Lưu Manh Đại Đế

Chương 272: Ký Ức Đau Thương




Thời điểm ấy, Hồng Diễm mang theo Võ Thiện Nhân liên tục sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời lao vút đi, một nhoáng vượt xa vài trăm dặm đường biển.

Khí sắc trên gương mặt lúc này cực kỳ khói coi.

Tinh thần hao tổn quá độ dẫn đến đầu óc choáng váng, cảm thấy mọi vật xung quanh như đang chao đảo.

Một chiêu Lan Hoa Phất Nguyệt vẫn không ngừng phá phách và quấy rối, làm cho không yên.

Có thể nói, tình huống hỗn loạn bên trong cơ thể hiện nay vô cùng nguy ngập.

Bên cạnh đó, Nguyên Thần Xuất Khiếu thi triển Phá Giáp Xuyên Vân khiến thương thế cũ bộc phát, thương tổn linh hồn mỗi lúc càng trở nên trầm trọng.

Cũng may là Thiên La Kiếm Khí do Hòn Dầu Thất Hiệp triệu hồi thiếu mất hai đạo nên không được trọn vẹn, nếu không lấy thực lực lúc đấy của Hồng Diễm khó mà kháng cự.

Hồng Diễm định tìm một hòn đảo đáp xuống nghỉ ngơi nhưng vì sợ Hòn Dầu Thất Hiệp đuổi theo nên cắn răng bay thêm một đoạn khá xa.

Cho đến khi không chịu đựng được nữa, bà ta mới chọn một hoang đảo đáp xuống.

Chân vừa chạm đất, thân hình Hồng Diễm đã ngã lăn đùng tại chỗ, nằm im không động đậy.

Tử Sắc Mao Thử từ bên trong ống tay áo bắn vụt ra, kinh hoảng kêu lên: “Chủ nhân! Người đừng làm Tiểu Thử sợ hãi!”

Cho đến lúc này, Võ Thiện Nhân thần trí mới thanh tỉnh trở lại.

Vừa rồi thực quá nguy hiểm, nếu không phải Hồng Diễm liều mạng cứu giúp, sợ rằng bản thân hắn đã chôn thân dưới tay của mấy tên đạo sĩ.

Suy nghĩ một chút, hắn bèn tiến đến gần, dò hỏi: “Người không sao chứ?”

Đúng lúc ấy, chợt Hồng Diễm phun ra một ngụm máu lớn.

Da dẻ trên người khô quắt đi, nứt nẻ thành nhiều đường rãnh.

Khuôn mặt xinh đẹp trong một thoáng như già đi mấy tuổi.

Hồng Diễm gắng gượng thều thào: “Nguyên thần của ta hao tổn quá lớn, e là không xong rồi!”

Nói xong, bà ta lại tiếp tục thổ huyết, toàn thân đột nhiên co quắp, run lên bần bật.

Chứng kiến tình cảnh của Hồng Diễm, đúng lý thì Võ Thiện Nhân phải vui mừng mới phải, song chẳng hiểu vì sao trong lòng hắn lại có một chút lo lắng.

Tuy nhiên, ngoài miệng hắn vẫn cố tình nói: “Người gây nhiều tội ác tày trời, kết cục hôm nay chính tự tay mình gây nên đó thôi! Không thể trách được ai!”

Hồng Diễm tỏ vẻ phẫn uất, không cam lòng bảo: “Nếu không phải Hồ Tâm ám toán thì ta đâu đến nông nỗi này?”

Hơi thở của Hồng Diễm càng lúc càng suy yếu, giống như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Bên cạnh, Tử Sắc Mao Thử khóc rú lên: “Chủ nhân! Người không được chết! Hu hu hu…”

Hồng Diễm thở gấp vài cái, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thử… Không cần sợ! Thiên Đạo vốn vô tình! Phàm là chúng sinh ai cũng như nhau cả, trước sau gì mà không chết? Đừng nói là ta, ngay cả Đế Cấp cũng chẳng thể trường sinh.

Quan trọng là cần phải sống một cuộc đời hiên ngang, không cho phép bất kỳ ai chà đạp lên mình.

Nếu có kẻ nào đó dẫm đạp lên đầu ngươi, cho dù là hổ hay là sói, cho dù không thể diệt được cũng phải tìm cách cắn một miếng thịt trên người nó xuống.”

Nghe đến chuyện sống chết, Tử Sắc Mao Thử cuống quít: “Chủ nhân! Người nói cái quái gì sâu xa quá, Tiểu Thử không hiểu được đâu!”

Ánh mắt Hồng Diễm nhìn lên bầu trời, buồn bã nói: “Ta từng lập lời thề phải tự tay phá huỷ Vạn Hoa Cung, giết chết Hồ Tâm để báo thù rửa hận.

Đáng tiếc đến tận hôm nay vẫn không thể thực hiện! Cho dù chết cũng chẳng thể nhắm mắt!”

Võ Thiện Nhân từng nghe chị em Như Ý, Cát Tường thuật lại mâu thuẫn giữa Hồng Diễm và Hồ Tâm nhưng chung quy vẫn không hiểu đầu đuôi sự thể ra sao.

Hắn liền nhân tiện dò hỏi: “Giữa người và sư phụ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người nhất định phải huỷ diệt Vạn Hoa Cung?”

Hồng Diễm mệt mỏi nói: “Ngươi muốn biết thật sao?”

Võ Thiện Nhân gật đầu, một thoáng ngần ngừ bèn nói: “Sư cô, người hãy kể ra đi! Biết đâu ta có thể giúp gì cho người?”

Sư phụ Hồ Tâm thực tế đã sớm quy tiên, cho nên muốn biết được thực hư chân tướng chỉ có thể thông qua Hồng Diễm mà thôi.

Nghe hắn gọi mình một tiếng sư cô, Hồng Diễm cười nhạt bảo: “Chẳng phải ngươi đang rất muốn giết chết ta sao? Tại sao không làm đi?”

Võ Thiện Nhân thẳng thắn thừa nhận: “Đúng là ta muốn giết sư cô, nhưng người đã tha mạng cho hai vị nương tử của ta, vừa rồi lại vì cứu ta mà không màng nguy hiểm.

Những việc này khiến cho ta vô cùng cảm kích! Võ Thiện Nhân ta sao có thể nhân lúc người nguy khốn mà làm ra hành động lấy oán báo ân? Huống hồ, ở đây còn có mặt Tử Sắc Mao Thử, ta đấu không lại nó!”

Sắc mặt Hồng Diễm giãn ra, chậm rãi bảo: “Ngươi trả lời cũng rất thành thật! Không giống với đám nguỵ quân tử miệng nam mô bụng bồ dao găm! Xem ra Hồ Tâm đã tìm được một đứa đồ đệ tốt! Ngươi hiện nay đã là cung chủ Vạn Hoa Cung, vậy thì ta nói cho ngươi biết cũng được.”

Võ Thiện Nhân vui mừng, liền đỡ bà ta trở dậy tựa lưng vào một phiến đá, rồi yên ắng chờ đợi.

Hồng Diễm ngồi im lặng một hồi lâu, sau cùng mới cất tiếng: “Hồng Diễm ta tên thật là Đỗ Thị Thu Thuỷ, từ nhỏ sống trong vòng tay thương yêu của cha mẹ.

Tuy cha mẹ ta chỉ là nông dân bình thường, gia cảnh nghèo khó nhưng cuộc sống một nhà ba người luôn vui vẻ, đầm ấm.

Vào năm ta bảy tuổi, ngôi làng của ta xảy ra một sự kiện lạ lùng.

Nam nhân trai tráng trong làng không rõ vì nguyên do gì mà lần lượt mất tích.

Cho tới một ngày, cha ta cũng một đi không trở về.

Không lâu sau, một người tiều phu vô tình phát hiện trong một hang động bí mật nằm trên núi có điềm kỳ quái.

Khi mẹ đưa ta chạy đến chỉ thấy trước mắt bày gần trăm cái xác khô, toàn bộ thân thể bọn họ đều héo quắt, chỉ có thể thông qua y phục mặc trên người mà phân biệt danh tính.

Đáng thương thay, người cha xấu số của ta cũng nằm trong đám thi thể đó!”

Đến đây, bỗng đôi mắt Hồng Diễm nhắm chặt lại, trên gương mặt khô nứt hiện lên một cỗ bi thương cùng cực.

Bà ta kể tiếp: “Dân trong làng cho rằng trên núi có yêu quái hút máu người nên vô cùng sợ hãi, lũ lượt kéo nhau rời bỏ quê hương, chỉ còn sót lại đám người già, phụ nữ và trẻ em.

Mẹ ta vì thương nhớ cha mà khóc cạn cả nước mắt, không lâu sau mắc bạo bệnh qua đời, bỏ ta côi cút một thân một mình.

Đám trẻ trong làng thấy ta không cha không mẹ thì thi nhau hiếp đáp, chà đạp và khinh khi.

Tuy rằng ta là thân nữ nhi nhưng không sợ bọn chúng! Trong một lần tức giận, ta đã cắn nát tai của một thằng nhóc rồi nhai ngấu nghiến.

Chẳng dè vì vậy mà dân làng liền cho rằng ta bị quỷ ám, liền bắt trói ta rồi lập đàn làm phép, mục đích muốn thiêu sống ta.

Đúng lúc ấy, chợt có một nữ nhân từ trên trời xuất hiện cứu thoát ta ra khỏi biển lửa.”

Không ngờ tuổi thơ của Hồng Diễm lại trải qua quá nhiều bất hạnh như vậy! Võ Thiện Nhân cũng là trẻ mồ côi nên trong lòng có phần đồng cảm, liên tục gật đầu cảm thán.

Nghe đến đoạn này, hắn chợt cất giọng hỏi: “Chẳng lẽ là sư phụ của người?”

Vẻ bi thương trên mặt Hồng Diễm càng đậm, nói: “Đúng vậy! Người cứu ta chính là Hồng Đào, cung chủ của Vạn Hoa Cung.

Hồng Đào nhìn ra ta sở hữu Thổ linh mạch liền quyết định đưa về Vạn Hoa Cung sinh sống.

Về sau, nhờ thiên phú của ta không tệ nên được bà ta thu nhận làm đệ tử thân truyền và bắt đầu truyền thụ linh thuật.

Ta vì cảm kích ân đức đó nên mới đổi tên thành Hồng Diễm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.