Lưu Manh Đại Đế

Chương 168: Cô Lâu Đao Thú




Vừa chạm tay vào cánh cửa màu vàng, Võ Thiện Nhân lập tức được tiến hành truyền tống.

Đúng theo dự đoán, lựa chọn của hắn là hoàn toàn chính xác, cánh cửa bên phải quả nhiên tiếp dẫn đến màn thứ ba Ngũ Hành Trận.

Chưa kịp ổn định thân hình, Võ Thiện Nhân đã cảm nhận một cỗ hương thơm hoa cỏ bùn đất xộc thẳng vào khứu giác.

Khi mở mắt ra, hắn bỗng thấy bản thân mình đang ở trên một thảo nguyên xanh mát, trải dài trăm dặm trước mặt chỉ có cỏ cùng cây.

Diện tích thảo nguyên vô cùng rộng lớn, cơ hồ bao phủ kín toàn bộ phiến thiên địa này.

Khí tức trong không gian thay đổi, không còn là mộc thuộc tính quỷ dị, giảo hoạt mà đã chuyển qua thổ thuộc tính hùng hậu, vững vàng.

Đột nhiên ở vị trí xung quanh Võ Thiện Nhân không gian chấn động kịch liệt, giống như sắp sửa bị xé rách.

Hắn thầm kêu không ổn: “Có người đang tiến hành truyền tống sắp sửa đến đây.

Dao động toả ra mạnh như vầy thì số lượng rõ ràng cực kỳ đông.

Nhất định là đám thành viên Phục Minh Hội rồi! Bọn chúng vì sao có thể phát hiện nhanh như vậy chứ?”

Không có nhiều thời gian suy đoán, ngay lập tức, Võ Thiện Nhân vội vàng sử dụng Phong Quyển Tàn Vân rời khỏi.

Không lâu sau, quả nhiên đoàn đội thành viên Phục Minh Hội đã xuất hiện.

Trong khối Truyền Âm Phù mấy ngày trước, Trần Mông đã âm thầm chỉ điểm cho em trai mình không ít bí mật có trong khảo nghiệm ngũ hành, do đó Trần Công Minh mới có thể vượt qua hai cánh cửa màu vàng không chút khó khăn.

Sau khi quan sát tình huống, một gã nam sinh Nhân Vực cấp mười lăm nhanh mồm nhanh miệng nói: “Hội chủ phán đoán như thần! Nơi này xem ra chính là chiều không gian màn thứ ba Ngũ Hành Trận rồi.”

Không nhìn thấy bóng dáng của Võ Thiện Nhân, hai hàng lông mày trên khuôn mặt Trần Công Minh hơi nhíu lại.

Dựa vào những dao động còn sót lại, hắn nhanh chóng xác định phương hướng, khoát tay nói: “Tất cả mau theo ta!”

Võ Thiện Nhân vẫn đang không ngừng di chuyển với tốc độ khá cao.

Xung quanh bốn phía chỉ một màu xanh của cỏ cây, rất khó xác định phương hướng bằng mắt thường.

Bởi vậy, hắn liên tục phóng ra thần thức, sau đó xác định đại khái phương hướng rồi di chuyển.

Đi mãi, rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng thoát ra khỏi thảo nguyên, hoàn cảnh chung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

“Vù.”

“Vù.”

Hoá ra trước mắt là một phiến sa mạc rộng lớn, cuồng phong cuốn lên từng mảng cát vàng, từng đạo hơi nóng bốc lên khiến cho không khí dường như bị vặn vẹo.

Không gian bên trong Ngũ Hành Trận không chiếu theo một quy tắc nào hết, lúc nóng, lúc lạnh, khi ôn hoà, khi dữ dội… thật là khiến cho con người ta không kịp thích ứng.

“Grào!”

Đột nhiên, bên tai Võ Thiện Nhân nghe vọng đến một tràng âm thanh cùng với những tiếng gào rống hò hét.

Hắn giật mình hoảng hốt, đôi chân nhanh nhẹn di chuyển.

Không lâu sau, bỗng thấy ở đằng xa có một đầu linh thú khổng lồ, cao tận mấy chục thước.

Đáng sợ nhất là thân thể nó không hề có da thịt, trông giống như một bộ xương khô di dộng.

Bên trên gương mặt cũng không có mắt, mũi, tai, miệng, chỉ duy nhất một chiếc đầu lâu kinh dị cùng mớ tóc loà xoà, cộng với hàm răng vàng khè đang không ngừng chảy nhớt dãi ròng ròng.

Lúc này, chiến đấu với đầu linh thú có bốn người, là ba nam một nữ, trong đó ba nam sinh tu vi Tướng Cấp trung kỳ, nữ sinh tu vi Tướng Cấp sơ kỳ.

“Cô Lâu Đao Thú?”

Hình ảnh truyền về não bộ, trong đầu Võ Thiện Nhân liền nhanh chóng hiện lên luồng thông tin: “Cô Lâu Đao Thú là linh thú cấp sáu, thân thể chỉ là một bộ xương màu vàng, thường sinh sống tại cồn cát sa mạc, thực lực tương đương với Vương Cấp sơ kỳ.”

Võ Thiện Nhân thầm kinh dị: “Thật đáng sợ quá! Bên trong Ngũ Hành Trận cũng có linh thú cấp bậc này hay sao?”

Trong Tây Nguyên cấm địa hắn từng nếm mùi đau khổ từ tay linh thú nên trong đầu luôn duy trì sự cảnh giác cao độ.

Trước tình huống đó, hắn không vội bỏ đi mà nhanh tay đào một cái hố cát thật sâu, sau đó chui tọt xuống hố, chỉ chừa có hai con mắt thò ra ngoài quan sát.

Vũ khí mà đầu Cô Lâu Đao Thú sử dụng là hai thanh loan đao màu vàng, nhìn trông có chút buồn cười, hình như chính là hai dẻ xương sườn lấy từ trên người nó vậy đó.

Đối diện, bộ dáng bốn môn sinh vô cùng chật vật, đang cố gồng hết sức mình chống đỡ trước sự tấn công hung bạo của Cô Lâu Đao Thú.

Thực lực của ba người bọn họ đặt trong dàn thí sinh tham gia kỳ Tân Vương là rất mạnh, song đứng trước tồn tại sánh ngang với Vương Cấp sơ kỳ thì lại chẳng khác nào con tép riu.

Võ Thiện Nhân trong lòng âm thầm tính toán: “Ta cứ núp ở đây đợi bọn họ dẫn dụ Cô Lâu Đao Thú bỏ đi rồi tiếp tục tìm kiếm cánh cửa thông đạo cũng không muộn.”

Chợt không gian vang lên những hồi âm thanh kịch liệt.

Chỉ thấy thanh loan đao trong tay Cô Lâu Đao Thú vung lên, tốc độ cực nhanh giống như là hóa thành tàn ảnh chém xuống hai tên môn sinh đứng gần mình nhất.

“Bùng.”

“Bùng.”

Dù chỉ là một đao thông thường nhưng mang theo lực lượng phá huỷ cường đại, bởi vậy lớp vòng phòng ngự của hai tên môn sinh Tướng Cấp trung kỳ liền vỡ tan tành.

Cô Lâu Đao Thú tiện tay đâm tới mỗi người một đao.

“Xoạt.”

“Xoạt.”

Cả hai tên nam sinh hoảng loạn, cảm thụ nguy hiểm đe doạ sinh mạng của mình, không cam lòng gầm rống lên một tiếng chấn nát Sinh Mệnh Châu.

Lập tức, hai hố đen không gian xuất hiện truyền tống bọn họ vọt thẳng ra ngoài đại quảng trường.

Đối mặt với Cô Lâu Đao Thú xem ra dẫu là Tướng Cấp trung kỳ cũng chẳng khác nào con sâu cái kiến, hoàn toàn không có sức phản kháng.

May mắn đây là khảo nghiệm Ngũ Hành Trận nên bọn họ còn được đảm bảo an toàn, nếu như ở thế giới bên ngoài, có lẽ kết cục sẽ là lên nóc tủ ngồi ngắm gà khoả thân.

Tranh thủ cơ hội Cô Lâu Đao Thú không để ý, tên môn sinh Tướng Cấp trung kỳ còn lại liền vũ động tiêu thương, từ phía sau nhắm đến xuyên thủng lồng ngực Cô Lâu Đao Thú.

“Ồ, là tàn ảnh?”

Dù ở khoảng cách khá xa nhưng Võ Thiện Nhân vẫn luôn chăm chú quan sát tình huống trận chiến.

Hắn đột nhiên phát hiện ngọn tiêu thương vừa xuyên thấu thì cơ thể của linh thú chỉ trong chốc lát đã trực tiếp tiêu thất.

Tên môn sinh Tướng Cấp trung kỳ cũng cảm thấy có điều không ổn, còn chưa kịp định thần thì chợt phát hiện có thứ gì đó chụp thẳng lên đầu mình.

Chưa đầy ba nhịp thở, linh lực trong người hắn bỗng bị một lực lượng kỳ dị thôn phệ mất bảy thành.

Sắc mặt hắn xanh như tàu lá chuối, khoé mắt như bị ai đó dùng tay kéo xếch lên.

Kế đó liền nghe một tiếng nổ nhỏ, hố đen không gian lại xuất hiện, thân thể hắn biến mất ngay tại đương trường, rõ ràng đã dùng đến Sinh Mệnh Châu tiến hành truyền tống.

Bỗng dưng mấy con mồi ngon liên tiếp biến mất khiến hành động của Cô Lâu Đao Thú càng trở nên điên cuồng hơn.

Cái đầu lâu trên cổ ngắc ngứ dịch chuyển, Cô Lâu Đao Thú tốc độ cực nhanh chồm đến vị trí của nữ sinh Tướng Cấp sơ kỳ.

Nàng ta bị doạ cho sợ vỡ mật, cuống cuồng cướp đường mà chạy.

Tuy rằng có Sinh Mệnh Châu bảo hộ nhưng cảm giác tử vong không giả chút nào.

Trong đầu nàng chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ là mau chóng rời khỏi nơi đây.

Lại nói, nàng cùng ba nam sinh trước đó có quan hệ khá tốt, trên Hưng Yên Phong, cả bốn người bàn bạc liên minh kết thành một nhóm tiến vào Ngũ Hành Trận.

Theo đó, bọn họ một đường di chuyển thuận lợi đến màn thứ ba, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt cả ba người kia lần lượt thất bại trong tay Cô Lâu Đao Thú.

Cũng chỉ tại bọn họ tham lam khoả nội đan linh thú cấp sáu nên mới nhận kết cục thê thảm như vậy.

Bây giờ cho dù có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi.

Cảm nhận khí tức cường đại của Cô Lâu Đao Thú sắp sửa chạm đến, nữ sinh Tướng Cấp sơ kỳ đầu óc tê dại, trong cơn hoảng loạn bỗng vừa chạy vừa hét lên: “Sư huynh, xin hãy cứu mạng!”

Ngó thấy nữ sinh lao thẳng về vị trí của mình đang ẩn núp, trong lòng Võ Thiện Nhân giật thót, thầm mắng to: “Không xong, hình như nàng đã phát hiện ra ta nên cố tình dẫn dụ Cô Lâu Đao Thú chạy tới đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.