Lưu Manh Đại Đế

Chương 103: Đệ Tam Linh Phách Lạc Hồng




Một lát sau, bỗng từ tinh không xuất hiện một chùm sáng rực rỡ như sao sa xẹt qua bầu trời, cuối cùng bay thẳng tới Linh Phách Bảng, rồi dung nhập vào trong đó.

“Đùng.”

Ngay lúc này, mọi người đều thấy rõ Linh Phách Bảng phát ra hào quang chói loà.

Đồng thời, có một chùm sáng từ bên dưới gần phía mặt đất cấp tốc chạy lên cao, chỉ vài hơi thở ngắn ngủi đã vượt qua thứ hạng chín trăm, tám trăm, bảy trăm, sáu trăm…

Năm trăm.

Bốn trăm.

Ba trăm…

Tốc độ chùm sáng chẳng những không suy giảm mà càng lúc càng nhanh hơn, cơ hồ không gì có thể ngăn cản.

Vây quanh Linh Phách Bảng, mọi người vẫn đang xôn xao bàn tán, không ít người có cùng chung câu hỏi: “Liệu có thể lọt vào tốp một trăm hay không?”

Trên Linh Phách Bảng có một ngàn cái tên, tuy nhiên để mọi người chú ý thì chính là một trăm thứ hạng đầu, hay còn được gọi là Bách Cường Linh Phách.

Không để mọi người chờ đợi lâu, chùm sáng đã vọt đến hai trăm, một trăm tám mươi, một trăm năm mươi, một trăm hai mươi, một trăm mười…

… Cuối cùng chùm sáng vượt qua thứ hạng một trăm, tiến vào nhóm bách cường.

Lập tức, trong đại quảng trường không ngừng vang lên những tiếng kêu la kinh hãi.

“Trời ơi! Các ngươi mau xem.

Không ngờ thực sự có thể lọt vào tốp một trăm.”

“Con bà nó! Không biết là gia hoả nào may mắn có được linh phách này?”

“Lâu lắm rồi Linh Phách Bảng mới có biến hoá này.

Ta muốn xem cuối cùng linh phách mới xuất thế sẽ đạt thứ hạng bao nhiêu?”

“…”

Theo sự chú ý của mọi người, chùm sáng tiếp tục có một màn nhảy múa trên Linh Phách Bảng.

Chín mươi.

Tám mươi…

… Bốn mươi.

Hai mươi…

Mọi người có mặt trong đại quảng trường trở nên căng thẳng, cũng không dám chớp mắt, cứ chăm chú nhìn về Linh Phách Bảng, như sợ sẽ bỏ qua một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

“Không có khả năng.

Nó vẫn đang không ngừng tăng lên.”

“Theo ta thấy thì nhất định là có thể vào đến tốp mười, trở thành một trong Thập Đại Linh Phách.”

Trước hàng vạn con mắt, chùm sáng vẫn nhích lên từng bậc, rồi bất ngờ vọt thẳng vào mười vị trí đầu tiên.

Mười.

Chín.

Tám.

Bảy.

Sáu.

Năm.

“Thình thịch…”

“Thình thịch…”

Theo sự biến hoá của chùm sáng trên Linh Phách Bảng, trong đại quảng trường còn không ngừng vang lên những tiếng trái tim đập “thình thịch” liên hồi.

Ai nấy đều há mồm trợn mắt, không thể tin vào những gì đang diễn ra.

Cuối cùng, thấy chùm sáng dừng lại ở hàng thứ tư khá lâu nhưng vẫn chưa chân chính dung nhập vào.

Trong đầu hàng vạn con người không ngừng gào thét: “Là tân đệ tứ linh phách sao?”

Nhưng không, chùm sáng lại bất ngờ di chuyển lên thêm một bậc.

Ngay sau đó, dòng văn tự “Đệ tam linh phách, Thủy Kỳ Lân” đứng ở vị trí thứ ba bỗng bị mờ đi, thoáng một cái đã dịch chuyển xuống phía dưới một hàng, trở thành “Đệ tứ linh phách, Thủy Kỳ Lân”.

Trong sát na ngắn ngủi, chùm sáng liền nhảy vào khoảng trống vừa lộ ra, lập tức hiện lên một dòng chữ hoàn toàn mới lạ.

“Đệ tam linh phách, Lạc Hồng.”

Cuối cùng, bên cạnh Lạc Hồng hiện lên một chữ “Thổ”, chớp nhoáng ẩn hiện trong vòng mười nhịp thở rồi hoàn toàn biến mất.

Phía dưới, đám tu sĩ đang hưng phấn khác thường hướng về Linh Phách Bảng bỗng nhiên thần sắc cứng đờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hàng văn tự thứ ba, ánh mắt đăm đăm, không che giấu nổi vẻ rung động.

“Đệ tam linh phách, Lạc Hồng.”

“Trời ơi! Các ngươi có nhìn thấy không? Chữ Thổ ẩn hiện cuối cùng chính là dấu hiệu thông báo Đệ tam linh phách Lạc Hồng xuất hiện trong Thổ Đại Thiên Hà của chúng ta.”

Chẳng biết kẻ nào là người đầu tiên cất tiếng xướng lên, giống như thả một cục đá xuống mặt hồ, khiến khiến biển người vốn đang tĩnh lặng bỗng nhiên quay cuồng dậy sóng.

“Đệ tam linh phách, Lạc Hồng.”

“Đệ tam linh phách, Lạc Hồng.”

“Đệ tam linh phách, Lạc Hồng.”

“Ta có hoa mắt hay không? Linh phách Lạc Hồng mới xuất thế một hơi tiến thẳng lên hạng ba trên Linh Phách Bảng?”

“Lạc Hồng là ý gì? Cái danh xưng này hình như ta chưa từng nghe đến?”

“Con bà nó! Linh phách này là của kẻ nào? Ta muốn giết chết hắn.”

“Thổ Đại Thiên Hà chúng ta trong tương lai sẽ có thêm một siêu cấp cường giả rồi.”

“Lâu lắm Ngũ Đại Thiên Hà mới có một sự kiện chấn động thế này.

Thời gian sắp tới sẽ có nhiều náo nhiệt rồi đây.

Ha ha…”

“…”

Trên gương mặt mỗi người biểu hiện đủ loại cung bậc cảm xúc, kinh ngạc có, ghen tị có, sợ hãi có, mong đợi có…

Một nam tử trung niên tóc hoa râm chợt quay đầu về sau quát: “Người đâu! Thông báo lệnh của ta, tiến hành kiểm tra toàn tộc.

Đặc biệt chú ý đám vãn bối hàng Tướng Cấp xem có đứa nào mới ngưng hình linh phách thành công hay không? Nhanh…!”

Nghe hắn nói, một vài người đứng gần đó bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, vội vàng kêu gọi thuộc hạ đến phân phó.

Thổ Đại Thiên Hà, một cuộc truy lùng chủ nhân đệ tam linh phách Lạc Hồng ráo riết bùng nổ.

“Mau cho người về bẩm báo lão tổ, đệ tam linh phách trên Linh Phách Bảng, Lạc Hồng vừa xuất thế.”

“Mau truyền tin cho các phân đà của bang hội, yêu cầu kiểm tra toàn bộ những người có tu vi Tướng Cấp sơ kỳ vừa mới ngưng hình linh phách.”

Một lão giả tuổi độ ngoài bảy mươi, điệu bộ gần đất xa trời, kinh hãi qua đi, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, thất thanh nói: “Là nội tôn của ta.

Hai hôm trước nó bế quan đột phá vào Tướng Cấp, có lẽ nào là linh phách của nó chăng?”

Nghe xong, một lão nhân đi cùng phá lên cười bảo: “Lão già ngươi sống lâu đến lú lẫn đầu óc rồi phải không? Nội tôn của ngươi vốn làm gì có mầm mống linh phách? Làm sao có thể là chủ nhân của Lạc Hồng?”

Ở một nơi, Thiên Tử Thanh Hà sắc mặt khẽ biến hoá, nói: “Mấy vạn năm nay tốp mười trong Linh Phách Bảng không thay đổi.

Thật không ngờ hôm nay có thể chứng kiến cảnh tượng đệ tam linh phách Lạc Hồng bài danh.

Linh phách Thuỷ Kỳ Lân bị đẩy xuống đệ tứ, chủ nhân của nó chính là lão quái vật Phùng Văn Tiến, Thiên Đế chưởng quản Thuỷ Đại Thiên Hà.

Lần này thì lão méo mặt rồi.

Ha ha…”

Sóng vai bên cạnh, Thiên Nữ Mai Quỳnh Anh chính là đệ muội ruột của Thiên Tử Thanh Hà, mỉm cười nói: “Bất ngờ nhất chính là linh phách Lạc Hồng lại xuất hiện ở Thổ Đại Thiên Hà của chúng ta.

Nhị ca đoán thử xem chủ nhân của linh phách Lạc Hồng có thể ở đâu?”

Thiên Tử Thanh Hà khẽ lắc đầu, đáp bảo: “Điều này khó nói lắm! Thổ Đại Thiên Hà rộng lớn như vậy, Lạc Hồng có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu.

Nhưng nếu không thể sớm phát hiện và bồi dưỡng thì e rằng sẽ lãng phí mất một linh phách cường đại.

Trong lịch sử cũng đã từng có không ít trường hợp linh phách nằm trong Linh Phách Bảng bị chết yểu.”

Đôi mắt đẹp của Thiên Nữ Mai Quỳnh Anh chớp động, liền nói tiếp: “Phụ thân du ngoạn lâu ngày vẫn không thấy trở về.

Không biết ý của người đối với chuyện này là như thế nào?”

Ánh mắt của Thiên Tử Thanh Hà vẫn chăm chú hướng về hàng văn tự thứ ba trên Linh Phách Bảng, nhẹ giọng bảo: “Việc này đệ muội đừng lo! Phụ thân du ngoạn Linh Giới, có lẽ sẽ sớm quay trở về thôi.

Hơn nữa trước khi đi phụ thân có để lại Vạn Lý Truyền Âm, chỉ cần chúng ta truyền tin thì người sẽ lập tức nhận được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.