Lưu Manh Đại Đế

Chương 177: Gặp Lại Người Quen




Võ Thiện Nhân chợt nhớ đến tình trạng của lão Kim, vội hỏi: “Dưỡng Hồn Thụ có tác dụng với ông ngoại không?”

Âm thanh của lão Kim có phần kích động, nói: “Hấp thụ trực tiếp thì vô dụng, cần kết hợp với một vài nguyên liệu khác chế luyện ra Bổ Hồn Đan.

Ta có thể thông qua Bổ Hồn Đan bồi dưỡng tàn hồn của mình, hi vọng linh hồn thể sẽ hồi phục được vài phần.”

Không ngờ còn phải phức tạp như vậy, Võ Thiện Nhân hơi thất vọng: “Phải luyện chế thành linh đan mới sử dụng được sao? Chán chết đi được!”

Tuy nhiên, thứ có thể giúp được lão Kim thì tuyệt đối hắn không thể bỏ qua.

Cũng may là bên trong Thánh Viện không có ai biết đến sự tình trên nên mới thả Dưỡng Hồn Thụ vào không gian này.

Nhờ đó mà Võ Thiện Nhân vô tình hưởng lợi.

Trong đầu hắn còn nghĩ đến chuyện nếu cần linh thạch thì cắt một ít rễ Dưỡng Hồn Thụ đem ra bán, nhất định sẽ giàu to luôn.

Kìm nén hưng phấn trong lòng, Võ Thiện Nhân nhanh chân tiến đến gần.

Dưỡng Hồn Thụ như có linh tính, thoáng thấy bóng người liền rục rịch muốn bỏ chạy.

Chỉ là tốc độ của nó quá chậm nên căn bản không đi được bao xa, trong nháy mắt đã bị Võ Thiện Nhân bắt kịp.

Võ Thiện Nhân phóng mắt kiểm tra, đếm đi đếm lại thấy trên cây có mười lăm hồn quả.

Hắn vui vẻ trèo lên hái xuống toàn bộ rồi cho cả vào Ngũ Hành Giới Chỉ.

Bên trong quả Dưỡng Hồn Thụ đều là linh khí tinh thuần, đối với cảnh giới Tướng Cấp sơ kỳ của Võ Thiện Nhân công dụng rất lớn, nhất định không được bỏ sót.

Vì quá hăng say nên Võ Thiện Nhân không phát hiện được một con rắn nhỏ xanh biếc dài chừng một gang tay đang nằm cuộn ở mặt trên lá cây.

Đôi tròng mắt của nó phóng ra hai luồng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Võ Thiện Nhân.

Rồi bất ngờ “vù” một tiếng, bằng tốc độ nhanh như tia chớp, con rắn màu xanh trực tiếp bắn về phía Võ Thiện Nhân, toàn lực há miệng đớp một miếng.

“Chết cha! Có rắn…”

Võ Thiện Nhân vừa phát hiện bị tấn công sắc mặt liền biến đổi.

May mắn là nãy giờ hắn vẫn duy trì lớp màn phòng ngự Thổ Thuẫn trên người.

Có điều, con rắn màu xanh hình như cũng không phải linh thú tầm thường, nháy mắt đã đâm xuyên qua bảy thành Thổ Thuẫn, công kích sắc bén thực sự đáng sợ.

Nếu là kẻ thực lực yếu một chút gặp phải e rằng sẽ uổng mạng.

Đến khi nhận ra căn bản chỉ là một đầu linh thú cấp bốn, Võ Thiện Nhân lập tức triển khai đòn tấn công, chân linh khí từ đan điền xoay tròn, linh lực dũng mãnh bùng nổ.

“Xoẹt…”

Nháy mắt, một luồng đao phong như có như không xẹt qua, không gian khi thì đình trệ thong thả, khi thì sinh ra điệp ảnh, trong tiếng rít chói tai của đầu lục sắc tiểu xà, trực tiếp chém qua thân hình nó.

Con rắn nhỏ màu xanh trực tiếp bị phân thây thành hai đoạn, sau khi bị cắt đứt, thân thể rơi bộp xuống phía dưới.

Võ Thiện Nhân hít sâu một hơi: “Ta thường nghe nói những nơi có thiên tài địa bảo quý hiếm thì sẽ có linh thú canh giữ.

Quả nhiên không sai!”

Hắn kiểm tra kỹ càng thêm một lượt, thấy không còn sót hồn quả nào trên cây mới nhẹ nhàng đu người hạ xuống.

Kế đó, hắn chăm chú quan sát khu vực bên dưới mặt đất, thấy bộ rễ Dưỡng Hồn Thụ có đúng tám cái to bằng cổ tay, cái nào cũng đen sì sì như củ tam thất.

Nghĩ đến khối tài sản khổng lồ sắp sửa rơi vào tay mình, Võ Thiện Nhân tinh thần kích động, định dùng linh lực chém đứt tám cái xúc tu còn quý giá hơn cả vàng bạc này.

“Có người!” Đột nhiên, bên tai nghe thấy tiếng gió lùa đến, Võ Thiện Nhân liền lập tức đình chỉ hành động.

Quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy một nam một nữ đang phóng tới.

Chỉ đảo mắt thoáng qua, Võ Thiện Nhân đã nhận ra danh tính của đối phương.

Người nam là Lê Đình Mẫn, nữ là Thanh Hằng, đều là bại tướng dưới tay hắn trên Hạ Bảng Linh Bảo.

Võ Thiện Nhân nheo mắt đánh giá, phát hiện tu vi cả hai người cùng là Tướng Cấp sơ kỳ.

Điều này khiến hắn thực rất kinh ngạc! Tuy nhiên suy nghĩ kỹ liền nhớ ra hai người bọn họ hơn nửa năm nay có lẽ được ăn sung mặc sướng trên Linh Bảo Phong, tu vi nếu vẫn dậm chân ở Nhân Vực thì mới ngược đời.

Lê Đình Mẫn từng gặp qua Võ Thiện Nhân một lần nhưng không mấy ấn tượng nên có lẽ đã sớm bỏ quên khỏi đầu.

Chỉ có Thanh Hằng tiếp xúc nhiều với Võ Thiện Nhân, nhất là trong sáu tháng hắn nằm hôn mê bất tỉnh.

Khi trông thấy Võ Thiện Nhân, cảm nhận khí tức trên người hắn, Thanh Hằng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Thật không thể ngờ tu vi của hắn vậy mà cũng nhảy vọt lên Tướng Cấp sơ kỳ.

Nàng nhớ rằng chỉ độ một năm về trước hắn vẫn còn là một phàm nhân, sau khi tỉnh lại mới bắt đầu tập tành tu luyện.

Hồi đó, nàng luôn coi hắn là một tên phế vật, đã không ít lần khinh thường hắn ra mặt.

Đôi bên cảnh giác nhìn nhau, Võ Thiện Nhân là người đầu tiên cất tiếng, hướng đến Thanh Hằng cười nói: “Thanh Hằng sư tỷ, đã lâu ngày không gặp, sư tỷ vẫn xinh đẹp nha!”

Thanh Hằng có gương mặt tròn, chiếc mũi cao cao, làn da trắng trẻo, mái tóc đen dài óng ả, được tết gọn gàng hai bên.

Thân hình nàng đường cong lồi lõm, ngực tấn công, mông phòng thủ, tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng rất xinh đẹp.

Chỉ là, ánh mắt nàng nhìn Võ Thiện Nhân vẫn chán ghét như ngày nào, do đó khi nghe hắn chào hỏi thì chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng, không thèm đáp lại.

Lê Đình Mẫn nhìn thấy thái độ của Võ Thiện Nhân đối với Thanh Hằng trong lòng có đôi chút khó chịu.

Hắn đang định mở miệng thì bỗng trông thấy Dưỡng Hồn Thụ di chuyển chậm rãi phía sau lưng Võ Thiện Nhân.

Hai mắt hắn sáng quắc, nhanh chân tiến lại nơi đó.

Sau một hồi quan sát thật lâu, hắn hướng về phía Võ Thiện Nhân, hỏi: “Vừa rồi ngươi đã hái được mấy quả Độc Mộc Hành? Mang hết ra đây cho ta xem!”

Dĩ nhiên, Lê Đình Mẫn cũng như bao người khác, gọi Dưỡng Hồn Thụ bằng cái tên Độc Mộc Hành.

Võ Thiện Nhân nghe giọng điệu bố đời của Lê Đình Mẫn thì rất tức giận, không ngờ gã vừa mở miệng đã muốn ăn cướp đồ từ trong tay hắn.

Vốn dĩ ấn tượng đối với gã Lê Đình Mẫn này đã không tốt, Võ Thiện Nhân chẳng thèm cấp cho đối phương chút mặt mũi, quát: “Cút ngay!”

Lê Đình Mẫn thoáng ngạc nhiên, cười gằn: “Sư đệ! Ngươi có biết ta là ai không?”

Tuy xuất phát điểm cùng là giới tân sinh nhưng thân phận Lê Đình Mẫn hiện đã là đệ tử thân truyền Linh Đan Phong.

Bởi vậy, hắn vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, trước nay không coi đám môn sinh trên Hưng Yên Phong ra gì.

Hắn tin rằng chỉ cần nói ra danh tính, sẽ có vô số người chạy đến ôm bắp đùi mình.

Mà thực tế thì đúng là như vậy! Kể từ khi bước vào Ngũ Hành Trận đã có rất nhiều môn sinh nhận ra hắn, còn cung kính tiến đến chào hỏi, một câu Mẫn sư huynh, hai câu Mẫn sư huynh làm cho hắn cực kỳ thoả mái.

Đáng tiếc, người đứng trước mặt Lê Đình Mẫn lúc này lại là Võ Thiện Nhân.

Ngó thấy điệu bộ khoe mẽ của hắn, Võ Thiện Nhân chửi ngay: “Là cái con bà nhà ngươi! Chỉ là hạng ba Hạ Bảng Linh Bảo mà vênh váo vậy sao?”

Nhận được câu trả lời, trong đầu Lê Đình Mẫn nổ ầm vang, một đoạn trí nhớ bất chợt ùa về.

Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra tình huống bắt gặp Võ Thiện Nhân trước cửa Linh Bảo Đường.

Âm thanh lùa qua kẽ răng, Lê Đình Mẫn rít lên: “Người ngày hôm đó mắng ta trước Linh Bảo Đường chính là ngươi?”

Hoàn cảnh bây giờ đã khác với quá khứ, cho dù Lê Đình Mẫn mang thân phận đệ tử thân truyền thì Võ Thiện Nhân cũng không sợ.

Chính vì vậy, hắn liền nhe răng cười khinh bỉ: “Hắc hắc… Đồ ngu ngốc! Chính là ta nói đó, ngươi làm gì được ta?”

Lê Đình Mẫn sửng sốt, không nghĩ đối phương lại có can đảm thừa nhận.

Chợt nhớ đến Thanh Hằng cũng đang có mặt ở đây, sắc mặt Lê Đình Mẫn trở nên đen kìn kịt.

Võ Thiện Nhân làm vậy chẳng hoá là cố tình sỉ nhục hắn trước mặt người đẹp hay sao?

Lê Đình Mẫn thẹn quá hoá giận, cười gằn nói: “Ha ha! Để xem bản lĩnh của ngươi có lợi hại như miệng lưỡi hay không? Hãy thử đỡ Hoả Xà Kiếm Pháp của ta đi!”

Thần niệm khẽ động, trên tay hắn liền xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm sắc bén, rồi linh lực bất ngờ bùng nổ, mang thế sét đánh ngang tai lao thẳng đến Võ Thiện Nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.