Lưu Lượng Tiểu Sinh Mỗi Ngày Thay Đổi Thiết Lập Tính Cách

Chương 38




Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)

Nam sinh lấy tấm thẻ từ túi áo ra quơ quơ trước mặt hai người, mặt trên có thể thấy rõ mấy chữ Luyến ái đại tác chiến chứng minh thân phận diễn viên quần chúng của hắn.

Nguyễn Chỉ lúng túng muốn chết.

Đỗ ảnh đế ở bên cạnh chỉ hơi mỉm cười, không có cảm xúc gì đặc biệt, nếu không cậu nhất định sẽ qua đời tại chỗ luôn!

Không khí giữa ba người vì Nguyễn Chỉ mà trở nên trầm mặc còn có vẻ hơi ngưng trệ. Đỗ Thương Sinh mở miệng phá vỡ dằng co, "Chụp ảnh cũng là nhiệm vụ sao?"

Nam sinh lập tức nói tiếp: "Đúng đúng đúng, đúng thế." Hắn lại mở ra một tờ giấy đọc nội dung nhiệm vụ:

"Chào mừng 5-20, sáu vị khách mời đều phải tham gia chụp ảnh, cùng người hợp tác với mình chụp một bức ảnh tình nhân. Bức ảnh sẽ được chỉnh sửa đưa vào album của Đại tác chiến, đến cuối ngày hôm nay sẽ dùng làm phần thưởng cho khán giả."

"Ngoài ra, bổ sung cách thức nhận thưởng: Sau khi phát sóng hôm nay kết thúc, hạn chót trước 24 giờ hôm nay, các khán giả có thể phát biểu quan niệm tình yêu hoặc gửi lời cổ vũ đến một CP khách quý trên weibo topic để tham gia nhận thưởng. Kết quả nhận thưởng được công bố vào sáng ngày 21 tháng 5"

Phòng trực tiếp khán giả nghe đến tin tức này trong nháy mắt sôi trào:

"Tôi có thể! !"

Nguyễn phấn:

"Nguyễn Vương Nguyễn Vương hãy yên tâm, Nguyễn phấn vì cậu xông pha chiến trường! Không nói nhiều đêm nay chờ nhận thưởng [cố lên.jpg]"

"Baby má sẽ vì con mà thức đêm!"

Đỗ phấn:

"Tôi không nghĩ ra tại sao phải thức khuya giành thưởng vậy, chỉ vì một bức ảnh tình nhân thôi sao?? Mấy người ăn thức ăn cho chó chưa đủ no, hay là chơi game chưa đủ vui?? Cho nên tôi quyết định chơi luôn [đầu chó]"

Nguyễn Chỉ nhìn nam sinh trước mắt, lại nhìn những học sinh khác.

Lúc này cậu mới phát hiện, trên tay đám học sinh đứng chung quanh còn có máy ảnh và công cụ chụp ảnh, nhìn có vẻ vô cùng chuyên nghiệp.

"Chúng ta trực tiếp chụp ảnh là được rồi đúng không?"

Nam sinh gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới đến cái gì, cấp tốc lắc đầu. Cúi đầu lật qua lật lại thẻ nhiệm vụ trên tay, tìm thấy hàng chữ nhỏ nhất, đọc từng chữ: "Còn có thêm nhiệm vụ: Trước khi chụp một tấm đều phải thêm một lời tâm tình."

Khán giả:

"Được, tôi bắt đầu chuẩn bị nở nụ cười."

"Bạn nam này, bạn có chuyện gì mà nghĩ không thông?? Sống sót không tốt sao, nhất định phải để tôi cười rụng đầu?!"

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)

Nam sinh nói xong, tâm lý Nguyễn Chỉ hồi hộp.

OOC vỗ bộ ngực an ủi cậu: "Đừng sợ, đại ca vì ngươi mở mang bờ cõi!"

Nguyễn Chỉ: "... Chính là có ngươi ta mới sợ đó!"

OOC chép miệng một cái: "Đây chính là ngươi không đúng, sợ cái gì sợ, nếu vận mệnh bóp cổ ngươi, ngươi chọt lét nó là được."

= )) má cái so sánh gì đây

Nguyễn Chỉ: "..." Sao lại có cảm giác nó nói đúng.

Mà nam sinh kia thấy hai người Nguyễn Chỉ không có ý kiến gì, liền vẫy tay với nhóm nhiếp ảnh ở chung quanh.

Một đám học sinh đều vây phía sau nam sinh kia.

Nam sinh nhìn hai người Nguyễn Chỉ rồi nói: "Vậy chúng ta đến rừng cây nhỏ ở sau thư viện đi, nơi đó còn có Vườn Trung Hoa, rất dẹp."

Đỗ Thương Sinh gật đầu đồng ý, Nguyễn Chỉ đương nhiên cũng không có điều gì dị nghị. Hai người cùng đoàn người đi tới trong rừng cây, quả nhiên thấy một mảnh sân vườn cổ kính kiểu Trung Quốc.

Nhưng mà sân nhà Đỗ Thương Sinh còn đẹp hơn ở đây, đã từng có một trăm ai còn thèm năm chục. Đến nhà thần tượng rồi, lại nhìn khu vườn ở đây, thì không thấy có gì mới mẻ.

Nhưng cũng rất thích hợp để chụp ảnh.

Hai ngươi đứng bên ngoài đình nghỉ mát, dựa theo chỉ đạo của nam sinh tạo xong tư thế:

Đỗ Thương Sinh nắm tay Nguyễn Chỉ, Nguyễn Chỉ cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm, Đỗ Thương Sinh cúi đầu nhìn cậu.

Ánh nắng từ phía sau và bên cạnh hai người chiếu xuống, xuyên qua kẽ lá, rọi ánh nắng ấm áp lên cả hai.

Học sinh phụ trách chụp ảnh chụp liên tục mười mấy tấm, bắt lấy ánh sáng nhu hòa đẹp đẽ nhất.

Nam sinh dẫn đầu vừa rồi liên tiếp trúng mấy chiêu của Nguyễn Chỉ, giờ nói chuyện đều cẩn hận từng li từng tí: "Đừng quên nói lời thoại nha."

Nam sinh vừa dứt lời, trong hư không trước mặt Nguyễn Chỉ, lời kịch OOC gửi tới lập tức hiện ra.

Nguyễn Chỉ: "." Tôi mù rồi. Vừa nãy sau cậu không lấp kín miệng nam sinh kia chứ??

OOC vỗ tay cổ vũ: "Lên luôn Nguyễn ca eei!"

Bàn tay đang bị Đỗ Thương Sinh nắm lấy không nhịn được khép chặt, cậu ngẩng đầu nhìn ảnh đế, Đỗ ảnh đến phối hợp nhìn lại cậu, khóe miệng nâng lên, vẻ mặt ôn nhu chờ nghe cậu nói.

Nguyễn Chỉ hít sâu một cái, sau đó ——

"Nhân duyên ngàn dặm buộc sợi chỉ đỏ, nguyện ngày đó bên nhau, bay qua chân trời hóa thành tiên, cùng nhau đứng trên đỉnh thanh âm. Đối với em, tôi muốn nói lên tình yêu của mình, trong giấc mơ cùng em chơi đu quay, tình cảm đôi ta cứng như vàng, định trước dắt tay nhau đến chết!"

*Không biết có phải lời bài hát không nữa, tra không ra

Khóe miệng Đỗ Thương Sinh nháy mắt cứng đờ: "..."

Khán giả:

"A ha ha đệt!"

"Không kìm lòng được mà hát theo! Có mình tôi sao???"

"Chị lầu trên ơi có em nữa nè ha ha ha"

Nam sinh dẫn đầu đang giúp thợ chụp ảnh chỉnh tấm phản quang trong nháy mắt cũng dừng động tác lại.

Ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Nguyễn Chỉ, thiếu chút nữa thở không lên.

Thợ chụp ảnh lại ra hiệu hai người đổi động tác.

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)

Lần này Nguyễn chỉ không thèm đếm xỉa gì nữa, mở miệng là tới một câu: "Muốn em được hạnh phúc, để mình tôi lạc lối, em là yêu hồ giữa thế gian, lời từ lòng tôi chỉ có em đọc được!"

Nam sinh: "."

Đạn mạc:

"Ha ha ha Đm tôi tan vỡ rồi, vỡ thành ba cánh hoa!!"

"Ba cánh hoa? Lầu trên là chủ nhân ảnh lưu sao?" (影流之主)

Nguyễn phấn:

"Che mặt, trong đầu tôi tự động phối thêm nhạc...Nếu được lựa chọn lần nữa, em có chọn yêu anh không ~ tình yêu khiến người ta vui sướng, cũng mang đến bao khổ đau ~"

"A a a a con mắt tôi! Tỷ muội à sao lại phát âm ra chứ??'"

Nhóm học sinh lại muốn hai người Nguyễn Chỉ đổi tư thế, lần này Nguyễn Chỉ chưa kịp mở miệng, nam sinh dẫn đầu đã chặn lại: "Dừng lại! Dừng một chút, được rồi được rồi."

Nguyễn Chỉ nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn, nam sinh ho nhẹ hai tiếng: "Hai câu này đủ rồi. Không cần nói nữa."

Nguyễn Chỉ không nghĩ tới nhiệm vụ lần này lại đơn giản: "Thật sao?"

Nam sinh mạnh mẽ gật đầu.

Nguyễn Chỉ hoàn thành nhiệm vụ, cậu chợt nhớ tới cái gì, vội vàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Thương Sinh. Mà Đỗ Thương Sinh vừa rồi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, Nguyễn Chỉ vừa ngẩn đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, không khí cũng trở nên ám muội.

Lời trong miệng Nguyễn Chỉ nháy mắt kẹt lại, sững sờ nhìn ảnh đế nửa ngày, mới nhớ tới muốn nói gì, âm thanh lại ấp úng: "Anh..anh còn chưa nói..."

OOC trong đầu cậu giận dữ: "Tính cách thiết lập của ngươi đâu! Chú ý tính cách thiết lập! !"

Trên đạn mạc Nguyễn phấn toàn bộ cuồng tiếu:

"Ha ha ha ha ha "

"Sự thực chứng minh cho dù Nguyễn Nguyễn là diễn tinh, chỉ cần gặp Đỗ ảnh đế, tất cả tính cách thiết lập đều bay đi haha."

CP phấn Mềm mùm mụp cảm thấy thỏa mãn:

"A, phân rõ công thụ hahaha."

Mà lúc các cô đang phát đạn mạc, ảnh đế trước ống kính cũng lên tiếng.

Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Chỉ trước mặt, nụ cười trên khóe miệng sâu thêm: "Nói không lại em, nhưng thích em."

Âm thanh Đỗ Thương Sinh trầm thấp mát lạnh, lúc lẳng lặng nói chuyện tạo a một loại cảm giác như chảy vào lòng người.

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)

Trong nháy mắt Nguyễn Chỉ không còn nghe được những âm thanh xung quanh nữa.

Nhiệt độ cả người tăng cao, đầu óc vù vù nổ tung, trong mắt chỉ có một luồng sáng trắng, chỉ có thể thấy hình dáng Đỗ Thương Sinh.

Hệ thống cũng bị đánh bại: "Đệt mợ, soái quá!"

Đỗ phấn càng kích động:

"A a a a Đô Đô lại chiều chuộng, tôi chỉ muốn rít gào."

"Huhu, ghen tị, người ta cũng muốn được Đô Đô sủng ái vậy"

"Tỷ muội phía trước, vậy thì cô cũng phải đáng yêu được như Nguyễn Nguyễn QvQ"

Nguyễn phấn cũng không chịu nổi:

"HuHuHu, muốn đem câu nói này sửa thành mô tả của tôi!!"

"Nói không lại em, nhưng thích em! Tôi chịu!!"

Nam sinh dẫn đầu hiển nhiên cũng bị lay động, cho dù Đỗ Thương Sinh chỉ nói một câu cũng không ép anh nói tiếp.

Mà có câu này của ảnh đế, Nguyễn Chỉ cũng thấy đủ rồi.

Hơn nửa ngày sau cậu mới hết đỏ mặt, đợi đến khi chụp xong, đầu óc cũng có chút choáng váng.

Hai người dựa theo yêu cầu nhiệm vụ, chụp chín bức ảnh, nhiệm vụ hoàn thành. Chờ nam sinh phụ trách chụp hình chọn ảnh đẹp nhất đưa cho chương trình, là chuyện của các nhân viên.

Nam sinh phụ trách lấy "tín vật" đã được chuẩn bị kĩ càng ra, vẫn là hộp gỗ nho nhỏ, giơ tay đưa cho cậu.

Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh liên tiếp lấy được ba hộp gỗ giống nhau như đúc, bây giờ tràn ngập hiếu kỳ đối với đồ vật bên trong, nhưng mà vẫn vướng nhiệm vụ, trước khi có đủ chín cái hộp, không được xem bên trong.

Cậu không thể làm gì khác hơn là lom lom nhìn Đỗ Thương Sinh, nhìn anh cầm ba hộp gỗ trong tay, lấy cái túi từ chỗ nhân viên công tác, cho vào.

Tiếp đó hai người liên tiếp làm các nhiệm vụ có độ khó khác nhau, NPC đều là sinh viên đại học Z.

NPC: none player character

Đến khi Nguyễn Chi cảm giác như hệ thống đã dùng hết tất cả lời thoại của nó, hai người mới thu thập đủ chín hộp.

Nguyễn Chỉ một đường mong đợi, không thể chờ thêm mở ra chín cái hộp trước mặt khán giả, thi thấy rõ ràng bên trong có—-

.

.

.

.

.

Chín tờ giấy, mỗi tờ viết một chữ

Chúc-bạn-ngày-2-0-tháng-5-vui-vẻ.

Nguyễn Chỉ: ". . ." Đù.

Trên đạn mạc khán giả lại cuồng tiếu:

"Mấy tờ giấy này là quà, siêu, to của Vương đạo khi thu được chín hộp giấy đó hả? Ha ha ha to ghê tôi phục rồi!!"

Mà lần này không cần hệ thống hỗ trợ, Nguyễn Chỉ nhìn trước mặt ngoại trừ tờ giấy thì là hộp gỗ nhỏ, vô sự tự thông cắn răng mở miệng: "Ngươi chơi đùa gì thì chơi, đừng có mà đùa với Nguyễn ca! Ta đây là ngựa hoang không biết lối về, nhưng tính cách ngoan độc của ngươi, ta nhất định phải trừ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.