Lưu Manh Đại Đế

Chương 23: Có ai ở đây không?




Quá trình khảo thí chính thức kết thúc.

Thông qua khối cầu, tất cả mọi diễn biến trên Hạ Bảng Linh Bảo đều được truyền vào trong đầu Võ Thiện Nhân.

Khi thấy “Lão Đại” bài danh hạng nhất, Võ Thiện Nhân chân tay luống cuống, trái tim đập bình bịch mấy tiếng, kinh hỉ thốt lên:“Ta… Ta… Hạng nhất sao?”

Qua lúc lâu, lấy lại bình tĩnh, Võ Thiện Nhân cười khục khặc, vỗ ngực cảm thán: “Ài…! Không trách được… Ta xuất sắc quá đi! Dù ở bất kỳ đâu cũng luôn luôn toả sáng.”

Về danh xưng “Lão Đại”, Võ Thiện Nhân nhớ ngày còn ở Địa Cầu, đám lưu manh trong làng vẫn thường gọi thân mật bằng cái tên này. Bản thân hắn cũng rất hài lòng, cảm thấy làm “Lão Đại” là vô cùng oai phong, rất có khí thế.

“Đám em út các người. Để xem sau này có ai còn dám coi thường Lão Đại ta? Ha ha…”

Nhớ lần đầu đặt chân đến Linh Bảo Đường, đúng dịp gã nam sinh Lê Đình Mẫn tấn cấp hạng ba trên Hạ Bảng, có trăm người vây quanh tâng bốc, nịnh nọt. Võ Thiện Nhân thầm nghĩ, hiện tại bản thân mình một phát ăn ngay hạng nhất, nhất định sẽ khiến cho đám môn sinh ngoại viện hãi hùng khiếp vía.

Nghĩ đến cảnh tượng người người ngưỡng mộ, trong lòng Võ Thiện Nhân ngứa ngáy quá, muốn lập tức lao ra ngoài.

Chỉ là, đi đến cánh cửa, Võ Thiện Nhân chợt đứng khựng lại, ngắm nghía bản thân một hồi, khẽ lẩm bẩm.

“Bên ngoài ắt hẳn sẽ có nhiều người hâm mộ chờ đợi ta. Ta cũng nên chú ý diện mạo, không thể quá nhếch nhác như vầy được.”

Nói đoạn, Võ Thiện Nhân mau lẹ chỉnh đốn trang phục, búi đầu tóc gọn gàng.

Để xuất hiện đặc biệt ấn tượng, hắn còn cẩn thận tập dợt phong cách đi đứng, bày ra bộ dáng của thế ngoại cao nhân.

Đến khi tâm lý đã sẵn sàng, Võ Thiện Nhân khẽ nhón chân, vươn tay mở cửa, ngó đầu thò ra.

Đáng tiếc là…!

Linh Bảo Đường, vắng lặng như tờ. Từ sảnh lớn cho đến bên ngoài sân, im phăng phắc. Thậm chí, Võ Thiện Nhân còn nghe được tiếng muỗi vo ve đang bay qua lượn lại.

“Con bà nó! Chuyện gì thế này? Người đâu hết rồi?” Võ Thiện Nhân dứt khoát đẩy mạnh cánh cửa lao ra ngoài.

Đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh. Thật kỳ lạ, Linh Bảo Đường, hôm nay “vắng tanh như chùa bà đanh”. Chỉ có duy nhất vị lão nhân chưởng quản Linh Bảo Đường vẫn yên tĩnh ngồi ở góc khuất trong đại sảnh.

“Chuyện này… Chuyện này… Là sao?”

Võ Thiện Nhân tâm trạng rối bời. Không lẽ trong thời gian mấy ngày qua đã phát sinh chuyện gì sao? Võ Thiện Nhân vốn đã chuẩn bị ứng phó cho mọi tình huống. Chỉ duy nhất là chưa từng nghĩ đến cảnh tượng “đặc biệt” này.

Hồi lâu sau, xác định nơi đây đích thực là vườn không nhà trống, Võ Thiện Nhân liền tiến đến gần vị lão nhân, khẩn thiết nói: “Tiền bối, không biết mọi người đi đâu hết cả rồi?”

Lão nhân khẽ động thân hình, mục quang nhìn Võ Thiện Nhân mang theo một tia thâm ý, mở miệng nhàn nhạt đáp: “Hôm nay là ngày nội viện chiêu sinh. Bọn chúng đều đến địa phương đó rồi.”

“Nội viện chiêu sinh?”

Võ Thiện Nhân há hốc mồm, mặt mày méo xệch. Đúng rồi, sao hắn lại quên được chuyện này chứ? Bản thân hắn cũng có một danh ngạch tham gia. Chỉ là thời gian vừa rồi hắn lao đầu vào việc nghiên cứu Hạ Quyển Linh Bảo nên quên béng mất.

Cơ mà, lúc này Võ Thiện Nhân nào còn tâm trạng thi với thố. Hắn vội chạy tót ra ngoài, hét toáng lên: “Có ai ở đây không? Ra mà xem này, hạng nhất Hạ Bảng đã thay đổi rồi. Mọi người ơi… Mọi người ơi?!!”

Võ Thiện Nhân gào muốn khản cổ. Nhưng, đúng như lời lão nhân nói, không hề có bóng dáng một môn sinh nào hết.

Bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, tâm trạng vốn đang hưng phấn hoàn toàn bị dập tắt.

Võ Thiện Nhân cảm thấy vô cùng uỷ khuất. Tại sao kẻ khác, như gã Lê Đình Mẫn khi tấn cấp thì có nhiều người vây quanh, còn đến lượt hắn lại chẳng có bóng ma nào?

Mang theo vẻ chán nản, Võ Thiện Nhân lững thững rời khỏi Linh Bảo Đường, quay trở về đình viện.

Chỉ là Võ Thiện Nhân không biết, trong phạm vi của Linh Bảo Đường, ngoài vị lão nhân thần bí thì lúc này trên bầu trời xuất hiện một nam nhân trung niên, trên người khoác bộ y phục màu xám tro.

Dõi theo bóng dáng Võ Thiện Nhân rời đi, rồi nhìn về hàng chữ “Lão Đại” vẫn đang loé sáng trên Hạ Bảng Linh Bảo, hắn khẽ mỉm cười: “Thu thập hoàn hảo một vạn nguyên liệu. Tư chất đứa nhỏ này, không tệ!”

Bên trong Linh Bảo Đường, lão nhân dường như cũng phát hiện ra tình huống trên không, thần sắc có chút biến hoá nhưng rất nhanh đã quay trở lại bộ dáng lãnh đạm thường ngày.

Về đến đình viện, Võ Thiện Nhân ngẩn ngơ nửa buổi vẫn không thoát được tâm trạng chán chường.

Đúng lúc này, bỗng lão Kim đột nhiên truyền âm: “Nhóc con! Chỉ là chút chuyện vặt vãnh mà khiến ngươi thất vọng vậy sao?”

Võ Thiện Nhân vốn đang không vui, liền nổi quạo nói: “Lão thì biết cái gì? Ta khổ công đèn sách, đề tên bảng vàng thì sao chứ? Rốt cuộc cũng chẳng được ai công nhận?”

Thấy vẻ giận dỗi trẻ con của hắn, lão Kim cười ha hả, mắng bảo: “Thằng nhóc con này thật là…! Vậy ngươi muốn ai công nhận? Là đám môn sinh ngoại viện sao? Rồi sau đó thế nào?”

Võ Thiện Nhân vốn tính ngoan cố, định cứng đầu đáp trả thì lại nghe lão Kim nói tiếp: “Tuy lần này nhóc con may mắn lấy được hạng nhất nhưng trong mắt ta đó chỉ là chuyện cỏn con. Khi nào ngươi bài danh trên Thượng Bảng Linh Bảo mới đáng để hãnh diện. Muốn làm nên nghiệp lớn, là thiên tài chưa đủ… mà cần phải là thiên tài trong thiên tài. Ngươi có hiểu không?”

Nghe lão Kim thuyết giáo, Võ Thiện Nhân thoáng trầm ngâm, tâm trạng khá hơn đôi chút.

“Thế nào mới là thiên tài trong thiên tài?”

Lão Kim cười khà, nhẹ giọng bảo: “Nhóc con nên biết trong vòm trời này, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Núi cao còn có núi cao hơn. Trên con đường linh giả, chỉ được phép tiến lên, không được phép dừng lại. Ngươi hãy tiến vào nội viện đi, trong đó thiên tài vô số, nếu ngươi có bản lĩnh đè bẹp bọn chúng dưới chân, đó mới chân chính là thiên tài trong thiên tài.”

Nhìn sắc diện Võ Thiện Nhân, lão Kim thấu hiểu tâm tư trong lòng hắn, liền xuất thủ tuyệt chiêu: “Ta thấy nhóc con ngươi thông minh đĩnh đạc, anh tuấn bất phàm. Một khi vào nội viện ắt sẽ nổi danh như cồn, vạn người kính ngưỡng. Ngoại viện này, chỉ dành cho đám môn sinh tầm thường mà thôi.”

Lời lão Kim như rót mật vào tai, Võ Thiện Nhân nghe xong khí huyết nóng lên, bừng bừng khí thế hạ quyết tâm bảo: “Đúng vậy! Ta phải tiến vào nội viện. Ta phải cho đám người trong đó biết ai mới là thiên tài đích thực.”​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.