Truyện chỉ được update trên truyenwk.com @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Khán giả trên đạn mạc:
"A ha ha ha ha Đô Đô không nhớ được a "
"Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn hhh "
Nguyễn Chỉ không nghĩ tới Đỗ Thương Sinh sẽ nói như vậy, nhanh chóng mở miệng hỏi hệ thống: "Tiểu 0, nhanh, hiện lên một lần nữa!"
Kết quả sau khi OOC đọc lại hướng dẫn sử dụng hệ thống, chợt phát hiện ra một vấn đề: "Tèo rồi! Không có chức năng phát lại lời thoại!!"
Nguyễn Chỉ: "." OOC vỗ vỗ cái bụng: "Tùy tiện bịa cái khác đi, dù sao ảnh đế cũng đâu có nhớ."
Nguyễn Chỉ: "..."
Nhưng mà cậu còn chưa có nói, Đỗ Thương Sinh đã trầm giọng mở miệng, dường như ảnh đế cũng nhìn ra Nguyễn Chỉ đã quên rồi nên lúng túng, lời ra khỏi miệng vô cùng chu đáo: "Vậy tôi gọi ngài là Nam cung ác ma nha?"
Nguyễn Chỉ vừa định nói chuyện, kịch bản lại hiện trước mắt, cậu nhìn nội dung trong lòng lập tức chấn động.
Tiếp đó OOC lại cất giọng: "Cố lên nào bảo bối, không được qua loa đâu!"
"..." Nguyễn Chỉ cố nén run rẩy, lớn tiếng đọc kịch bản: ""I'm the demon prince!"
Đạn mạc:
"? ? ?" "Có ý gì, muốn Trung Tây kết hợp sao? haha"
Nguyễn Chỉ có rằng sau khi mình nói xong, không khí sẽ ngưng trệ, không ngờ ảnh đế chỉ im lặng hai giây, liền gật đầu xoa cằm nói: "Được, vậy gọi ngài là Hoàng tử ác ma."
Đỗ Thương Sinh vừa dứt lời, trên màn ảnh phòng trực tiếp nhân viên hiệu ứng liền chạy một đoạn chữ bảy màu:
[Hắn, Nam Cung ác ma, vẻ ngoài như thiên sứ, nội tâm ma quỷ. Âm thanh như lục lạc, mắt trong như thủy tinh. Lúc hắn tức giận, đôi mắt thành màu đỏ, lúc hắn phiền muộn, mắt màu lam, lúc hắn vui vẻ, mắt màu đen. Hắn có mái tóc đen sặc sỡ dưới ánh mặt trời, đôi mắt to tròn như bóng đèn. Hắn tới từ địa ngục, cướp đi trái tim thiếu nữ toàn cầu, Hoàng tử đệ nhất thế giới —— Nam Cung ác ma · Sát Mộng Mặc Li Thương · Thiên Dạ Đế Thần Tuyệt · Nguyễn!]
Đạn mạc:
"Há há há má nó, tôi chết mất"
"Ai nói cho tôi biết, cái chương trình này bị làm sao?! Sao lại thành như vậy【 vô năng phẫn nộ. jpg 】 "
Nguyễn Chỉ hất cằm lên vẻ mặt lãnh ngạo nhìn về phía ảnh đế: "Fine."
Nguyễn Phấn:
"Nguyễn Nguyễn con mau ngậm miệng, mẹ không muốn nghe tiếng anh!"
"Nhưng mà phát âm của Nguyễn Nguyễn thật dễ nghe mà ~"
Được Nguyễn Chỉ đồng ý, ảnh đế liền mỉm cười: "Vậy giờ chúng ta đi học thôi..." Đỗ Thương Sinh dừng một chút, đọc lên cái xưng hô làm người ta ớn lạnh —-
"Hoàng tử ác ma."
Nguyễn Chỉ liếc mắt nhìn kịch bản trên không trung, thận trọng gật đầu đáp lại, "Đi thôi."
Hai người đến trước xe bảo mẫu do tổ tiết mục phái tới, Nguyễn Chỉ nhìn chiếc xe bảy chỗ trước mặt, cau mày.
Trên cửa sổ xe, hiện rõ ràng kịch bản mới của hệ thống.
Đỗ Thương Sinh đang muốn để Nguyễn Chỉ lên xe, lại thấy ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa sổ xe, "Làm sao vậy?"
Nguyễn Chỉ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt hoa đào đón lấy ánh nắng hè ấm áp, mang theo ánh sáng lộng lẫy.
OOC nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng quên động tác! Động tác!"
Nguyễn Chỉ quơ quơ ngón trỏ trước mặt Đỗ Thương Sinh, hơi nghiêng đầu, trên mặt đầy vẻ xem thường: "Xe có giá dưới một triệu, ta chưa bao giờ ngồi. Gió nhẹ thổi đi năm tháng, cuốn lê sự bất kham năm xưa, lại không thể mang đi vẻ đẹp của ta. Ngồi trên mấy chiếc xe kiểu này, sẽ tức đến nỗi rơi mất lông mi bảy màu của ta."
Tài xế cùng quay phim: "."
Đạn mạc:
"Nội tâm Vương đạo; ?? Có ý gì, nhìn không nổi thì đưa tiền tài trợ đi!!"
"Nguyễn Nguyễn: nhân loại thấp hèn mau tránh ra, xin hãy để yên cho ta xin đẹp một mình ahaha"
Đỗ ảnh đế không lên tiếng, im lặng nhìn Nguyễn Chỉ, ánh mắt dừng trên hàng mi đen nhánh của cậu, thấp giọng nói: "Anh hiểu rồi."
Hai mươi phút sau —-
Đỗ Thương Sinh dắt theo Nguyễn Chỉ với khuôn mặt không cảm xúc, sau khi đi bộ một cây số, cuối cùng đến trạm tàu điện ngầm cách nhà hai ngã tư, lôi kéo Nguyễn Chỉ lên tàu.
Sau khi ảnh đế để Nguyễn Chỉ ổn định chỗ ngồi, chân thành nói với cậu: "Hoàng tử, chiếc xe này ba mươi triệu."
Nam Cung ác ma · Sát Mộng Mặc Li Thương · Thiên Dạ Đế Thần Tuyệt · Nguyễn: "..."
Đạn mạc:
"Há, thì ra chị đây giàu như vậy, mỗi ngày ngồi xe ba mươi triệu đi làm!!"
"Đừng có xấu tính nha tỉ muội, đột nhiên mức độ hạnh phúc tăng theo cấp lũy thừa +10010"
Hai người ngồi xuống, bên cạnh Nguyễn Chỉ xuất hiện một ông cụ, ông ôm theo cái túi vải nhung, lúc ngang qua người Nguyễn Chỉ, không cẩn thận, cạ vào tóc cậu.
Khí trời khô ráo, đầu tóc Nguyễn Chỉ xõa tung lên vì tĩnh điện, tóc tai xù hết cả lên, đặc biệt là hai sợi ngốc mao vô cùng bắt mắt ở giữa.
Nguyễn Chỉ giơ tay lên xoa đầu, thì nghe thấy âm thanh dòng điện xẹt xẹt.
Đột nhiên cười khẩy một tiếng, lạnh giọng: "Thiết lập kết giới."
Nguyễn Phấn:
"Ha ha ha a kết giới ha ha ha "
"Phốc, ngậm miệng đi thằng nhóc ngốc! !"
Nguyễn Chỉ muốn đè ngốc mao xuống, nhưng ấn ấn nửa ngày, vẫn cảm thấy mấy sợi ngốc mao kia bay bay, uốn lượn trên đỉnh đầu.
OOC cũng nhìn không nổi nữa: "Tổ tiên nhà ngươi có ước hẹn ngàn năm với móc áo phải không?"
Nguyễn Chỉ: "Ngươi có thể không lên tiếng?"
OOC rầm rì hai tiếng: "Không nói lời nào? Vậy ta hát!"
Hệ thống: "Nếu như anh đồng ý, xé ra một tầng một tầng một tầng trái tim em ~ anh sẽ phát hiện ~ anh sẽ kinh ngạc ~ em thiếu thông minh a thiếu thông minh ~ thiếu thông minh a thiếu thông minh* ~ "
*Thiếu tâm nhãn (không tim không mắt): Chỉ những người thiếu nhạy bén
Nguyễn Chỉ: "."
Lúc Nguyễn Chỉ còn đang lo ấn tóc, Đỗ Thương Sinh bên cạnh đưa đến một túi bánh sừng bò: "Không kịp mua cơm, ăn bánh trước đi."
Nguyễn phấn trên đạn mạc đều cảm động:
"Huhuhu, tôi cũng quên mất Nguyễn Chỉ chưa ăn sáng, ảnh đế ấm áp quá a a a!!"
"+1, tôi không xứng với Nguyễn Nguyễn, vẫn là nhường cho Đô Đô thôi!"
Trước ống kính, Nguyễn Chỉ định nhận lấy bánh mì, trong hư không kịch bản mới bỗng hiện lên. Động tác của cậu hơi ngưng lại, ánh mắt rơi trên bánh sừng bò, trầm tư: "Đây là đồ ăn nhân gian sao?"
Nguyễn Chỉ nói: "Vật chất thối nát sẽ ăn mòn ma thể của ta."
Nguyễn phấn lại bắt đầu rít gào trên đạn mạc:
"Ngậm miệng a a a A ha ha ha tôi không chịu nổi"
"Tôi hiểu rồi, thì ra thanh niên nhiệt huyết Nguyễn Nguyễn có nghĩa là nhiệt · trung nhị* · bức vương · Mary Sue · huyết · Nguyễn Chỉ."
*Trung nhị: nổi loạn tuổi dậy thì. Xem thêm ở
Những người ái mộ khác dồn dập cười to, nhưng họ nào có biết nội tâm Nguyễn Chỉ đang rối bời.
Vốn đang đói bụng chịu không nổi, thật vất vả mới nhìn thấy đồ ăn, lại vì duy trì tính cách thiết lập mà không được nhận, chính là dằn vặt cả thể xác và tinh thần mà!
Nguyễn Chỉ lưu luyến nhìn bánh sừng bò, chuẩn bị đẩy ra. Đến ngốc mao trên đầu hình như cũng cảm nhận được nội tâm Nguyễn Chỉ đang giãy dụa, không tiếp tục bay loạn, mà xìu xuống trên đỉnh đầu cậu.
Sau đó ——
Bụng Nguyễn Chỉ kêu vang, đến khán giả cũng có thể nghe thấy âm thanh ùng ục.
Nguyễn Chỉ: ". . ." tôi đệt!
Lần này không cần hệ thống gợi ý, Nguyễn Chỉ nhìn bụng của mình, đưa tay phải ra xoa bụng hai vòng: "Hứ, ngươi cho rằng ta sẽ buông tha ngươi sao?"
Nguyễn phấn:
"Há, diễn tinh cấp 10!! Hết thuốc chữa! !"
Ngay lúc này, ảnh đế lên tiếng, anh nhìn Nguyễn Chỉ, nghiêm túc nói: "Ăn chút bánh mì đi, có thể lấy độc trị độc." Ảnh đế lấy thêm một lon Coca từ trong túi: "Đây là thuốc giải độc ma giới, anh tình cờ mua được, có thể giúp hoàng tử giải độc?"
Đỗ phấn trên đạn mạc:
"???"
"Đô Đỗ, anh cũng bắt đầu rồi hả??? Im lặng đi!"
Nguyễn Chỉ nghe Đỗ Thương Sinh nói chuyện xong, có cớ để ăn rồi, lập tức cầm lấy hai cái, cắn một miếng lớn.
Trong lòng chảy hai hàng lệ.
Ảnh đế thật sự, thật sự ôn nhu quá đi...
Truyện chỉ được update trên truyenwk.com @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯
Trong thành thị rất dễ kẹt xe, nên đi tàu điện ngầm dễ hơn lái xe nhiều. Hơn nữa điểm đến của họ là đại học Z, có chuyến tàu đi thẳng đến đó, cho nên Nguyễn Chỉ vừa ăn hết bánh cũng là vừa lúc đến trạm.
Nguyễn Chỉ lập tức đứng dậy, chuẩn bị xuống, ai ngờ đụng phải tay cầm trên đỉnh đầu đau đến rụt cổ lại.
Trước màn ảnh khán giả không nhịn được cười ha ha không ngừng:
"Tuy rằng rất đau lòng, nhưng mà...Bộ dáng Nguyễn lưu lượng đụng đầu giống như sóc con vậy hahaha."
"+1, thật đáng yêu A ha ha ha ha "
"Xem xem lần này nói thế nào 【 đầu chó 】 "
Khán giả còn chưa phát xong đạn mạc, trước màn ảnh Nguyễn Chỉ đã nhíu mày ngẩng đầu, đẩy tay vịnh kia sang một bên, khóe miệng câu lên nụ cười khốc huyễn lạnh lùng: "Rất tốt. Kết giới nhập khẩu từ dị thế quả nhiên mạnh mẽ."
Nguyễn Phấn:
"6666* không hổ là Nguyễn của tôi!"
*6 phát âm là 'liu' đọc gần giống 'niu' là trâu bò, ngầu
"Trung nhị bức vương! Tại hạ Nguyễn Vương, để làm gì 【doge 】 "
Mà Nguyễn Chỉ vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ.
Cậu nhìn sang, đối diện với ánh mắt của một cậu nhóc khoảng tám tuổi.
Nguyễn Chỉ: "."
Nhóc con hớp một ngụm trà sữa, mở to hai mắt nhìn cậu: "Anh biết pháp thuật?"
Nguyễn Chỉ: ". . ."
OOC điên cuồng cảnh báo: "Cẩn thận không được OOC, cẩn thận không được OOC!"
Vì vậy Nguyễn Chỉ gật đầu, bình chân như vại nói: "Cái tay cầm này bị phong ấn, phải dùng ma pháp đánh bại, mới mở ra được."
Đỗ Thương Sinh ở bên cạnh: ". . ."
Nhóc kia còn tin là thật, nhả ống hút ra, há miệng nhìn Nguyễn Chỉ, hiếu kỳ: "Anh có thể dùng phép mở cửa xe không?"
Lúc nhóc đặt câu hỏi, tàu đã đến trạm, Nguyễn Chỉ nhanh chân đi đến trước cửa xe, OOC hệ thống cũng đúng lúc đổi mới kịch bản.
Nguyễn Chỉ nhìn "Thần chú" trong hư không, giơ tay tạo dáng, mở miệng đọc: "Cánh cửa ẩn giấu sức mạnh hắc ám, mau thể hiện sức mạnh chân chính trước mặt ta, ta người đã ra ước định với ngươi Nam Cung ác ma · Sát Mộng Mặc Li Thương · Thiên Dạ Đế Thần Tuyệt · Nguyễn ra lệnh cho ngươi: Giải trừ phong ấn!"
Nguyễn Chỉ nói xong, ngón trỏ ngón giữa khép lại, nhắm thẳng vào cửa xe. Sau một giây, cửa từ từ mở ra, ngoài cửa là nữ nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp hoảng sợ nhìn cậu, trên tay nắm chặt bộ đàm.
Nguyễn Chỉ: "! !"
Đỗ Thương Sinh: ". . . Khụ khụ."
——
Editor lảm nhảm:
Mấy cô đọc WordPress là đọc bằng web hay app vậy? Cái App ta nói nó lag mà quạu luôn á.
Đáng lẽ mai mới up truyện nhưng tu zui quá đăng sớm luôn nèk :))