Lưu Manh Đại Đế

Chương 157: Ngũ Hành Phong




Kế đó, Thảo Linh đường chủ lấy từ trong người một kiện Phi Hành Chu ném lên không trung, chỉ nháy mắt, Phi Hành Chu đã biến hoá thành một con thuyền khổng lồ, với tám mái chèo hai bên, có thoả mái chỗ ngồi cho hơn hai ngàn môn sinh.

Phi Hành Chu là một loại linh bảo phi hành hết sức phổ biến dùng để vận chuyển một số lượng lớn Linh Giả, cấp bậc càng cao thì số lượng mái chèo càng nhiều.

Phi Hành Chu cấp bậc hạ đẳng là hai mái chèo, trung đẳng là tám mái chèo, thượng đẳng là ba mươi hai mái chèo, siêu đẳng là một trăm hai mươi tám mái chèo, riêng về hoàn mỹ thì trước nay chưa từng thấy qua.

Theo sự phân phó, Đỗ Quang và An Bình nhanh chóng hướng dẫn mọi người bước lên thuyền.

Sau khi đông đủ, theo lệnh của Thảo Linh đường chủ, tám vị chấp sự cùng nhau khởi động Phi Hành Chu, mang toàn bộ môn sinh rời khỏi Hưng Yên Phong.

Thảo Linh đường chủ đứng ở đầu mũi thuyền, cặp mông căng tròn quyến rũ rung rinh mê hoặc khiến mấy tên nam sinh phía sau tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài, nước miếng chảy ròng ròng.

Nhìn cảnh tượng đó, Võ Thiện Nhân rất là ngứa mắt, chỉ muốn móc Hoàng Kim Chuyên ra đập cho mỗi thằng một phát.

Bên cạnh Võ Thiện Nhân lúc này là người huynh đệ Thích Thật Thà cùng Thu Thảo muội, còn có cả Chu Bạch Cẩu.

Ba người bọn họ sau khi nhìn thấy hắn rơi xuống quảng trường đã nhanh chân chạy đến.

Vì thời gian gấp rút nên Võ Thiện Nhân không thể nói hết chi tiết, chỉ qua loa đại khái kể lại tình huống của mình trên Hưng Yên Phong.

Dù đã sớm phỏng đoán nhưng khi nghe hắn chính miệng thừa nhận ngưng tụ thành công Linh Hoả thì cả ba đều vô cùng kinh ngạc và vui mừng.

Đặc biệt là Chu Bạch Cẩu, trong ánh mắt nhìn về Võ Thiện Nhân có một ngọn lửa ngưỡng mộ bùng cháy cuồng nhiệt.

Chợt Thích Thật Thà tò mò hỏi: “Người anh em có thể cho ta xem kiện linh bảo mới luyện chế được hay không?”

Võ Thiện Nhân suy nghĩ một chút liền cười hắc hắc bảo: “Cho các ngươi mở mang tầm mắt một chút cũng được nhưng chớ có hoảng sợ đó nhé!”

Trong sự chờ đợi của bọn họ, Võ Thiện Nhân cẩn thận ngó nghiêng chung quanh xem có ai để ý mình hay không.

Nhìn vẻ thần bí đó, Thích Thật Thà lại càng hiếu kỳ nhiều hơn.

Đợi một lát, Võ Thiện Nhân len lén móc Hoàng Kim Chuyên ra khoe: “Mau xem cho kỹ, đây chính là Hoàng Kim Chuyên, linh bảo do ta tự tay luyện chế đó.”

Ngay lập tức, cả ba người Thích Thật Thà, Thu Thảo, Chu Bạch Cẩu tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, xém thì lăn đùng ngã ngửa.

Vẫn là cái miệng Thích Thật Thà to nhất: “Con bà nó, ngươi luyện chế linh bảo hay là đóng gạch?”

Thấy phản ứng của mọi người, Võ Thiện Nhân rất lấy làm hài lòng, liền cất vội Hoàng Kim Chuyên đi, đắc ý cười bảo: “Suỵt, người anh em nhỏ tiếng một chút chứ! Ta còn muốn trong giải đấu Tân Vương tìm thời cơ tốt mang ra sử dụng.

Nhất định sẽ khiến cho địch thủ chết khiếp luôn! Ha ha…”

Thích Thật Thà ngẩn người, tặc lưỡi bảo: “Đúng là chỉ có ngươi mới nghĩ ra cái chủ ý quái đản này.”

Trên đường đi, thỉnh thoảng bắt gặp vài đội ngũ lạ mặt, tuy nhiên nhân số không đông đảo như trên Phi Hành Chu.

Đây chính là những môn sinh khoá trên, đang cùng nhau kéo đến Ngũ Hành Phong cùng xem náo nhiệt.

Trong số đó, ngẫu nhiên xuất hiện những cỗ bá khí khủng bố, khiến cho ai nấy đều kinh hãi, khép nép thu mình lại.

Võ Thiện Nhân còn nhìn thấy một đội ngũ chừng hai mươi người đứng trên lưng linh thú Hoàng Điểu, đây là linh thú phi hành cấp bốn, trông thực là oai phong.

Nếu hắn không nhầm thì bọn họ chính là những đệ tử trên Vạn Thú Phong, có sở trường về nuôi dưỡng linh thú.

Những người này khi thấy Phi Hành Chu liền tiến đến chào hỏi Thảo Linh đường chủ, sau đó mới nhanh chóng rời đi.

Bên cạnh đó, có không ít môn sinh đơn độc cưỡi linh bảo phi hành.

Võ Thiện Nhân hai mắt sáng quắc, để ý nhất chính là hình thù từng kiện linh bảo dưới chân họ.

Mỗi lần như vậy hắn đều bĩu môi khinh thường, cảm thấy Hoàng Kim Chuyên của mình mới là nổi bật nhất.

Chừng nửa canh giờ sau, bỗng trong tầm mắt mọi người hiện ra một ngọn núi hùng vĩ, cao ngập trong mây, ngạo nhiên sừng sững.

Đây đúng là Ngũ Hành Phong, địa điểm diễn ra giải đấu Tân Vương rồi.

Đến gần thấy khắp nơi đều là mây trắng bồng bềnh trông như những cơn sóng nhỏ, gợn lên từng không.

Bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, liên tục lóe lên vô số vệt sáng đủ loại màu sắc, số lượng rất nhiều chen chúc nhau bay lượn, rực rỡ đẹp đẽ.

Cảnh tượng giống như một màn mưa sao băng chảy ào ào về phía đỉnh Ngũ Hành Phong, tuy nhiên trên thực tế thì đây chính là ánh sáng phát ra từ vô số kiện linh bảo phi hành của môn sinh nội viện.

Giải đấu Tân Vương không chỉ có môn sinh trên Hưng Yên Phong tham gia mà còn thu hút rất nhiều môn sinh đến từ ngọn núi khác đến quan khán, nhân số lên tới cả vạn người.

Chứng kiến cảnh tượng tráng lệ ấy, Đặng Thu Thảo không nhịn được vỗ tay hò reo: “Thật là đẹp quá đi mất!”

Đứng bên cạnh, Thích Thật Thà nhấp một ngụm nước bọt xua tan cảm giác khô khốc nơi cổ họng, khó khăn nói: “Ôi mẹ ơi, Tướng Cấp đào đâu ra nhiều thế này? Thật là muốn dọa chết người đó mà!”

Thánh Viện tồn tại từ rất lâu, cứ cách một đoạn thời gian lại có thêm một lứa môn sinh gia nhập, vậy nên theo dòng thời gian số lượng môn sinh đã lên đến một con số kinh người, chỉ có bấy nhiêu đây thì nào thấm tháp vào đâu?

Bay đến gần đỉnh núi Thảo Linh đường chủ cho Phi Hành Chu hạ xuống.

Đám môn sinh Hưng Yên Phong do nàng dẫn đầu rồng rắn nối đuôi nhau cứ thế đi thẳng một mạch.

Trên ngọn Ngũ Hành Phong lúc này bóng người đông vui như trẩy hội.

Tiếng nói chuyện đan xen vang lên, bên trong pha lẫn tiếng cười trong veo của các sư tỷ, sư muội xinh đẹp.

Một vài tên nam sinh không nhịn được, thi thoảng lại buông lời tán tỉnh, tạo nên bầu không khí tràn đầy khí tức thanh xuân.

Địa điểm cuối cùng chính là một đại quảng trường nằm trên đỉnh Ngũ Hành Phong.

Bước qua cánh cổng, hiện lên trước mắt mọi người một khung cảnh tráng lệ phi thường.

Đây là một đại quảng trường khổng lồ, sức chứa lên đến một vạn người.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là ở trung tâm quảng trường có dựng lên năm cánh cửa làm bằng đá, xếp theo một vòng tròn, bên trên bề mặt toả ra khí tức xưa cổ, màu sắc phân biệt thành năm màu trắng, xanh, vàng, đen, đỏ.

Không khí trên quảng trường vô cùng náo nhiệt.

Một vạn chỗ ngồi đã được lấp đầy quá nửa.

Đây đều là những môn sinh từ các ngọn núi khác nhau đổ dồn về, tu vi cảnh giới phần lớn thuộc hàng Nhân Vực, Tướng Cấp.

Trông biểu hiện thì thấy bất kỳ ai cũng rất chờ mong giải đấu Tân Vương sắp sửa diễn ra.

Bọn họ tuy không trực tiếp tham gia nhưng đứng bên ngoài quan khán thế này cũng sẽ thu được những lợi ích không hề nhỏ.

Đặc biệt là vào thời khắc cuối cùng, Ngũ Hành Phong sẽ phóng xuất ra một số lượng Ngũ Hành Khí, nếu may mắn nhận được thì sẽ cực kỳ có lợi cho việc hấp thu đột phá bình cảnh.

Theo sự hướng dẫn của tám vị chấp sự, hai ngàn môn sinh Hưng Yên Phong được sắp xếp vào vị trí dành riêng cho ứng viên tham gia giải đấu Tân Vương năm nay.

Vừa chạm mông ngồi xuống, Thích Thật Thà đã nghiêng đông ngó tây, đôi mắt bừng sáng như đuốc, ý nghĩ đen tối trong đầu dâng lên: “Không ngờ Thánh Viện lại ẩn giấu quá nhiều mỹ nữ! Quán quân Tân Vương nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý trong mắt các nàng ấy.

Sau này nhân cơ hội mỗi ngày ôm ấp vuốt ve một em, đó chẳng phải là chuyện sung sướng của đời người ư? Mẹ nó chứ! Biết vậy ta cũng đã đăng ký tham gia rồi.

Thật là sai lầm quá đi!”

Ngồi bên cạnh, Thu Thảo nào hay biết những suy nghĩ đen tối trong đầu hắn, vẫn hưng phấn nhìn ngắm khung cảnh xung quanh: “Thật là đông người quá đi! Ta chưa từng thấy cảnh tượng nào náo nhiệt đến như vậy! Hi hi…”

Thích Thật Thà đang mải mê dán mắt vào những đường cong bốc lửa của đám nữ sinh, nuốt mạnh một cục nước miếng nói: “Không sai! Tất cả đều là hàng khủng luôn! Ực ực…”

Nghe hắn đáp đầu đuôi trớt quớt, Thu Thảo chau mày chẳng hiểu như vậy là có ý gì đây? Tuy nhiên, hiện tại tâm trạng nàng đang rất vui vẻ nên không mấy bận tâm.

Nhắc về tu vi Thích Thật Thà sau khi thời gian đóng cửa bế quan thì cảnh giới hiện tại đã tăng tiến lên Nhân Vực cấp mười lăm.

Tuy nhiên, hắn biết rằng lấy thực lực của mình xem chừng rất khó để chen chân vào những vị trí đầu bảng giải đấu Tân Vương này.

Do đó, giống như một số môn sinh khác, Thích Thật Thà quyết định không tham gia, chỉ đứng ngoài quan khán mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.