Lưu Manh Đại Đế

Chương 236: Cảm Ơn Nàng




Thời gian như gió, ào qua đời người...

Mới đó lại qua thêm nửa năm.

Một ngày nọ, mặt trời hừng đông vừa hé thì cánh cửa mật thất bên trong Trường Sinh Điện cuối cùng cũng bật mở.

Ngay lập tức, thân hình quen thuộc của Võ Thiện Nhân nhanh nhẹn bước ra.

Trông sắc diện của hắn hồng hào, tươi tắn, chưa gì mà trên miệng đã nở một nụ cười toe toét.

Thành tích trong lần bế quan vượt ngoài mong đợi nên trong lòng hắn lúc này thực sự đang rất vui mừng.

Sư phụ Hồ Tâm từng khẳng định, nếu tập luyện theo những tâm đắc của bà chia sẻ thì trong một năm sẽ đạt đến Tam Phẩm Linh Đan Sư.

Nói là vậy nhưng đâu có dễ thế, muốn trở thành Linh Đan Sư yêu cầu về tinh thần lực rất cao.

Cũng may là Võ Thiện Nhân nhờ tu luyện Cửu Chân Tinh Thần nên tinh thần lực mạnh mẽ hơn nhiều so với người thường.

Bởi vậy, chỉ sau hai tháng là hắn đã thành công tiến vào Nhất Phẩm Linh Đan Sư, mất thêm ba tháng để đột phá lên Nhị Phẩm Linh Đan Sư, đến tháng thứ chín thành công tiến vào Tam Phẩm Linh Đan Sư.

Nhưng chưa ngừng lại ở đấy, năm tháng sau, hắn thông qua chế luyện Định Nhan Đan chính thức trở thành Tứ Phẩm Linh Đan Sư.

Hiện nay, bên trong không gian khí hải ngoài Linh Phách Lạc Hồng và ngọn lửa Linh Hoả bỗng có thêm một Lôi Đỉnh màu trắng, toàn thân ẩn ẩn lượn lờ một tia khí tức trầm ổn.

Mặc dù chức nghiệp Linh Đan Sư không sánh bằng Linh Bảo Sư nhưng vẫn cực kỳ tôn quý.

Võ Thiện Nhân có thể đồng thời ngưng tụ thành công hai loại Linh Hoả và Lôi Đỉnh, nếu nói ra thì thật quá doạ người.

Sau khi chế luyện thành công Định Nhan Đan, hắn liền kích động nuốt ngay một viên.

Linh Giả càng tu luyện lên cao tốc độ lão hóa diễn ra càng chậm.

Trong thời gian ngắn có thể không thay đổi mấy nhưng nếu kéo dài đến ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm… thì sẽ già đi trông thấy.

Bây giờ nhờ có công dụng thần kỳ của Định Nhan Đan, từ nay về sau hắn có thể bảo trì dung nhan này mãi mãi.

Số lượng nguyên liệu sư phụ Hồ Tâm để lại vốn có thể luyện chế được một trăm viên Định Nhan Đan.

Cơ mà lấy năng lực sơ nhập của Võ Thiện Nhân thì chỉ có thể thành công luyện chế hai mươi hai viên, số còn lại đều trở thành phế đan.

Thời gian tiếp theo, hắn luyện chế một lượng lớn linh đan nhất phẩm cho đến linh đan tam phẩm.

Mỗi loại lên đến mấy trăm viên.

Công dụng khá đa dạng, từ trị thương, luyện khí, bồi bổ gân cốt… đều có đủ cả.

Một tháng cuối cùng, hắn tranh thủ chế tạo Xuyên Vân Thủ.

Đây chính là một kiện linh bảo hạ đẳng, có hình dạng như một chiếc bao tay, là một thứ vũ khí giúp gia tăng uy lực cho Long Hổ Thần Quyền.

Hồi còn ở Hưng Yên Phong, hắn từng thất bại đến năm mươi lần.

Nhưng thời thế thay đổi, với kinh nghiệm tự thân mày mò chế tạo ra Hoàng Kim Chuyên, về phương diện tạo bảo hắn đã có những lĩnh ngộ vượt bậc.

Do đó, Xuyên Vân Thủ chỉ trong một lần duy nhất là thành công.

Điều này khiến ngay cả bản thân hắn cũng bị bất ngờ! Hắn vốn chuẩn bị cho một trăm lần chế tạo, không ngờ chỉ một phát ăn ngay.

Nguyên liệu còn dư khá nhiều, Võ Thiện Nhân bèn tận dụng chế tạo thành công bốn thanh kiếm, lấy nguyên mẫu theo thanh phi kiếm mà năm xưa Thảo Linh đường chủ từng tặng cho mình.

Bốn thanh kiếm có thân màu trắng, phần chuôi kiếm được chạm khắc tinh xảo, hào quang nhè nhẹ bao phủ.

Tuy phẩm chất không tính là cao nhưng cũng chính thức được xếp vào hàng hạ đẳng linh bảo.

Cho đến khi túi nguyên liệu sạch nhẵn như chùi, Võ Thiện Nhân mới quyết định đi ra ngoài.

Lần bế quan này tuy rằng tu vi không tịnh tiến nhưng trên phương diện luyện đan và luyện bảo hắn đã có tiến bộ cực lớn.

Vậy nên mới có chuyện vừa xuất hiện là hắn đã bật cười ha hả.

Chưa đầy một tuần trà, thân hình xinh đẹp của Cát Tường đã đáp xuống bên cạnh hắn.

Nàng vui vẻ nói: “Cát Tường bái kiến tôn chủ!”

Võ Thiện Nhân trong lòng đang vui vẻ, liền giang rộng cánh tay bảo: “Cát Tường, nàng mau lại đây ta ôm một cái, thử xem thời gian qua có gầy đi miếng nào hay không!”

Cát Tường vốn tính cách đơn thuần, tôn chủ nói sao thì nàng nghe vậy, liền ngoan ngoãn đến gần cho hắn ôm chặt vào lòng.

Mùi hương thơm từ trên mái tóc nàng toả ra khiến cho Võ Thiện Nhân đê mê, ngây ngất.

Trong đầu chỉ muốn ngay lập tức đè nàng xuống để… tu luyện Hợp Thể Âm Dương Công.

Còn may hắn biết dừng đúng lúc đúng chỗ.

Sau cái ôm “thuần khiết” bèn cất giọng hỏi: “Như Ý có phải đã đi ra ngoài rồi không?”

Cát Tường đáp: “Vâng, thời gian gần đây chị Như Ý vẫn luôn ở trên Ngọc Linh liên sơn coi sóc việc gieo trồng linh thảo.

Cứ cách ba bốn bận mới quay về Vạn Hoa Cung, mỗi lần đều luôn miệng hỏi thăm tình hình của tôn chủ.”

Võ Thiện Nhân cũng đã sớm đoán được điều đó.

Chị em Như Ý, Cát Tường xưa nay như hình với bóng, nay nàng không có ở đây thì nhất định là đang đi làm công việc mà hắn giao phó.

Trong lòng hắn bỗng có phần nhớ nhung, liền bảo: “Thật là đã cực khổ cho nàng ấy rồi! Hay là ta cùng Cát Tường đi đón Như Ý về Vạn Hoa Cung nhé!”

Cát Tường vui mừng đáp: “Vâng! Nhìn thấy tôn chủ nhất định chị Như Ý sẽ bất ngờ lắm! Hi hi…”

Kế đó, hai người chân đạp linh bảo bay thẳng đến Ngọc Linh liên sơn.

Đến nơi, Võ Thiện Nhân sững sờ kinh ngạc.

Chỉ sau hơn một năm, toàn bộ Ngọc Linh liên sơn đã biến thành một vùng đất phì nhiêu màu mỡ.

Lúc này, ập vào mắt là những dải ruộng bậc thang như những chiếc thang trời màu xanh nối từ chân lên tận đỉnh.

Trên mỗi dải ruộng đều trồng kín linh thảo với rất nhiều chủng loại khác nhau.

Khung cảnh trước mặt hắn hoá thành một bức tranh phong cảnh khổng lồ với những đường nét mềm mại, dậy lên một màu xanh mượt mà, tươi tốt.

Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng Võ Thiện Nhân vẫn có thể cảm nhận được những luồng linh khí nồng đượm từ bên dưới mặt đất bốc lên.

Võ Thiện Nhân ngắm nhìn một lúc thì Như Ý xuất hiện cùng với sắc mặt vui mừng: “Tôn chủ, người đã xuất quan rồi sao?”

Lướt nhìn gương mặt tuyệt đẹp của nàng, Võ Thiện Nhân tuồng cũ soạn lại: “Càng ngày nàng càng xinh đẹp a! Mau đến ta ôm một cái, để xem thời gian qua có gầy đi miếng nào hay không? Ha ha ha…”

Như Ý thoáng đỏ mặt, chần chờ một thoáng sau cùng cũng thuận theo yêu cầu của hắn.

Sau màn “chào hỏi”, Võ Thiện Nhân chỉ tay xuống những dãy ruộng bậc thang bên dưới, hỏi: “Đây là ý tưởng do nàng bày ra sao?”

Như Ý đôi mắt chớp động, đáp: “Vâng! Như Ý tham khảo qua một số tài liệu, rồi sử dụng một vài biện pháp cải tạo địa hình Ngọc Linh liên sơn và các thành phần có trong đất.

Sau đó mới bắt đầu cho mọi người tiến hành công việc nuôi trồng.

Đến nay, toàn bộ số linh thảo phát triển rất thuận lợi.

Một số loại linh thảo ngắn hạn chỉ trong vài năm tới là có thể thu hoạch rồi!”

Mọi việc trong lời nói của nàng xem chừng rất đơn giản, nhưng Võ Thiện Nhân nhìn ra để đạt được kết quả này nhất định là nàng đã lao tâm khổ tứ rất nhiều.

Những việc nàng làm, tất thảy đều vì một câu nói của hắn.

Võ Thiện Nhân trong lòng cảm động, thiên ngôn vạn ngữ trong đầu bay đâu hết, chỉ thốt lên được ba chữ: “Cảm ơn nàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.