Lưu Manh Đại Đế

Chương 195: Nỏ Liên Châu




Trông thấy biến hoá của Hoàng Yến, Nguỵ Triệu Vinh cười khinh thường, nói: “Ồ, giờ này mới chịu thi triển bí pháp sao? Có muộn màng quá không? Ha ha…”

Nhưng tiếng cười của hắn chưa dứt thì chính thời khắc này thiên địa đột nhiên biến hoá.

“Oanh!”

Bất ngờ, một nguồn năng lượng vô cùng khủng bố từ bên trong cơ thể Hoàng Yến bùng nổ, sau đó khuếch tán lan tràn khắp bốn phương tám hướng chung quanh.

Ngay bàn tay phải của Nguyễn Hoàng Yến bỗng xuất hiện một kiện vũ khí hình dạng là một chiếc nỏ, trên thân nỏ đó có bảy ngôi sao màu tím toả ánh hào quang chói mắt.

Theo sự điều động của nàng, trong đan điền hiện còn có bao nhiêu chân linh khí liền ào ào tuôn ra như thác đổ, không chút đình trệ dung nhập thẳng vào chiếc nỏ.

Hào quang càng ngày càng chói loá.

Uy áp càng ngày càng mạnh.

Thậm chí ngay cả mặt đất cũng nứt toác thành từng mảng lớn.

Trong phiến không gian này, bỗng phảng phất một cỗ hơi thở cường đại đến từ thời viễn cổ, là bất khả xâm phạm.

Chứng kiến cảnh tượng này, vẻ mặt của Nguỵ Triệu Vinh trở nên ngây ngốc, rồi rất nhanh chuyển qua hoảng sợ cực độ, đôi mắt nhìn về chiếc nỏ trên tay Hoàng Yến run rẩy mãnh liệt, cổ họng khô khốc, khó khăn la lên: “Là linh bảo thượng đẳng… Chính là linh bảo thượng đẳng!”

Linh bảo thượng đẳng trân quý ra sao, công kích huỷ diệt thế nào bản thân Nguỵ Triệu Vinh rất rõ ràng.

Không ngờ hôm nay trong mảng rừng rú hoang vu này lại có thể tận mắt chứng kiến một kiện linh bảo thượng đẳng.

Linh bảo hạ đẳng có giá trị từ một trăm đến một trăm năm mươi vạn linh thạch.

Linh bảo trung đẳng có giá gấp mười lần, rơi vào khoảng hơn một ngàn vạn đến một ngàn năm trăm vạn linh thạch.

Theo cách tính đó, phải chăng linh bảo thượng đẳng sẽ gấp mười lần linh bảo trung đẳng? Nhưng không đúng, trên thực tế cho dù có người lấy một trăm kiện linh bảo trung đẳng chỉ để đổi một kiện linh bảo thượng đẳng thì cũng chẳng ai chịu đổi cả.

Có thể nói, trong mắt những cường giả thì linh bảo thượng đẳng chính là thứ mặt hàng vô giá.

Linh bảo thượng đẳng xưa nay vô cùng khan hiếm, thậm chí có người từng bỏ công sức lập nên một bản danh sách, cho thấy số lượng linh bảo thượng đẳng trên Đông Hoà Tinh không vượt quá mười kiện.

Quan sát kỹ càng chiếc nỏ trên tay Nguyễn Hoàng Yến, trong đầu hắn đột ngột nhớ đến một cái tên Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ, hay vẫn được người đời gọi bằng một cái tên khác, đó là Nỏ Liên Châu.

Theo ghi chép, Nỏ Liên Châu được làm từ vuốt của Thần Kim Quy, một thượng cổ thần thú có thực lực sánh ngang với tứ đại thần thú.

Khác với nỏ thường, Nỏ Liên Châu có thể bắn một lần được vô số mũi tên, các mũi tên đều ẩn chứa sức huỷ diệt phi thường, kinh thiên động địa.

Chủ nhân của Nỏ Liên Châu chính là lão quái vật Nguyễn Quyền Trung Hiếu, một tồn tại Thần Cấp đỉnh phong.

Nghe nói hơn ngàn năm trước, Nguyễn Quyền Trung Hiếu trong một lần tức giận đã ra tay đồ sát nguyên một đại gia tộc.

Nỏ Liên Châu mỗi lần phóng ra mang theo hàng vạn mũi tên, ngay cả Thần Cấp cường giả, Thánh Cấp cường giả cũng bị loạn tiễn xuyên tâm mà chết.

Nghĩ đến đó, Nguỵ Triệu Vinh rùng mình, rốt cuộc thì hắn cũng sáng tỏ nữ nhân trước mặt mình có thân phận không hề đơn giản, rất có khả năng chính là một hậu nhân được lão quái vật Nguyễn Quyền Trung Hiếu hết mực cưng chiều nên mới đem Nỏ Liên Châu giao cho nàng.

Nếu đúng là như vậy thì nguy to, lần này hắn gây nên hoạ lớn rồi.

Nguyễn Quyền Trung Hiếu là lão quái sống cả vạn năm, một thân tu vi Thần Cấp đỉnh phong, trên Đông Hoà Tinh có ai nghe danh lão mà không kinh sợ.

Ngay cả cha mẹ hắn là Song Thần Độc Sát đứng trước mặt đối phương e rằng cũng phải cúi đầu gọi một tiếng tiền bối.

Ngay khi linh bảo thượng đẳng Nỏ Liên Châu xuất hiện, Nguỵ Triệu Vinh liền hoàn toàn buông bỏ mọi tâm tư toan tính, ngay cả thú cưng là Hắc Xà Tinh cũng không thiết tha gì nữa, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: “Chạy!”

Đúng lúc Nguỵ Triệu Vinh muốn phi người bỏ chạy thì kinh hoàng phát hiện không gian thiên địa xung quanh mình đã biến thành một cái lồng giam vây hãm, khiến cơ thể hắn không cách nào cử động.

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi! Tiểu muội muội xin hãy ngừng tay nghe ta nói một câu!” Vào thời khắc phi thường nguy hiểm này, Nguỵ Triệu Vinh chợt la lớn.

Thân hình Nguyễn Hoàng Yến từ từ bay lên không trung, toàn thân toả hào quang óng ánh.

Một tay nàng cầm Nỏ Liên Châu, tay còn lại có đeo một chiếc chuông nhỏ màu hồng, mỗi lần nàng cử động đều khe khẽ ngân rung.

Gương mặt nàng băng lãnh vô tình, lại kết hợp với bộ y phục màu đen huyền bí khiến cho con người ta ngỡ như đang chứng kiến cảnh tượng ma nữ giáng phàm.

Nhưng đồng thời cũng mang đến cảm giác của một chí tôn cường giả đang quét cái nhìn ngạo nghễ đến chúng sinh trong thiên hạ, vô cùng rung động lòng người.

“Loạn Tiễn Xuyên Tâm.” Rất nhẹ nhàng, Nguyễn Hoàng Yến giương nỏ lên nhắm về hướng Nguỵ Triệu Vinh.

Ngay tức thì, một luồng năng lượng phô thiên cái địa từ Nỏ Liên Châu được phóng thích.

Mộc thuộc tính từ đâu đột nhiên ùn ùn kéo đến, trong sát na biến hoá thành mấy trăm mũi tên màu xanh lao đi vun vút.

“Phách… Phách… Phách…”

Do tu vi Nguyễn Hoàng Yến còn hơi kém nên không thể phát huy chân chính uy lực của Nỏ Liên Châu.

Nếu đổi lại là Thần Cấp cường giả cầm trên tay sẽ có thể phát động một lần cả vạn mũi tên.

Cơ mà đối phó với gã Nguỵ Triệu Vinh tu vi Vương Cấp hậu kỳ thì bấy nhiêu thôi cũng là quá dư thừa.

“Mộc thuộc tính! Nàng… nàng là Linh Giả tam hệ sao?” Nguỵ Triệu Vinh lắp bắp kinh hãi, khí huyết sôi sùng sục.

Hơi thở tử vong ngày một đến gần hơn, rốt cuộc hắn cũng nhận ra bản thân mình đã chọc phải một người không nên đụng tới.

Đứng trước nguồn năng lượng cường đại vô song của Nỏ Liên Châu, bản thân hắn chẳng khác nào con kiến hôi giãy dụa trong vô vọng.

Nguỵ Triệu Vinh trong lòng hối hận không ngừng.

“Sát.”

“Sát.”

“Sát.”

Hàng trăm mũi tên phá toái không gian xuyên thẳng vào người Nguỵ Triệu Vinh không một chút trở ngại.

Chưa đầy một hơi thở, cơ thể hắn đã bị xuyên thủng lỗ chỗ, giống như biến thành một tổ ong vò vẽ, rồi sau một thoáng, thân hình to lớn chao đảo đổ sầm xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.