Lưu Manh Đại Đế

Chương 225: Sứ Giả Ma Tông




Trên An Ký Đông đại lục có một nơi gọi là Phong Nha Sơn Động, cũng chính là sào huyệt của Vô Cực Tông.

Lúc này, sâu trong vùng núi non Phong Nha sơn động, tại một địa phương bí ẩn, xuất hiện một bọn chừng mười người, thông qua khí tức toả ra đều là cấp bậc Thần Cấp cường giả.

Trong số đó có các thành viên chủ chốt của Vô Cực Tông bao gồm Vô Cực Hoàng Quân, Vương Hoàng, Liễu Nam, Anh Khoa, Mỹ Nhàn, Tuấn Kiệt.

Cặp vợ chồng Song Thần Độc Sát là Nguỵ Văn Tấn và Triệu Khánh Ngọc cũng góp mặt.

Chỉ có điều, trông sắc mặt của bọn họ không được tốt cho lắm.

Trên Đông Hoà Tinh, tám người bọn họ đều là những đại nhân vật có số có má, miệng thét ra lửa nhưng vào lúc này không ngờ lại run rẩy cúi đầu trước một người đàn ông.

Thậm chí ngay cả Vô Cực Hoàng Quân đã bước vào Chuẩn Đế cũng không ngoại lệ.

Ông ta ngồi ở vị trí chủ toạ, dáng người mập mạp, hình thể giống như con heo, đôi con ngươi tròn đục như mắt cá, trước ngực có đeo một chiếc phù hiệu kỳ lạ, có gắn ba ngôi sao.

Chỉ cần nhìn thoáng qua tướng mạo cũng biết hắn là một kẻ đại gian đại ác.

Cơ mà bên ngoài thân thể hắn lại toả ra một cỗ hơi thở cường đại chỉ có ở Đế Cấp sơ kỳ.

Tám người do Vô Cực Hoàng Quân dẫn dầu chợt đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến sứ giả thượng tông!”

Hoá ra đây chính là vị sứ giả mà Vô Cực Hoàng Quân từng nhắc đến trong cuộc họp báo tại thành Thăng Long.

Người này có một cái tên rất đặc biệt, tương xứng với ngoại hình, Cao Hải Độn.

Nhìn qua diện mạo mới chừng ngoài bốn mươi, song thực chất hắn đã sống không biết bao nhiêu vạn năm rồi.

Cao Hải Độn quét mắt nhìn bọn người bên dưới, khi nhìn đến Song Thần Độc Sát chợt mở miệng nhàn nhạt hỏi: “Hai người kia là ai?”

Nghe hỏi tới vợ chồng mình, Nguỵ Văn Tấn vội chắp tay đáp: “Bẩm đại nhân, vợ chồng tiểu nhân là…”

Đôi mắt Cao Hải Độn bỗng loé lên một tia hung tàn, quát: “Im miệng! Ta hỏi ngươi sao?”

Nguỵ Văn Tấn cảm thụ trên đầu mình có một cỗ uy áp cường đại phủ xuống, khiến cho hắn hít thở không thông.

Đúng lúc đó, Vô Cực Hoàng Quân vội lên tiếng: “Khởi bẩm đại nhân, đây là vợ chồng Song Thần Độc Sát, động chủ Độc Xà Động.

Vừa qua tấn công Thánh Viện bọn họ cũng góp sức không nhỏ.

Sau khi nghe tin đại nhân đại giá quang lâm thì đã tình nguyện gia nhập vào Vô Cực Tông.”

Song Thần Độc Sát trong mắt Cao Hải Độn chỉ là hai tên Thần Cấp trung kỳ cỏn con, không có bao nhiêu giá trị.

Hắn lạnh lùng hỏi: “Đã dùng qua Phệ Huyết Đan chưa?”

Không gian vô hình có một sự áp chế cường đại toả ra.

Mọi người bị thái độ của hắn doạ cho xanh mặt, khí huyết trong cơ thể trở nên nhộn nhạo.

“Dạ đã dùng rồi!” Vô Cực Hoàng Quân hung danh hiển hách không ngờ đứng trước mặt Cao Hải Độn lại ngoan ngoãn như một con mèo con, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Cao Hải Độn gật gù mấy cái, phẩy tay nói: “Được rồi! Những người khác lui ra ngoài.

Hoàng Quân ở lại ta có chuyện cần bàn.”

“Xin tuân lệnh đại nhân!” Bảy người kia cung kính hành lễ rồi mau chóng rời đi.

Đến khi chỉ còn lại hai người, Vô Cực Hoàng Quân liền lập tức quỳ gối xin tội: “Vô Cực Tông tấn công Thánh Viện thất bại, thuộc hạ xin lãnh nhận hình phạt!”

Cao Hải Độn cười ha hả, mãi một lúc mới ngừng lại, nói: “Mục đích của lần tấn công này chính là ép cho Hùng Vương phải xuất đầu lộ diện.

Các ngươi đã thành công làm được điều đó thì ta sao có thể trách phạt! Mau đứng lên đi!”

Vô Cực Hoàng Quân vui mừng hành lễ: “Xin đa tạ đại nhân!”

Bỗng Cao Hải Độn nhếch miệng hỏi: “Bảy người vừa rồi có biết chuyện hay không?”

Vô Cực Hoàng Quân vừa nghe liền hiểu ý, đáp ngay: “Đại nhân có lệnh, thuộc hạ tuyệt đối không dám cho người thứ hai biết! Thuộc hạ thực hiện theo đúng kế hoạch của người vạch ra.

Ban đầu cố tình sắp xếp Hoàng Kim Cự Long đi vào phạm vi Thánh Viện, sau đó dẫn dụ đám đại trưởng lão ngu ngốc kéo đến diệt sát nó.

Cuối cùng, Vô Cực Tông lấy lý do báo thù cho Hoàng Kim Cự Long danh chính ngôn thuận phát động tấn công.

Như vậy thì sẽ không có ai nghi ngờ chuyện này hết!”

Nghĩ đến đầu Hoàng Kim Cự Long đi theo mình nhiều năm, Vô Cực Hoàng Quân có một chút luyến tiếc.

Hoàng Kim Cự Long nếu ở dưới suối vàng biết được có lẽ chết không nhắm mắt.

Không ngờ nó bị chủ nhân mình bán đứng.

Ngay từ khi nó rời đi thực hiện nhiệm vụ cho đến kết cục bị Huỳnh Mạnh Khôi đánh chết trong Tây Nguyên, toàn bộ đều nằm trong tính toán của Vô Cực Hoàng Quân.

Đợt tấn công Thánh Viện vừa qua, Vô Cực Tông mang theo hai vạn đại quân, kết quả cuối cùng bị tổn thất mất già nửa.

Số lượng Vương Cấp, Thánh Cấp chết đến hơn trăm.

Thật quá thê thảm! Nếu không bồi dưỡng thêm vài trăm năm thì e khó mà khôi phục nguyên khí.

Cũng từ cuộc đối thoại của hai người này, xem ra hành động Vô Cực Tông nhắm vào Thánh Viện nhằm ẩn giấu một đại âm mưu, không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Trước câu trả lời của Vô Cực Hoàng Quân, Cao Hải Độn tỏ vẻ hài lòng: “Lần này ngươi làm rất tốt! Sau khi quay trở về bản tông, ta sẽ bẩm báo công lao lên thượng cấp, nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi.”

Vô Cực Hoàng Quân mừng rơn, đáp: “Xin đa tạ đại nhân đã chiếu cố!”

Nhớ lại trận chiến ở Thánh Viện, Vô Cực Hoàng Quân thần tình rung động.

Nghĩ đến cảnh tượng Hùng Vương đại triển thần uy mà hắn rùng mình, lông tóc dựng đứng.

Mặc dù hắn một thân tu vi Chuẩn Đế, song trong mắt Đế Cấp cường giả chân chính thì chẳng đáng nhắc tới, có thể bị tiêu diệt bất kỳ lúc nào.

Cũng may là hắn đột nhiên nhận được lệnh rút quân, nếu không thì toàn quân e rằng sẽ bị tiêu diệt.

Sắc mặt Vô Cực Hoàng Quân cho đến thời điểm hiện tại vẫn có nét tái nhợt, hẳn là thương thế sau trận chiến chưa bình phục.

Hắn lo lắng nói: “Đại nhân! Hiện nay Hùng Vương đã quay về Thánh Viện.

Nếu lỡ như ông ta tìm đến đây báo thù thì thuộc hạ phải đối phó ra sao?”

Cao Hải Độn hừ lạnh, phân tích bảo: “Theo thám báo, Hùng Vương là người có tính cách nhân từ mềm yếu, tuyệt đối sẽ không xuống tay với kẻ yếu thế.

Nếu hắn tìm đến, ngươi chỉ cần thành thật cúi đầu nhận lỗi, sau đó thuật lại sự việc liên quan đến Hoàng Kim Cự Long, khéo léo đổ hết mọi trách nhiệm cho đám trưởng lão Thánh Viện.

Như vậy, cho dù ông ta nghi ngờ thì cũng không bắt bẻ được ngươi.

Ta cũng sẽ quay trở về thông báo tin tức lên thượng cấp, để xem ý kiến của các vị đại nhân thế nào.

Trong thời gian đó, ngươi hãy lưu ý mọi hành động của Hùng Vương.

Nếu hắn lại muốn rời khỏi Đông Hoà Tinh thì phải lập tức báo cáo cho ta biết.”

Vô Cực Hoàng Quân ngẩn người, chắp tay đáp: “Thuộc hạ xin tuân mệnh!”

Kế đó, Cao Hải Độn lấy từ trong người một túi không gian ném cho Vô Cực Hoàng Quân, nghiêm giọng bảo: “Trong này có một ít tài nguyên, hãy tiếp tục bồi dưỡng thuộc hạ, trong tương lai ắt sẽ có lúc cần dùng.

Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi cũng ra ngoài đi.”

Đôi mắt Vô Cực Hoàng Quân rực sáng, luôn miệng nói: “Vâng! Vâng!”

Cách đây hai trăm năm, Vô Cực Hoàng Quân vốn chỉ là một tên Thần Cấp trung kỳ nho nhỏ.

Trong một lần ra ngoài, hắn bỗng nhiên gặp được Cao Hải Độn, sau đó thì được đối phương thu nhận làm thuộc hạ.

Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, Cao Hải Độn không tiếc tài nguyên thúc đẩy tu vi của Vô Cực Hoàng Quân từ Thần Cấp trung kỳ lên đến Thần Cấp hậu kỳ, rồi đến Chuẩn Đế như hiện nay.

Mọi người còn cho rằng Vô Cực Hoàng Quân thiên phú cực cao, là người có khả năng trong vạn năm tới tấn cấp lên Đế Cảnh mà không biết rằng những thứ trong tay hắn hiện nay đều do người khác ban cho.

Vô Cực Tông được xây dựng cũng là do Cao Hải Độn ra lệnh.

Vậy nên mới có chuyện Vô Cực Tông đột nhiên xuất hiện và quật khởi, trở thành một trong mười thế lực đứng đầu Đông Hoà Tinh.

Sau khi Vô Cực Hoàng Quân rời đi, chỉ còn lại một mình, Cao Hải Độn rờ tay vào tấm phù hiệu có đính ba ngôi sao, bất ngờ lẩm bẩm: “Không ngờ mới có mấy trăm năm Hùng Vương đã từ Đế Cấp sơ kỳ đột phá lên Đế Cấp trung kỳ.

Chuyện này quả thực nằm ngoài dự kiến của ta! Xem ra kế hoạch sẽ phải thay đổi một chút.

Mức giá tiền đưa ra cũng phải cao hơn nhiều.

Hoàn tất thương vụ này nhất định ta có thể từ Tam Tinh Ác Ma thăng lên thành Tứ Tinh Ác Ma.

Hắc hắc…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.