng Dưới Nước




Nghe xong câu chuyện, trong đầu Võ Thiện Nhân ngổn ngang bao suy nghĩ.

Chẳng ngờ cuộc đời của Hồng Diễm, một vị Thần Cấp cường giả người người khiếp sợ lại từng trải qua vô vàn sóng gió, cay đắng và bi thương.

Có lẽ trong mấy ngàn năm nay, bà ta chưa từng được sống một ngày vui vẻ và hạnh phúc!

Liên quan đến Hợp Thể Âm Dương Công, hắn đã suy đoán ra Hồng Diễm tu luyện sai đường nên mới tu luyện theo khuynh hướng thâm độc như vậy.

Mặc dù rất đáng thương, song cũng rất đáng trách!

Hắn mở miệng bảo: “Sư cô à, ta hoàn toàn thông cảm với hoàn cảnh của sư cô! Nhưng vì báo thù mà sư cô giết hại người vô số, như vậy thì có khác chi sư tổ? Sư cô không nghĩ rằng chính mình sẽ biến thành một Hồng Đào thứ hai ư?”

Nghe hắn chất vấn, Tử Sắc Mao Thử bỗng dựng ngược lên nói: “Chít chít! Nhóc con, để Lão Thử nói cho ngươi hay.

Xưa nay những người chết dưới tay chủ nhân đều là hạng gian xảo, nham hiểm.

Ví như nửa tháng trước, có hai tên tiểu đạo sĩ bắt cóc hai vị cô nương.

Sau đó bọn chúng ý định giở trò đồi bại nhằm cưỡng hiếp đối phương.

Một trong số hai cô nương không chịu khuất phục đã cắn lưỡi tự vẫn tại chỗ.

Vị cô nương còn lại cũng định quyên sinh nhưng may mà chủ nhân xuất hiện giải cứu kịp thời.

Sau đó chủ nhân bắt lấy hai tên tiểu đạo sĩ ném vào động phủ.

Chẳng ngờ từ đâu có thêm năm tên đạo sĩ thối xông ra chửi loạn, Lão Thử trong lúc tức giận mới cắn chết tất cả.

Chít chít!”

Võ Thiện Nhân tròn mắt kinh ngạc: “Thực vậy sao?”

Tử Sắc Mao Thử làm bộ tức giận nói: “Hừ! Ta là vương giả trong loài linh thử, chẳng thèm bịa chuyện gạt thằng nhãi con như ngươi!”

Hoá ra bảy tên đồ đệ của Hòn Dầu Thất Hiệp vì nguyên nhân này mà chết.

Đây là chúng tự làm tự chịu, không thể trách ai được.

Đúng lúc ấy, Hồng Diễm lại bất ngờ phun ra một ngụm máu, trên gương mặt nhăn nhúm đã bắt đầu xuất hiện một vài tia tử khí.

Từ bên trong cơ thể bà ta vọng ra những tiếng nổ rùng rợn.

Võ Thiện Nhân và Tử Sắc Mao Thử cuống quá, không biết xử trí ra sao!

Hơi thở của Hồng Diễm mỗi lúc một yếu, con mắt lờ đờ hướng về Võ Thiện Nhân bảo: “Võ Thiện Nhân! Ngươi đã gọi ta một tiếng sư cô, vậy thì ta muốn ngươi hứa với ta một chuyện!”

Võ Thiện Nhân giật mình, sau cùng khó khăn mở miệng: “Sư cô! Ta đã từng thề trước mặt sư phụ là phải bảo vệ Vạn Hoa Cung.

Chỉ sợ chuyện mà người giao phó ta không làm được đâu!”

Hồng Diễm liền nạt nộ: “Hừ! Mối thù của ta mà cần người khác trả thay sao?”

Võ Thiện Nhân còn tưởng Hồng Diễm muốn mượn tay mình trả thù thì ra không phải.

Hắn nghi hoặc nói: “Chẳng hay sư cô muốn ta hứa điều gì? Nếu không làm trái với đạo nghĩa thì ta sẽ làm hết sức mình!”

Ánh mắt Hồng Diễm chợt chuyển qua Tử Sắc Mao Thử, ánh lên một nét hiền dịu hiếm hoi, nói: “Tiểu Thử à, sau này ngươi hãy theo hắn đi.

Mặc dù hắn là kẻ mồm mép, lưu manh xảo quyệt nhưng cũng là người có tình có nghĩa, nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi!”

Nghe những lời này, Tử Sắc Mao Thử hoảng hốt nhảy ào vào lòng bà ta khóc nấc lên: “Chủ nhân, Tiểu Thử không đi đâu hết! Tiểu Thử chỉ muốn ở bên cạnh người! Hu hu hu…”

Nhìn thấy cảnh tượng trên, khoé mắt Võ Thiện Nhân bất chợt cay cay.

Ngày xưa dưới chân Bạch Mộc Sơn, sư phụ Hồ Tâm phút lâm chung cũng từng đối xử với hắn tốt như vậy.

Thần sắc Võ Thiện Nhân bỗng nhiên hiện lên một sự cương quyết: “Sư cô, ta có chuyện này muốn nói rõ với người!”

Đôi tay Hồng Diễm vuốt ve bộ lông Tử Sắc Mao Thử, thờ ơ hỏi: “Là chuyện gì?”

Võ Thiện Nhân thở một hơi dài, quyết định nói ra sự thực: “Sư phụ sớm đã quy tiên rồi!”

Động tác của Hồng Diễm khựng lại, kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi dồn dập hỏi: “Cái gì? Hồ Tâm đã chết rồi sao? Là khi nào? Ở đâu? Ai giết bà ta?”

Võ Thiện Nhân buồn bã đáp: “Sư phụ mất ở Bạch Mộc Sơn!”

Hồng Diễm thoáng hoảng hốt: “Bạch Mộc Sơn?”

Không giấu giếm, Võ Thiện Nhân bèn đem toàn bộ diễn biến ngày hôm đó kể lại một lượt.

Ngay cả chuyện mình sử dụng Nguyên Thần Chi Lực ám toán cũng nhất loạt nói hết.

Hắn đã suy nghĩ rất kỹ càng trước khi đưa ra quyết định này.

Sau trận chiến ở động phủ, mười ngày ngồi trên Phi Hành Chu tĩnh tâm suy nghĩ, Hồng Diễm cũng từng suy đoán đến vấn đề sinh tử của Hồ Tâm.

Tuy nhiên, vì không thể xác thực nên chỉ có thể phỏng đoán mơ hồ.

Lúc này nghe Võ Thiện Nhân kể hết sự tình, bà ta đã khẳng định chắc chắn và tin tưởng hoàn toàn.

Hồng Diễm chợt cười phá lên: “Ha ha ha… Chết hay lắm! Chết đáng lắm!...!Ha ha ha…”

Bà ta cứ cười như vậy thật lâu, nhưng chẳng hiểu vì sao trong âm vị lại nghe ra có chút chua xót, có chút mất mát.

Thế rồi, hai hàng nước mắt từ từ lăn dài trên đôi gò má.

Mấy ngàn năm, kể từ ngày cha mẹ qua đời, dù đau khổ thế nào Hồng Diễm vẫn luôn kiên cường, nhẫn nhịn vượt qua, chưa từng rơi lệ.

Vậy mà hôm nay, khi hay tin Hồ Tâm chết, Hồng Diễm đã khóc!

Không một ai biết được lý do tại sao!

Có thể là vì vui mừng!

Hoặc cũng có thể là… vì thương tiếc!

Đắn đo giây lát, Võ Thiện Nhân liền nói thêm một câu sau cuối: “Sư phụ nói, người không hề trách những việc mà sư cô từng làm! Chỉ mong sư cô có được cuộc sống bình an, vui vẻ!”

Dưới chân núi Bạch Mộc Sơn, sư phụ Hồ Tâm trước khi chết cũng tuyệt không oán trách Hồng Diễm nửa lời, lại càng không nhắc đến việc phải tìm Hồng Diễm trả thù.

Xem ra, trong lòng sư phụ đối với sư muội mình vẫn còn rất nhiều tình nghĩa.

Với tính cách nhân từ của sư phụ, nhất định là người không mong muốn tràng cảnh tỷ muội tương tàn.

Hôm nay, nếu có thể kết thúc ân oán tại đây thì coi như hắn cũng không làm trái di mệnh của sư phụ.

Trong đầu Hồng Diễm lúc này chợt hiện lên một đoạn ký ức, khi bà ta mới bước chân vào Vạn Hoa Cung, chính Hồ Tâm là người đầu tiên giang tay chào đón mình.

“Tiểu muội muội, kể từ bây giờ Vạn Hoa Cung sẽ là nhà của muội!”

Một cô bé mới bảy tuổi trải qua biến cố quá lớn, cho dù kiên cường đến đâu cũng phải ngục gã.

Cô bé muốn chạy trốn thực tại, đã nép mình vào một góc tối bật khóc thút thít.

Rồi một chùm ánh sáng thắp lên, hiện ra một vị sư tỷ hiền từ, nhân hậu.

“Tiểu muội muội, tại sao lại ngồi đây khóc?”

“Tâm tỷ tỷ, muội nhớ cha mẹ! Hu hu…”

“Trong cuộc đời này, chúng ta cần phải biết học cách chấp nhận, dù biết là đau khổ nhưng không thể cứ mãi trốn tránh.

Tiểu muội muội là một người mạnh mẽ, nhất định sẽ làm được mà, có phải không?”

“Nhưng… Tâm tỷ tỷ, muội sợ lắm, muội sợ lắm! Hu hu…”

“Con bé ngốc! Đối diện với nỗi sợ hãi, muội tuyệt đối không được rơi lệ! Hãy dành những giọt nước mắt quý báu để khóc vì những người thân yêu của mình!”

Từng đoạn ký ức vụn vỡ cứ liên tiếp ùa về, ghép thành một bức tranh xinh đẹp, vui vẻ và cảm động!

Tình tỷ muội keo sơn gắn bó tưởng chừng không gì có thể lay chuyển, không ngờ cuối cùng lại thành ra kết cục như vậy.

Rất lâu sau, Hồng Diễm mới bừng tỉnh quay về thực tại.

Đôi môi khẽ động, thẫn thờ bảo: “Hồng Đào đã chết! Ngay cả Hồ Tâm cũng chết rồi! Ta còn biết tìm ai mà báo thù đây? Ta cảm thấy mệt mỏi quá! Rốt cuộc một đời ta tranh đấu là đúng hay sai?”

Trước câu hỏi của Hồng Diễm, Võ Thiện Nhân bỗng cất giọng: “Sư cô, ta trẻ người non dạ nên không dám dùng lý lẽ khuyên bảo người.

Nhưng trong cuộc sống, phàm là con người chúng ta ai cũng có lúc gặp những chuyện người khác làm mình tổn thương mình.

Nếu ta cứ mãi ôm giữ ngọn lửa oán hận trong lòng và muốn trả thù, sợ rằng ngọn lửa ấy chưa kịp chuyển sang đối phương thì nó đã thiêu đốt chính bản thân ta trước.

Ta từng rất muốn giết sư cô để báo thù cho sư phụ, nhưng bây giờ hiểu rõ căn nguyên nhân quả, trong lòng ta đã không còn ý định đó nữa.

Bởi vậy mới nói, những chuyện khi xưa đúng đúng sai sai, hư hư ảo ảo, chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.

Cuộc đời là vậy, tránh được sao?”

Hồng Diễm kinh ngạc vô cùng, không ngờ một người như hắn mà cũng ngộ ra được đạo lý sâu xa này.

“Chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước? Ngươi nói rất đúng! Những người trong cuộc tới nay đều chết cả rồi.

Bây giờ sắp đến lượt ta! Vậy thì ta cố chấp để làm gì? Ha ha ha…”

Hồng Diễm ngửa mặt cười to, trong lòng chợt trở nên nhẹ bẫng, sau cùng, thù oán tích tụ bao năm bỗng theo tiếng cười mà tan thành mây khói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.