Lưu Luyến

Chương 13




Đột nhiên thiếu mất chiếc nhẫn trên ngón tay, Ryan cảm thấy có hơi trống rỗng, cậu không nhịn được sờ ngón tay cái của mình một chút.

—— Có điều thật may mắn không đánh mất thứ quan trọng hơn.

Ryan nghĩ, bàn tay đang vuốt ve ngón cái trượt lên trên, sờ vào vòng hoa văn huyết khế phức tạp trên cổ tay.

Ở bên cạnh nhìn cậu, Borg không nhịn được đưa tay chạm vào lông mi của Ryan: “Ta có từng nói qua đôi mắt của em rất đẹp không?”

Ryan ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn hắn.

“Ban đầu khi em đến thuỷ lao, ta đặc biệt muốn khoét con mắt của em xuống.” Borg sờ cằm, “Đây nhất định sẽ là kho báu đẹp nhất của ta.”

Người bình thường nếu nghe xong “lời khen ngợi” như vậy nhất định là sẽ hồn vía lên mây, nhưng Ryan chỉ mỉm cười, hỏi ngược lại Borg: “Bây giờ anh vẫn còn muốn chứ?”

Borg cười khẽ: “Nếu ta muốn, em liền cho sao?”

“Đương nhiên. Chỉ cần anh nói một câu.” Ryan nắm một nhúm vàng cát trên đất, lúc chậm rãi rơi xuống đất từ giữa kẽ tay, vàng cát đã ngưng tụ thành một con dao nhỏ. Những năm qua nhận được sự chỉ dạy của Borg, thuật ngự kim của Ryan đã đạt đến mức lô hoả thuần thanh, nếu như cậu cao hứng thậm chí có thể đánh bại một vị long tộc có trình độ phép thuật thâm hậu.

Borg nhìn Ryan nhặt con dao ở trước mặt mình lên, nụ cười nơi khoé miệng từ từ biến mất: “Ngay cả nói đùa em nghe cũng không hiểu sao?”

Ryan ngẩn người, lập tức nung chảy con dao hoàng kim nhỏ đang cầm trên tay kia: “Anh đừng nổi giận… Em chỉ là..”

“Ta không có tức giận.” Borg nghiêm mặt cứng rắn nói.

“… Ừm.” Ryan bất an nhìn Borg.

“Em làm sao vậy?” Borg nói, “Mấy hôm nay ta thấy em có chút kỳ quái.”

Lần này Ryan đến thuỷ lao, rất nhiều ngày cũng chưa nói phải đi. Cả người trở nên càng thêm ôn thuần so với trước đây, Borg nói cái gì thì chính là cái đó. Dù bắt cậu làm ra tư thế xấu hổ ra sao, dù thẹn thùng đến toàn thân đỏ lên, nhưng Ryan vẫn sẽ nghe lời mở thân thể ra với Borg.

Tuy nói Ryan như vậy khiến cho hắn càng thêm hưng phấn, thế nhưng nếu suy nghĩ kỹ sẽ thấy rất bất thường.

“Ed lại nói em?” Borg nói, “Em lớn như vậy, làm sao vẫn còn bị Ed nắm mũi dẫn đi.”

“Phụ thân cũng không nói gì em.” Ryan cười cười, “Gần đây em không có thấy ông ấy.”

Borg không nghĩ ra nguyên nhân: “Như vậy gần đây nhất em thấy ai, làm cái gì…?”

“Thấy Don, còn có người hầu trong cung điện…” Ryan còn chưa nói hết lời đã bị Borg cắt ngang: “Chờ đã, Don là ai?”

“Em trai em.”

“Khi nào thì em có thêm một người em trai?” Borg kinh ngạc nói, “Không phải tinh linh từ trước đến giờ chỉ bồi dưỡng một vị thái tử sao?”

“Là chỉ bồi dưỡng một người.” Ryan cụp mắt nhìn xuống đất, ngón tay chọc vào trong vàng cát một cái, “Vậy nên bây giờ em không còn là thái tử nữa rồi.”

“Em đang nói cái gì?” Borg nghi hoặc nheo mắt lại, “Chuyện quan trọng như vậy, sao em không nói cho ta?”

Ryan mờ mịt nhìn hắn một cái: “Anh không có hỏi em mà.”

“… A.” Borg mở miệng. Hắn chưa bao giờ quan tâm chuyện của ngoại giới, những năm qua thứ khiến hắn lưu ý nhất chính là kho báu sâu dưới biển Sisi.

“Như vậy,” Borg hỏi, “Tại sao?”

“Bởi vì em là nỗi nhục của tinh linh tộc.” Ryan không ngừng nhìn chằm chằm mặt đất, lông mi che khuất cảm xúc trong mắt cậu, “Thái tử không tuân theo quản giáo, không biết hối cải, đương nhiên phải đổi người.”

“Vậy thì với chuyện gần đây em ngoan như vậy trước mặt ta có liên quan gì ——” Âm thanh của Borg im bặt đi.

Hắn im lặng một lát, từ từ hỏi: “Vì lẽ đó nên em lo lắng ta cũng không cần em, có đúng không?”

Ngón tay đang chọc vàng cát của Ryan run lên.

“Không phải đều là như vậy à.” Ryan nhẹ nhàng nói, “Vương tử không tuân theo quản giáo, liền phải đổi một người biết gánh vác vương vị. Tình nhân không nghe lời, tự nhiên cũng phải đổi một người vừa lòng hợp ý.”

Lời nói này của Ryan rất đáng thương, thế nhưng Borg chỉ cảm thấy một ngọn lửa vô danh đột nhiên đâm vào trong ngực mình.

Borg vặn lấy cằm của Ryan, khiến cậu ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mình: “Ta ngay cả huyết khế cũng đều đã kí với em.” Hắn cắn răng, hỏi từng chữ, “Em vẫn cảm thấy ta sẽ vứt bỏ em? Giống như tên phụ thân lãnh huyết kia của mình?”

Ryan nắm thật chặt lấy cánh tay đang nắm cằm mình của Borg, lông mi nhỏ dài bất an rung động, tựa như lo sợ một giây sau Borg sẽ hất tay bỏ đi: “Em không có, em không có nghĩ như vậy… Anh đừng tức giận…”

Borg giận dữ cười, ngón cái dùng sức đè lại yết hầu của Ryan buộc cậu đừng nói.

Hắn quý trọng Ryan như vậy, coi Ryan như kho báu quý giá nhất của mình.

Thế nhưng Ryan lại cho rằng chính mình chỉ coi cậu là sủng vật gọi thì đến vẫy thì đi sao?

Cậu rốt cuộc đặt chân tâm của hắn ở chỗ nào?!

“Ryan.” Borg rất ít khi nghiêm túc gọi tên Ryan như vậy, “Đây là em tự tìm.” Hắn nói rồi buông Ryan ra, đẩy cậu về phía trước một cái, “Không phải rất nghe lời sao, mở kết giới ra.” Hắn dừng một chút, “Ta nói là, mở ra hoàn toàn. Để ta đi ra ngoài.”

“Borg…?”

“Nhanh lên một chút.” Borg thiếu kiên nhẫn hất cằm, “Không thì bây giờ em mau đi khỏi đây, sau này đừng tiếp tục tới tìm ta.”

Ryan hơi hé miệng, trên mặt còn mang theo nét ngỡ ngàng, nước mắt có thể lập tức chảy ra.

Borg không nhịn được mà mềm lòng một chút. Hắn cố nén kích động hôn môi Ryan, nói: “Ta đếm tới ba.”

Ryan không nhúc nhích, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.

“Một.”

“Hai.”

“Em sẽ mở.” Ryan lau mặt, “Thế nhưng anh không được gây thương tổn cho tộc nhân của em.”

“Chiến tranh cũng đã kết thúc, ta còn đụng đến những tên kia làm cái gì.”

Nhận được lời cam kết của Borg, Ryan thi triển phép lơ lững đi đến dưới kết giới, đưa tay kề sát vào kết giới lềnh bềnh gợn nước, nhẹ giọng ngâm xướng thần chú cổ xưa. Theo lời ngâm xướng của cậu, kết giới giam cầm Borg mấy trăm năm từ từ rạn nứt, rồi hoàn toàn vỡ tan khi Ryan dứt lời. Nước hồ phía trên không còn kết giới chống đỡ, mãnh liệt tuôn chảy.

Trước khi Ryan bị sặc nước, Borg đã biến thành hình rồng. Một móng của hắn ôm lấy Ryan bay ngược dòng nước, chọc thủng tầng tầng hơi nước nổi lên không trung.

Ryan ngồi trong lòng bàn tay Borg lắc nước trên tóc, lúc cậu lấy lại tinh thần, Borg đã đáp xuống đỉnh của cây sinh mệnh, thủ vệ của tinh linh tộc nghe được động tĩnh liền bao vây quanh cây sinh mệnh, tuy kinh ngạc nhưng vẫn tỉnh táo dồn dập giơ cung lên nhắm vào tội phạm đã phá huỷ thuỷ lao.

Ryan lau nước trên mặt, trầm giọng nói với tộc nhân dưới tàng cây: “Để cung tên xuống.”

Nhóm thủ vệ do dự bất định nhìn bọn họ.

“Nghe không hiểu lời của ta nói?” Nét mặt Ryan lạnh lùng hất cằm, “Lập tức để cung tên xuống!”

Ryan dứt lời, tất cả các thủ vệ đều thu hồi cung tên, cung kính cúi thấp đầu với cậu.

Borg nhìn nửa gương mặt phủ đầy lạnh lùng của Ryan mà giật mình không nhỏ. Không nghĩ tới nhóc con suốt ngày chỉ biết khóc thút thít với làm nũng trước mặt hắn, ở trước mặt người khác lại là dáng vẻ nghiêm túc như thế.

—— Bọn họ nhất định không biết trong thầm kín Ryan có bao nhiêu rung động lòng người.

Hắc long có chút đắc ý vẩy đuôi, bất thình lình mang theo Ryan bay lên trời, tiến về phương xa trước khi các tinh linh lại dựng cung tên lên một lần nữa.

Ryan được Borg bỏ lên trên lưng của mình, cậu chóng mặt ôm cổ của Borg hỏi: “Anh muốn mang em đi đâu?”

“Lãnh địa của ta.” Borg nói. “Tinh linh tộc giam giữ ta nhiều năm như vậy, đến lúc để vương tử của bọn họ trả giá lại.”

Ryan sửng sốt vài giây, cảm giác trái tim mình đã bị gió thổi đến nhảy ầm ĩ lên: “Ý của anh là, sau này em cũng có thể ở lại nhà của anh?”

“…”

Tại sao cho dù mình làm cái gì với Ryan, cái tên này đều chỉ biết hưng phấn? Bị cuồng tra tấn sao?

Borg thở dài, chậm rãi nói: “Lãnh địa của ta ở bên dưới hải dương.”

“Không có ta mang theo, em sẽ không có cách nào một mình xuyên qua biển Sisi để rời đi.”

“Ta không biết tại sao em lại bất an như thế, vậy nên ta không còn cách nào khác ngoại trừ khiến em chỉ có thể dựa vào mình ta, như vậy em mới không suy nghĩ lung tung.”

“Ta sẽ không vứt bỏ em, hiểu chưa?”

Ryan cố sức kề sát mặt vào trên gáy Borg, mạnh mẽ gật đầu. Cậu không đè xuống được nước mắt của chính mình, chúng không ngừng nhỏ xuống đến ướt đẫm cái cổ của Borg.

Hoá ra dị loại như mình, cũng có thể đạt được hạnh phúc.

Có thể gặp được Borg, thật sự rất tốt đẹp.

Tác giả có lời muốn nói: Ryan mít ướt cầu bookmark.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.