Lưu Manh Đại Đế

Chương 121: Nguyễn Hoàng Yến




Ở một diễn biến khác, lúc này, cách trận chiến không xa, tại một ngôi tửu lầu, trong gian phòng thượng hạng hiện có hai người đang ngồi nói chuyện, một là Trần Công Minh, bên cạnh là một người thanh niên sắc mặt lạnh tanh.

Nhìn lướt qua sẽ thấy diện mạo của hai người bọn họ có nét giống nhau.

Đúng lúc, nghe thấy Trần Công Minh cất tiếng, nói: “Đại ca! Lần này đại ca nhất định phải giúp đệ một tay.”

Hoá ra, người thanh niên khuôn mặt lạnh chính là Trần Mông, đại ca ruột của Trần Công Minh, hiện đang nắm giữ chức vụ đường chủ.

Trần Mông nhấp một ngụm rượu, nhàn nhàn mở miệng: “Theo ngươi nói thì Võ Thiện Nhân chính là chủ nhân của kiện Bích Thuỷ Thủ Trạc mà ngươi cướp đoạt trong Tây Nguyên sao? Khẳng định chắc chắn chứ?”

Hai ngày trước, Trần Công Minh được thủ hạ quay về bẩm báo, khi nghe đến cái tên Võ Thiện Nhân liền giật mình kinh hãi.

Hắn lập tức điều phái người tra xét kỹ càng.

Sau khi xác nhận đúng là Võ Thiện Nhân còn sống, Trần Công Minh vô cùng lo lắng, vội truyền âm hẹn gặp đại ca mình.

Khi Trần Mông hỏi đến, Trần Công Minh gật đầu xác nhận, trong mắt loé lên một tia độc ác: “Nhất định là không sai! Về việc đệ giết người cướp bảo nếu bị phát hiện, e rằng sẽ bị Thánh Viện truy cứu.

Hay là…”

Không để Trần Công Minh nói hết, Trần Mông đã cắt ngang bảo: “Hừ! Lần này ngươi hành động thật quá lỗ mãng! Cũng may là hiện trường chỉ có hai người, nếu lỡ sự việc có đổ bể, chỉ cần ngươi một mực phủ nhận, Võ Thiện Nhân không bằng không chứng, chư vị trưởng lão cũng không thể dựa vào đó mà xử lý được.”

Thấy Trần Mông trách mắng, Trần Công Minh không cam lòng nói: “Mẹ kiếp! Lúc đó đệ tưởng hắn đã chết rồi chứ? Không ngờ lại sống dai như đỉa! Còn một hơi tu luyện từ Nhân Vực cấp mười một đột phá lên Tướng Cấp sơ kỳ.”

Nghe thông tin về Võ Thiện Nhân, Trần Mông cười nhạt bảo: “Tướng Cấp sơ kỳ sao? Có lẽ trong Tây Nguyên hắn đã gặp được cơ duyên nào đó.

Đáng tiếc, trong mắt ta thì cũng vẫn chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Làm gì mà ngươi lại hốt hoảng lên như vậy?”

Trần Công Minh vội lắc đầu nói: “Ngày hôm qua, người quản lý Hưng Yên Phong là Đỗ Quang có đến gặp đệ, còn cố ý nhắc đến việc Võ Thiện Nhân có quan hệ nào đó với Thảo Linh đường chủ.

Nếu để hắn nói chuyện này ra, nhất định Thảo Linh đường chủ sẽ truy hỏi đến đệ.”

Sắc mặt lạnh tanh của Trần Mông bỗng biến hoá: “Ồ! Còn có chuyện này sao? Thảo Linh là đệ tử thân truyền xếp hàng thứ ba của Linh Bảo Phong, thân phận này không phải là đường chủ bình thường có thể so sánh.”

Trong đầu Trần Mông bất chợt hiện lên thân hình quyến rũ, nóng bỏng của Thảo Linh, khí huyết toàn thân bỗng trở nên nhộn nhạo khó chịu.

Bên trong Thánh Viện, Thảo Linh vốn được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân.

Nàng chính là mục tiêu truy đuổi của vô số nam nhân.

Trần Mông cũng không ngoại lệ, hắn đã từng nhiều lần biểu lộ tâm ý của mình với Thảo Linh, đáng tiếc là nàng không hề cấp cho hắn chút mặt mũi, thằng thừng từ chối.

Nghĩ đến chuyện này, Trần Mông vẫn cảm thấy có chút buồn bực, không cam tâm.

Bỗng bên tai nghe Trần Công Minh nói: “Tuy Thảo Linh đường chủ là đệ tử thân truyền của Linh Bảo Phong nhưng đại ca cũng là đệ tử thân truyền của Linh Đan Phong.

So về bối phận và chức vụ đều ngang hàng.

Không lẽ lại sợ nàng sao?”

Trần Công Minh vừa nói xong, bỗng thấy sắc mặt Trần Mông đanh lại, gằn giọng cảnh cáo: “Câm miệng! Ngươi không cần dùng kế khích tướng, không có tác dụng trước mặt ta đâu.

Còn không biết phân biệt lớn nhỏ thì cuốn gói cút xéo về gia tộc cho ta.”

Bị trách phạt, Trần Công Minh cúi đầu xuống nhận lỗi, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia bất mãn: “Đại ca! Đệ không có ý đó.”

Một lát, Trần Mông liền nói: “Được rồi, ta sẽ cho người lo liệu việc này.

Trước mắt ngươi cứ quay trở về Hưng Yên Phong, nếu không có lệnh của ta thì không được tuỳ ý hành động.”

Thấy Trần Mông đã đồng ý giúp mình, Trần Công Minh giả bộ vui mừng, đang định cảm ơn thì bỗng từ bên ngoài, một nam sinh hớt hải chạy vào, la toáng lên: “Bẩm báo hội chủ! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Bỗng bị phá ngang khiến Trần Công Minh rất đỗi bực mình, đập bàn quát: “Khốn kiếp! Ngươi không thấy ta đang trò chuyện cùng đại ca sao?”

Gã nam sinh hoảng hồn, vội cúi đầu lắp bắp nói: “Thuộc hạ không dám!”

Trần Công Minh trừng mắt hỏi: “Tìm ta có chuyện gì? Còn không nói mau?”

Gã nam sinh lấm lét nhìn qua sắc mặt của Trần Công Minh, rành mạch báo: “Bẩm báo hội chủ, hiện phó hội chủ Châu Đăng Khoa đang tiến hành vây bắt Võ Thiện Nhân, cách nơi này hai con đường.”

Nhận được tin, Trần Công Minh giật nảy mình: “Cái gì? Lũ ngu xuẩn! Tại sao lại dám ra tay ở Thông Thương Phong?”

Trước thái độ của hội chủ, gã nam sinh bị doạ cho xanh mặt, vội vàng bào chữa: “Bẩm hội chủ… Chính là… là… Võ Thiện Nhân ra tay đả thương huynh đệ Phục Minh Hội trước.”

Khác với Trần Công Minh, Trần Mông lại hoàn toàn giữ nguyên bộ dáng yên tĩnh, suy nghĩ một chút liền thản nhiên nói: “Không cần hoảng sợ! Mau dẫn đường đưa ta đến đó.

Nếu đúng là hắn ra tay trước thì chiếu theo môn quy mà xử phạt.

Chỉ cần hắn có hành động chống đối thì… Giết trước xử sau.”

Vừa nghe xong, Trần Công Minh liền hiểu ngay ý đồ của đại ca mình, hai mắt sáng rực lên, nhanh chân rời khỏi tửu lầu.

Ở một hướng khác, trên không trung, cách trận chiến một khoảng không xa bất ngờ xuất hiện hai bóng người đang cưỡi linh bảo phi hành, dựa vào ký hiệu có trên y phục, rõ ràng là môn sinh của Hưng Yên Phong.

Thông qua khí tức hiển lộ, một người là Tướng Cấp trung kỳ, một người là Tướng Cấp hậu kỳ.

Đây có thể nói là những tồn tại đỉnh cao trong giới tân sinh năm nay.

Trong đó, nam sinh có mái tóc hung đỏ tên Đặng Văn Toàn, nam sinh còn lại dáng người nhỏ con, tên gọi Trịnh Hoàng Phúc.

Quan sát diễn biến cuộc chiến bên dưới, nét mặt của Đặng Văn Toàn tỏ vẻ hiếu kỳ: “Ngươi xem người kia là ai? Tu vi Tướng Cấp sơ kỳ, tại sao trước nay không thấy xuất hiện trên Hưng Yên Phong?”

Trầm tư một thoáng, Trịnh Hoàng Phúc mới lười biếng trả lời: “Nếu ta nhớ không nhầm người này tên là Võ Thiện Nhân.

Hắn sở hữu linh mạch thượng phẩm, Hoả linh mạch, Thổ linh mạch, Thuỷ linh mạch.”

Thấy Trịnh Hoàng Phúc vanh vách nói ra, Đặng Văn Toàn nghi hoặc, nói: “Ồ, chẳng lẽ hai người có quen biết nhau sao?”

Trịnh Hoàng Phúc lắc đầu, đáp: “Trong kỳ tuyển sinh, ta đứng chung với hắn ở ngoại viện số tám nên có chút ấn tượng.

Khi đó, tu vi cảnh giới của hắn mới có Nhân Vực cấp sáu thôi.”

Nghe đến đây, Đặng Văn Toàn tròn mắt ngạc nhiên: “Ồ, nói vậy có nghĩa chưa cần đến một năm hắn đã đột phá lên Tướng Cấp sơ kỳ sao? Tốc độ như vầy cũng thật là biến thái quá đi.”

Ngừng lại một nhịp, hắn lại nói tiếp: “Cho đến giờ phút này Võ Thiện Nhân vẫn chưa sử dụng đến linh thuật.

Ngươi đoán xem, nếu đối mặt với Trần Công Minh, hội chủ Phục Minh Hội thì hắn có cơ hội chiến thắng hay không?”

Trịnh Hoàng Phúc cười đáp: “Chuyện này khó nói lắm! Tuy Trần Công Minh chỉ là một kẻ hám danh, cáo mượn oai hùm, dựa hơi của đại ca mình làm bậy nhưng hiện nay tu vi đã là Tướng Cấp trung kỳ, lại xuất thân từ Trần Gia, ít nhiều cũng sẽ có chút vốn liếng hơn người.”

Đột nhiên, chợt có một trận gió thơm từ xa thổi đến, ngay sau đó, liền thấy một thân ảnh xuất hiện.

Đây là một người con gái vô cùng xinh đẹp, mi mục thanh lệ như tranh, y phục một màu đen thần bí, mái tóc đen huyền bồng bềnh như một ánh mây, cặp môi anh đào đỏ mọng, tất cả cùng nhau vẽ lên một vẻ đẹp hoàn mỹ.

Ngay cổ tay nàng đeo một cái chuông nho nhỏ, mỗi khi di chuyển lại phát ra những thanh âm “đinh đang” trong trẻo, nghe rất vui tai.

Nguyễn Hoàng Yến, đệ nhất hoa khôi, đệ nhất thiên tài tu luyện trong giới tân sinh, tu vi hiện nay đã đạt đến Vương Cấp sơ kỳ.

Dựa vào khí tức trên người nàng, phỏng chừng không bao lâu sẽ đột phá vào Vương Cấp trung kỳ.

Ngày thường, trên Hưng Yên Phong, Hoàng Yến rất ít khi lộ diện, cũng không hề qua lại, tiếp xúc với bất kỳ ai.

Mười tám tuổi trở thành Vương Cấp cường giả, loại tốc độ tu luyện đáng sợ này có thể nói là như bay.

Hơn nữa, theo tin đồn thì nàng chính là hậu nhân của lão quái vật Nguyễn Quyền Trung Hiếu, một tồn tại Thần Cấp đỉnh phong, trên Đông Hoà Tinh rất có danh tiếng.

Nguyễn Hoàng Yến lăng không phi hành, thản nhiên nhìn xuống dưới mặt đất, đôi mắt hồ thu, sắc mặt lạnh lùng không một chút dao động.

Một màn dung nhan tuyệt sắc vẽ lên trước mắt, khiến trái tim của Trịnh Hoàng Phúc bất ngờ co bóp mạnh, cứ đập thình thịch liên hồi.

Đứng trước cơ hội có thể làm quen đệ nhất hoa khôi, nét mặt hắn hưng phấn, vội vàng chỉnh trang y phục, định tiến lên chào hỏi.

Thấy hắn vừa động, Hoàng Yến liền liếc nhìn một cái, ánh mắt mang theo bá khí của Vương Cấp sơ kỳ vô cùng khủng bố khiến cho Trịnh Hoàng Phúc cảm thấy rợn người, giống như bị ném vào một hầm băng, cơ nhục toàn thân đông cứng.

Đây chính là cảnh cáo của Hoàng Yến, Trịnh Hoàng Phúc hoảng hốt, đành thu lại ý nghĩ trong đầu, thành thật đứng nguyên tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.