Lưu Manh Đại Đế

Chương 261: Thiêu Đốt Linh Hồn




Vào thời khắc này, tinh thần Võ Thiện Nhân vừa kích động vừa sợ hãi: “Con bà nó! Ta sắp giết một Thần Cấp cường giả a!”

Bản tính của hắn vốn không ưa chém giết nhưng những lúc cần quyết đoán, cần lãnh khốc vô tình thì tuyệt đối không yếu mềm.

Hắn đảo tay cất Sinh Tử Kỳ vào lại Ngũ Hành Giới Chỉ.

Kế đó, theo sự điều động của tinh thần lực, hạt gạo tinh thể huyền phù bay tới, tức khắc dung nhập vào sâu bên trong cơ thể Hồng Diễm.

Vẻ mặt Hồng Diễm vẫn giữ nguyên trạng thái kinh ngạc khi nhìn thấy Linh Phách Lạc Hồng.

Toàn bộ ý thức cũng như khí huyết đều tạm ngừng lưu chuyển.

Một nhịp thở nhanh chóng trôi qua.

Chân linh khí trong đan điền Võ Thiện Nhân đã tiêu hao quá nửa.

Thân hình hắn cấp tốc lùi ra xa.

Trước khi chân linh khí hoàn toàn cạn kiệt vội thu Linh Phách Lạc Hồng vào Khí Hải.

Hiệu lực thiên phú thần thông Ngưng Đọng Thời Không lập tức kết thúc.

Không gian quay trở về trạng thái bình thường.

Những gì vừa diễn ra trong vòng gần hai nhịp hô hấp Hồng Diễm hoàn toàn không hay biết.

Bà ta sửng sốt phát hiện trước mắt là khoảng không trống rỗng.

Rõ ràng Võ Thiện Nhân đang bị mình khống chế bỗng vô thanh vô tức dịch chuyển tức thời đến một vị trí khác.

Còn Linh Phách của hắn nữa, không biết biến đâu mất rồi?

Lúc này, Võ Thiện Nhân toàn thân đau đớn khôn tả, sắc mặt xanh như tàu lá chuối.

Hai cỗ lực lượng đến từ Thanh Long, Bạch Hổ sức công phá thực khủng khiếp, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn tổn thương trầm trọng, tim gan như muốn đứt thành từng đoạn.

Da thịt bên ngoài cũng bị xé toạc nhiều nơi, máu me phủ kín từ đầu tới chân.

Cũng may các vết thương hiện đang được Ngũ Hành Giới Chỉ cấp tốc chữa trị, tạm thời không nguy hại đến tính mạng.

Võ Thiện Nhân gắng gượng nhẫn nhịn cơn đau, ánh mắt hướng về Hồng Diễm loé lên một tia châm chọc.

Khoé miệng hắn bỗng vẽ một đường cong nhàn nhạt, khẽ thì thào: “Bạo!”

Ngay tức thì, từ bên trong cơ thể Hồng Diễm vọng ra một vụ nổ kịch liệt.

“Bồng!”

Hồng Diễm hoảng hốt thét lên: “Chuyện gì đang xảy… ?”

“Phụt!”

Chưa kịp dứt câu, từ miệng bà ta một vòi máu phun ra như mưa, bắn tung toé nguyên một khoảng không trước mặt.

Chỉ một thoáng, bà ta liền nhận ra bên trong cơ thể mình đột nhiên bộc phát một cỗ năng lượng cường đại vô song.

Cỗ năng lượng này điên cuồng càn quét, phá huỷ từng nhánh kinh mạch rồi hung hăng tống thẳng xuống đan điền.

Trong chớp mắt, hàng loạt âm thanh vụn vỡ vang lên.

“Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!”

Sau khi nhìn rõ tình huống, sắc mặt Hồng Diễm cắt không còn hột máu.

Quá sợ hãi và cảm nhận thân thể sắp nổ tung, bà ta cắn mạnh đầu lưỡi, tinh huyết ào ào tuôn chảy.

Chân linh khí từ trong đan điền cuồn cuộn đổ ra, chia làm hai nửa, một nửa bảo vệ đan điền, một nửa chạy qua các nhánh kinh mạch và huyệt đạo quan trọng.

“Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!”

Những vụ nổ liên miên không dứt, bất kỳ ai nghe thấy cũng phải run rẩy.

Uy lực của đạo Nguyên Thần Chi Lực quả nhiên đáng sợ!

Hồng Diễm căn bản ngăn cản không nổi, chỉ trong nháy mắt, cặp mắt của bà ta, cái mũi, miệng, hai lỗ tai, liền đều chảy ra huyết dịch.

Thất khiếu chảy máu!

Chứng kiến tình trạng thê thảm của Hồng Diễm, ở một vị trí, Võ Thiện Nhân toàn thân chợt lạnh, tim đập chân run, mồ hôi khắp người vã ra.

“Sư cô à, kết cục này là do ngươi tự chuốc lấy, không thể trách ta!”

Như Ý, Cát Tường im lặng đứng sau lưng hắn, thần sắc cả hai vô cùng rung động.

Bởi vì hai nàng cũng chịu ảnh hưởng của Ngưng Đọng Thời Không nên chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là, vào thời điểm này, hai nàng cảm nhận rất rõ rệt bên trong cơ thể Hồng Diễm có một cỗ năng lượng cực kỳ khủng khiếp đang phá phách lung tung.

Dưới sự chú ý của ba người, thân thể Hồng Diễm đột nhiên phình to, lớp da thịt phồng rộp hết cả lên, giống như một quả bóng được bơm căng.

Chợt Hồng Diễm ngửa đầu phẫn nộ gào lên: “Nguyên Thần Chi Lực! Hồ Tâm! Đồ tiện nhân dám ám toán ta?”

Đột nhiên, đôi tay Hồng Diễm đan chéo vào nhau, liên tục thi triển những động tác kỳ lạ.

Thiên địa thuộc tính bỗng quay cuồng hỗn loạn.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

“Ào! Ào! Ào!”

Sau một tiếng kêu thảm thiết, bên ngoài thân thể Hồng Diễm đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa kỳ dị.

Đồng thời, khí tức trên người kéo lên với tốc độ chóng mặt.

Đôi con ngươi Võ Thiện Nhân co rụt lại, cảm giác chung quanh mình có một nguồn áp lực giống như là thiên uy, làm cho hắn hít thở không thông.

Đến ngay cả chút chân linh khí ít ỏi còn sót trong đan điền cũng trở nên bạo loạn, muốn túa cả ra ngoài.

Như Ý hoảng sợ nói: “Tướng công cẩn thận! Bà ta đang dùng bí pháp thiêu đốt linh hồn!”

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Hồng Diễm không tiếc thọ nguyên của mình tiến hành thiêu đốt linh hồn, đổi lấy một đường sinh cơ.

Chưa đầy một hơi thở, bà ta đã thành công mượn lực thiên địa kích thích tu vi cảnh giới từ Thần Cấp sơ kỳ gia tăng đến Thần Cấp trung kỳ, trở về trạng thái thời toàn thịnh.

Cơ thể Hồng Diễm khi ấy đã căng cứng quá độ, có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.

Gương mặt Hồng Diễm trở nên dữ tợn, thủ pháp tiếp tục biến hoá, đột nhiên đánh mạnh vào ngực mình một chưởng.

“Bồng!”

Tiếp đến, hai bàn tay nhanh chóng chập lại, trên mười đầu ngón tay linh lực hùng hậu như đê vỡ, ồ ạt phóng xuất.

Thông qua các lỗ chân lông, vô số luồng khí thô dày chảy ra.

Không gian chung quanh Hồng Diễm vặn vẹo, bị ép cong thành từng đường sóng gợn.

Kỳ lạ thay, khí tức cuồng bạo bên trong cơ thể càng lúc càng mờ nhạt.

Rõ ràng là Hồng Diễm đang sử dụng bí pháp tiến hành cưỡng ép toàn bộ năng lượng của Nguyên Thần Chi Lực rời khỏi thân thể mình.

Không lâu sau, đôi tay bà ta từ từ tách ra, trong lòng bàn tay lơ lửng một hạt tinh thể màu đỏ, kích thước nhỏ bằng hạt gạo.

Biến cố xảy ra quá nhanh!

Võ Thiện Nhân tròng mắt như muốn rớt ra: “Không có khả năng!”

Trước vẻ sững sờ của hắn, đôi tay Hồng Diễm điểm tới, khống chế hạt tinh thể này bay vọt lên không trung.

Khi hạt tinh thể vừa va chạm với trần thạch động, tức thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội, kéo dài phía sau là hàng loạt chuỗi âm thanh ùng oàng trầm thấp.

“Ầm! Ầm! Ầm…”

“Ầm! Ầm! Ầm…”

Toà động phủ rung lắc dữ dội.

Hạt tinh thể vốn có chứa sức mạnh Nguyên Thần Chi Lực nên sức phá huỷ vô cùng khủng khiếp, ngay cả tầng lớp cấm chế phòng ngự cũng không thể ngăn cản, chỉ trong nháy mắt đã phá tan nóc động.

Từng khối đá khổng lồ trút xuống như mưa.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Ở một góc, Cát Tường nhanh tay thi triển Huyền Vũ Thuẫn che chắn bảo vệ cho ba người.

Một lúc lâu sau tất cả mới kết thúc.

Cát bụi qua đi, mọi người ngẩng đầu liền phát hiện nóc thạch thất đã bị phá một lỗ hổng lớn, thông với thế giới bên ngoài.

Đúng lúc đó, chợt vang lên giọng cười điên cuồng của Hồng Diễm: “Hồ Tâm! Đồ tiện nhân, thừa lúc ta không đề phòng mà giở trò bỉ ổi.

Có giỏi thì hiện thân đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.