Lưu Manh Đại Đế

Chương 1: Võ thiện nhân




Có một truyền thuyết cho rằng, bên ngoài Địa Cầu, trong tinh không vẫn luôn tồn tại sự sống. Chỉ có điều, từ xưa đến nay, những bí ẩn trong vũ trụ bao la không một ai có thể khám phá.

Lúc này, tại một nơi cách xa Địa Cầu vô tận, trong một căn phòng được bày trí đơn sơ, trên chiếc giường nhỏ là một người thanh niên, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều như đang ngủ say. Hắn tuổi chừng mười tám, môi hồng da trắng, anh tuấn bất phàm. Thế nhưng, nụ cười ẩn hiện trên gương mặt lại lộ ra bộ dáng vẻ của một kẻ lưu manh.

Chẳng biết qua bao lâu, bỗng mí mắt người thanh niên khẽ động, khó khăn một thoáng mới chậm rãi mở ra. Đôi mắt đen láy đảo vài vòng, sau đó khẽ cựa người ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh một hồi, lại kiểm tra thân thể kỹ càng. Lâu sau, hắn thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Con bà nó! Hoá ra chỉ là một giấc mơ, vậy mà hù ta sợ muốn chết!”

Lại nói, người thanh niên này là Võ Thiện Nhân, vốn xuất thân từ Địa Cầu. Cha mẹ đặt cho cái tên Võ Thiện Nhân với mong muốn sau này hắn trở thành người lương thiện. Ấy vậy mà số phận trớ trêu, khi mới lên bảy tuổi thì cha mẹ qua đời. Không còn người thân thích, không có ai dạy bảo, vậy là hắn đi theo đám du côn, chuyên phá làng phá xóm. Lăn qua lăn lại mấy năm, rốt cuộc hắn trở thành “Lão Đại”, cầm đầu một đám thành phần bất hảo, trộm gà, bắt chó…

Dân làng Vũ Đại khi nhắc đến cái tên Võ Thiện Nhân thì ai nấy đều ám ảnh, run rẩy như cầy sấy. Đến khi không chịu nổi, họ bí mật bàn nhau tìm cách tống khứ hắn đi khỏi đây. Cuối cùng, vị trưởng làng và vài lão nhân đành đến gặp Võ Thiện Nhân, khuyên hắn thoát ly, đi tìm chân trời mới, xây dựng công danh sự nghiệp. Lại còn hết lời tán tụng hắn là người thông minh, rồng trong loài người, nếu ở mãi cái xó xỉnh này thì quả là lãng phí tài năng.

Thấy Võ Thiện Nhân có vẻ lưỡng lự, bọn họ liền đồng thanh ứng tiếng, bao nhiêu lời hay ý đẹp đều phun ra hết, nói đến sùi cả bọt mép.

“Thiện Nhân à, ngươi là người thông minh. Ta tin rằng, ở bất kỳ đâu ngươi cũng sẽ toả sáng rực rỡ.”

“Con chim lớn thì cần giang rộng đôi cánh bay lên bầu trời. Thiện Nhân à, đừng để chúng ta phải thất vọng.”

“Ngươi cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, hãy đi tìm cho mình một người vợ xinh đẹp, tài năng.”

Võ Thiện Nhân nghe bùi tai, trong lòng khoan khoái hưởng thụ tư vị này, thấy mọi người nhiệt tình ủng hộ, bèn đứng dậy ưỡn ngực nói: “Đúng vậy, ta cần phải xông pha giang hồ, dương danh thiên hạ.”

Ngày hắn đi, dân làng đều mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt tuyệt nhiên không tỏ rõ thái độ, chỉ mang dáng vẻ tiếc nuối và cầu chúc hắn lên đường bình an.

Võ Thiện Nhân cảm thấy mọi người đối xử với mình quá tốt, cảm động nói: “Ta đi rồi các người nhớ giữ gìn sức khoẻ!”

“Thiện Nhân, ngươi là nhân tài xưa nay khó ai bì kịp. Nếu đã đi thì… đừng quay đầu lại. Bởi vì… Khụ… khụ… Chúng ta sợ không nỡ để ngươi đi.” Câu nói này, vị trưởng làng phải tập đi tập lại ba ngày ba đêm nhưng vẫn khó có thể phát ra trôi chảy.

Khi bóng dáng Võ Thiện Nhân vừa khuất dạng, trưởng làng liền lập tức sai người mổ trâu giết bò ăn mừng, hò reo nhảy múa, âm thanh huyên náo khắp vùng.

“Cái tên trời đánh đó đi thật rồi sao?”

“Tạ ơn trời Phật! Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này. Nào nào, cùng nhau mở tiệc…”

“Mẹ kiếp! Hắn mà ở lại đây vài năm nữa, chắc ta phát điên lên mất.”

“Từ hôm nay ta sẽ năng làm việc thiện, mong là ôn thần đã đi thì đừng quay trở lại.”

“Võ Thiện Nhân…! Ta khinh, hắn phải là Võ Ác Nhân mới đúng!”

Võ Thiện Nhân đi xa một đoạn, bên tai nghe những tràng âm thanh kỳ lạ vọng đến, sắc mặt hơi ngượng ngùng, chần chừ một thoáng mới buồn bã bảo: “Ài… Không cần xúc động, không cần nhớ ta, nhất định ta sẽ dành thời gian về thăm mọi người.”

Lâu sau, hắn lại ngửa mặt lên cảm thán: “Ôi, cũng bởi ta là người sống tình nghĩa, có trước có sau, đi đâu cũng được mọi người yêu quý. Số ta đã vậy, biết làm sao đây?”

Cũng may, những lời này là hắn tự nhủ với bản thân, nếu để mọi người nghe được, sợ rằng sắc mặt bọn họ còn đen hơn cái đít nồi.

Núi Yên Tử là một dải núi cao nằm ở phía Đông Bắc của Việt Nam, là thắng cảnh nổi tiếng, thu hút hàng ngàn lượt khách tham quan mỗi ngày.

Lúc này, dưới chân núi xuất hiện bóng dáng của một người thanh niên. Phóng tầm mắt về phía xa, trên miệng người thanh niên nhếch nụ cười tà: “Ta nghe nói trên đỉnh núi này có ngôi chùa đồng nổi danh, tiện đây nên xem qua một chuyến. Lâu rồi không luyện tập tay nghề… sẵn dịp kiếm thêm chút tiền làm lộ phí. Hà hà…”

Người này đích xác là Võ Thiện Nhân. Tính nhẩm thời gian hắn rời làng Vũ Đại đã qua mấy ngày, “hùng tâm tráng trí” vốn đã sớm dập tắt, trong lòng ngứa ngáy nhiều lần định xoay lưng trở về, nhưng suy đi tính lại, cuối cùng cắn răng loại ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Vừa vặn hôm nay là ngày rằm, trên đỉnh Yên Tử chật kín bóng người. Võ Thiện Nhân lẩn khuất trong đám đông. Hắn như con chạch luồn đông lại lách tây, ngó nghiêng bốn phía. Chỉ có điều, hắn cũng không vội ra tay, mà âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ.

Dòng người hối hả, nam có nữ có, trẻ có già có nhưng trong mắt Võ Thiện Nhân lại đều là vàng, là bạc.

“Chuyến này phát tài rồi!”

Đỉnh Yên Tử mây mù che phủ, giăng kín mọi không gian, thậm chí đưa bàn tay ra phía trước còn nhìn không rõ. Điều này làm Võ Thiện Nhân càng hưng phấn, thầm nhủ: “Đây chính là địa phương sẽ giúp ta tu hành đắc đạo. Giá mà bây giờ có trận mưa lớn, đám người này càng náo loạn hơn, lúc ấy xuất thủ thì thần không biết quỷ không hay.”

“Đùng!”

Đúng lúc này, trời sinh dị tượng, một tiếng sấm nổ vang, nghe điếc cả lỗ tai. Những tia sáng chớp ẩn chớp hiện như thể muốn xé rách bầu trời.

Gió nổi, mây phun.

Không gian đột nhiên như đông cứng lại.

Võ Thiện Nhân giật mình: “Không lẽ, ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta?”

Nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì bỗng từ trên không, một hố đen khổng lồ hiện ra, phóng xuất luồng sáng chói loà, chụp thẳng xuống, vừa vặn đúng nơi mà Võ Thiện Nhân đang đứng.

Võ Thiện Nhân trong lòng kinh hoảng: “Không đúng, ông trời đang muốn trừng phạt ta sao? Chỉ là ý định trộm cắp vặt vãnh, không đến nỗi bị Thiên Lôi đánh chết đấy chứ?”

Ngay lập tức, một khí tức cổ xưa bao bọc lấy thân thể Võ Thiện Nhân, một lực hút bá đạo ập đến muốn kéo hắn vào hố đen.

Võ Thiện Nhân vốn có tính nhát gan, lại từng nghe đến sự linh thiêng của ngôi chùa đồng này, trong lòng hoảng loạn, vội vươn tay ôm chặt lấy tảng đá bên cạnh, la toáng lên: “Lão Thiên, ta chỉ đùa thôi! Không cần mưa, không cần sấm chớp,… Ta sợ ma, ngươi đừng hù doạ ta…”

Chỉ là, lực hút kia vẫn ầm ầm không dứt. Cảm nhận luồng lực lượng quỷ dị này, Võ Thiện Nhân da đầu run lên, đôi mắt đỏ ngầu, lòng bàn tay dùng lực quá nhiều rách toác mấy đường, máu tươi chảy ra ào ào.

Võ Thiện Nhân cũng không biết, trong thời khắc này, chiếc nhẫn màu trắng hắn đeo trên tay khe khẽ ba động.

Qua vài hơi thở, cuối cùng, Võ Thiện Nhân thấy toàn thân nhẹ bẫng, không ngờ cả mình và tảng đá đã bị nhấc bổng lên, lao thẳng vào hố đen kỳ dị.

Chớp mắt, hố đen và luồng sáng mang theo Võ Thiện Nhân biến mất, chỉ còn vọng lại một tiếng gào rống như heo nái bị chọc tiết: “Con bà nó, chuyện gì thế này? Bớ làng nước, cứu cứu…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.