Lưu Manh Đại Đế

Chương 25: Cái tên lão đại nghe rất thối




Đến đây, Quân trưởng lão nghiêm giọng, nói: “Bây giờ sẽ chính thức tiến hành kiểm tra. Một vạn thí sinh, chia thành tám cửa theo Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn. Như vậy mỗi cửa sẽ có ba ngàn người. Cứ theo thứ tự mỗi lượt tám người bước lên đài dự thi. Được rồi, các ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

Lời nói của Quân trưởng lão ẩn chứa linh lực hùng hồn, dù đứng ở bất kỳ vị trí nào cũng đều nghe rất rõ ràng.

Theo quy định Thánh Viện đề ra, nếu muốn thông qua kiểm tra thành công, thí sinh sở hữu linh mạch hạ phẩm, trung phẩm cần chứng tỏ bản thân thật nổi bật. Linh mạch thượng phẩm, linh mạch siêu việt sẽ được ưu tiên tuyển thẳng. Đặc biệt, nếu là Linh mạch hoàn mỹ sẽ lập tức được phong thành Thiếu Tổ.

Lão Kim từng bảo, Võ Thiện Nhân sở hữu hai loại linh mạch là Thổ linh mạch và Mộc linh mạch. Dựa vào tu vi cảnh giới Nhân Vực cấp sáu hiện tại muốn đi vào nội viện là vô cùng khó.

Võ Thiện Nhân còn đang chau mày suy ngẫm phương cách thì đúng lúc này, giọng Hoàng trưởng lão bỗng vang lên: “Theo thông lệ, nếu là người xếp trong mười hạng đầu Hạ Bảng Linh Bảo sẽ nhận đặc cách vào thẳng nội viện. Ngoại viện số tám của chúng ta kỳ này có ba người đạt đủ tư cách. Hạng ba Hạ Bảng, Lê Đình Mẫn. Hạng hai Hạ Bảng, Thanh Hằng. Hạng nhất Hạ Bảng… Lão Đại. Sau khi kết thúc, ba người hãy đến tìm gặp ta.”

Hoàng trưởng lão khi nhắc đến cái tên cuối cùng “Lão Đại”, khuôn mặt biến hoá khó coi, vô cùng đặc sắc.

Lời vừa dứt, bên dưới liền bùng nổ một tràng huyên náo.

Một gã thiếu niên nhỏ giọng hỏi: “Hạ Bảng Linh Bảo? Đó là cái gì vậy?”

Người bên cạnh nghe vậy liền cười bảo: “Ngươi từ ngoài vào nên không biết. Đó là Linh Bảo Đường, dành cho môn sinh ngoại viện khảo thí về thiên phú linh bảo.”

Ở một nơi, gã nam sinh Lê Đình Mẫn đang được không ít người vây quanh chúc mừng. Có điều, hắn lại không hề cảm thấy cao hứng chút nào, thần sắc tỏ vẻ nghi hoặc.

Cách đó không xa, hiện lên thân ảnh của Thanh Hằng sư tỷ. Nàng khẽ chau mày, cảm giác có điều gì đó dường như không đúng. Mấy ngày trước, nàng đã thành công tấn cấp hạng nhất trên Hạ Bảng. Tại sao bây giờ lại trở về hạng hai? Người hạng nhất, Hoàng trưởng lão nói là… “Lão Đại”? Người này là ai? Tại sao trước nay chưa từng nghe danh? Không lẽ, hắn một hơi tiến thẳng vào Hạ Bảng Linh Bảo sao?

Trong lúc mọi người xôn xao bàn tán, vui mừng nhất trong chuyện này, không ai khác chính là Võ Thiện Nhân. Hắn nhảy cẫng lên, cười toe toét, phấn kích muốn hét thật lớn: “Ta chính là Lão Đại đây.”

Cơ mà, lời chưa kịp thốt ra thì bên tai, chợt truyền đến một đoạn hội thoại kinh dị.

“Ủa? Không phải bài danh hạng nhất phải là Thanh Hằng sư tỷ sao?”

“Đúng vậy. Còn có Lê Đình Mẫn sư huynh, vài ngày trước đã thăng hạng hai Hạ Bảng mà.”

“Theo ta thấy, chắc là có người vừa mới thành công tấn cấp.”

“Con mẹ nó! Dám vượt mặt Thanh Hằng sư tỷ, vậy cũng thôi đi. Nhưng mà hắn lại đề tên là Lão Đại? Hắn muốn làm Lão Đại của tất cả chúng ta sao?”

“Người này thật là quá ngông cuồng.”

“Hắn muốn sỉ nhục toàn bộ môn sinh ngoại viện chúng ta.”

“Khốn kiếp! Nhất định phải tìm cho ra hắn. Ta phải lột da hắn, xem hắn còn dám vỗ ngực xưng tên Lão Đại nữa hay không?”

“Đúng vậy! Chúng ta và tên Lão Đại đó thề không đội trời chung.”

“Chúng ta và tên Lão Đại đó thề không đội trời chung.”

“Chúng ta và tên Lão Đại đó thề không đội trời chung.”

“…”

Nghe đám môn sinh hô hào, Võ Thiện Nhân giật thót mình, đầu óc choáng váng, trong bụng chửi loạn: “Con bà nó! Loạn rồi, loạn rồi… Chẳng phải chỉ là một cái tên thôi sao? Lũ đầu đất các ngươi bị đần hả?”

Hắn khóc không thành tiếng, cảm thấy nhất định bản thân mình không có duyên với tấm bia Hạ Bảng Linh Bảo đó. Không cam tâm, hắn liền đánh bạo nói nhỏ chen ngang vào: “Ta thấy cái tên Lão Đại cũng oai phong đó chứ?”

Tức thì, một gã nam sinh cao to lực lưỡng quát lớn: “Ngươi nói cái gì? Có phải muốn bênh vực tên khốn kiếp đó không? Các huynh đệ, chúng ta đập cho người này một trận.”

Thấy bọn họ hùng hổ sấn đến, có ý định xuống tay thật, Võ Thiện Nhân hãi quá, vội chữa lại: “Không, không…! Người anh em nghe nhầm rồi, ta bảo là cái tên Lão Đại nghe rất thối, thối không ngửi được. Nếu biết hắn là ai, ta sẽ là người đầu tiên xử hắn.”

“Ha ha…! Đúng vậy. Lão Đại chính là kẻ thù chung của chúng ta!” Gã nam sinh hài lòng, khoát vai Võ Thiện Nhân vỗ vỗ vài cái.

Đến nước này, Võ Thiện Nhân không còn cách nào khác ngoài im lặng, trong lòng uỷ khuất khôn tả, liền mang tổ tông mười tám đời những người ở đây ân cần hỏi thăm mấy lượt.

Nhưng suy cho cùng, thì đây chính là một con bài tẩy, bản thân hắn đã chắc suất vào nội viện rồi.

Lúc này, trên thạch đài, hai người Lê Châu đại trưởng lão và Thảo Linh đường chủ đã an vị trên ghế. Bên cạnh họ, Quân trưởng lão và Hoàng trưởng lão phân thành tả hữu mỗi người một bên.

Sau một hồi chuông ngân vang như sấm động, dưới sự sắp xếp của hai trưởng lão Quân, Hoàng, lần lượt các thí sinh bước lên thạch đài dự thi. Mỗi thí sinh sẽ trải qua hai vòng kiểm tra. Một là về thể chất và hai là linh mạch.

Về thể chất, tuy không trọng yếu như linh mạch nhưng lại là mấu chốt trong việc phân loại thí sinh. Ví như hai người đều sở hữu một loại hoặc hai loại linh mạch, thì người nào có thể chất tốt sẽ chứng minh tiềm chất phát triển cao hơn.

Cụ thể, trên thạch đài có một chiếc trống cực lớn. Thí sinh chỉ cần dùng hết sức đánh vào mặt trống, ngay tức khắc trên đó sẽ hiện ra một con số. Nếu một trăm trở lên được tính là đạt tiêu chuẩn.

Kế đến, có một tấm thảm rộng hơn mười trượng được trải dài trên nền đài. Mặt thảm có một đồ án theo hình lưỡng nghi bát quái, thí sinh đứng trên tấm thảm càng lâu thì năng lực phòng ngự được đánh giá càng cao, tối thiểu cần duy trì mười nhịp hô hấp.

Nhìn có vẻ đơn giản là vậy nhưng sau mười lượt đầu không ngờ chỉ ba mươi lăm người đạt tiêu chuẩn.

Lại thêm mười lượt tiếp theo, tám mươi người và kết quả là bốn mươi bảy thí sinh vượt qua. Hiện tại số điểm số cao nhất hiện trên mặt trống là một trăm lẻ sáu điểm, điểm phòng ngự là mười một nhịp hô hấp.

Cuộc kiểm tra diễn ra rất chóng vánh, hơn ba canh giờ sau, số lượng thì sinh đã vơi quá nửa.

Trên trung tâm thạch đài, hai người Lê Châu và Thảo Linh đều tỏ vẻ hờ hững. Hiện tại, đây mới chỉ là kiểm tra về mặt thể chất, quan trọng nhất vẫn là linh mạch xếp thứ hạng nào.

Ở một góc xa, Võ Thiện Nhân bình thản theo dõi mọi diễn biến. Hắn đang cân nhắc có nên thử tham gia khảo nghiệm hay không?

“Lão Kim, ngươi nói xem ta có thể vượt qua được vòng này hay không? Chiếc trống và tấm thảm kia có vẻ không tầm thường.”

Một lát, giọng lão Kim mang vẻ lười biếng cất lên: “Đó chính là những vật phẩm do Linh Cụ Sư sáng chế, dùng để kiểm tra tiềm lực thí sinh. Ngươi đừng coi thường chiếc trống đó, dù là Vương Cấp sơ kỳ muốn phá hủy cũng không phải dễ dàng đâu. Theo ta cảm nhận Nhân Vực cấp mười một, mười hai muốn đạt một trăm điểm hi vọng không lớn, nhất định phải có bản lĩnh thực sự. Còn tấm thảm kia khi ngươi tiến vào lập tức sẽ sinh ra trọng lực cực lớn, muốn đứng vững trong đó rất khó khăn đấy. Phóng mắt hơn vạn người ở đây phỏng chừng chỉ được phân nửa vượt qua thôi.”

Nghe lão Kim giải thích, Võ Thiện Nhân há hốc mồm, nói như vậy chẳng phải bảo hắn không có cơ hội ư?

Như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn, lão Kim cười bảo: “Tuy nhóc con mới chỉ ở Nhân Vực cấp sáu nhưng tu luyện Ngũ Hành Linh Quyết, còn có Ngũ Hành Giới Chỉ trợ giúp nên xét thực lực không kém so với Nhân Vực cấp bảy, cấp tám. Nếu dùng hết sức tung ra một đòn chắc là cũng có chút hi vọng kiếm một trăm điểm. Nhưng còn cái tấm thảm kia, mười nhịp thở… hay là quên đi.”

Nghe lão khiêu khích, Võ Thiện Nhân liền đen mặt bảo: “Khinh người quá đáng! Lão già thối! Vậy thì lão chống mắt mà xem ta xuất chiêu.”​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.