Lưu Lượng Tiểu Sinh Mỗi Ngày Thay Đổi Thiết Lập Tính Cách

Chương 27




Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)

Đạn mạc:

"? ? ?"

"Ahaha các chị em ơi tôi không chịu nổi."

Nguyễn phấn:

"Bảo bối à con không sao chứ??!"

Nguyễn Chỉ nói xong, máu khắp người đều dồn lên đầu, bàn tay cầm giấy khẽ run, thấy đầu mình bốc khói như đầu xe lửa.

Cũng may xung quanh chỉ có Đỗ Thương Sinh và quay phim của hai người nghe thấy.

Cậu sợ hãi nhìn Đỗ Thương Sinh, không ngờ ảnh đế chỉ khẽ nhếch khóe miệng, nhàn nhạp đáp một tiếng: "Ừ."

Nguyễn Chỉ trong nháy mắt sửng sốt.

So với cậu thì Nguyễn phấn hoàn toàn dại ra:

"? !"

"Đừng mà...ảnh đế à có cần chìu chuộng vậy không! Cái thiết lập này thật sự không ổn đâu, quá sai rồi, phải ngăn lại a a a"

Đỗ phấn:

"Chà chà, Cùng Đô Đô học tập kỹ năng sủng vợ — bước thứ nhất, lão bà động kinh cũng thuận theo."

"Chị em phía trước cô đỉnh lắm há há há."

Nguyễn Chỉ vẫn đứng sững sờ tay thì nắm chặt tờ giấy, đầy đầu đều là nụ cười ôn hòa của Đỗ Thương Sinh.

Trên mặt ngày càng nóng.

Vương Mỹ Cầm bên cạnh đã nhìn ra rồi.

Cô nghiêng đầu nhìn Nguyễn Chỉ, từ trong cái hộp trên tay MC rút ra một mảnh giấy, miệng thì hỏi Nguyễn Chỉ: "Bệ hạ, cậu không sao chứ? Sao mặt đỏ như vậy?"

Ảnh hậu tưởng rằng Nguyễn Chỉ vẫn đang sắm vai tiểu hoàng đế, kết quả vừa dứt lời, đã thấy Nguyễn Chỉ nhìn sang: "Đừng cóa dùng tên ngừi khác để gọi tui, hãy gọi đún tên tui."

Vương ảnh hậu: "!"

Nguyễn phấn trên đạn mạc:

"Há há há cười chết!"

"Cầu xin cưng hãy bình thường một chú đi =))"

Vương phấn:

"? ! Tình huống gì đây"

"Đã lặng lẽ thay đổi thiết lập rồi ư?!"

Vương Mỹ Cầm trực tiếp hơn so với fan trên đạn mạc, cô giơ tay lấy mảnh giấy của Nguyễn Chỉ, mở ra.

Nguyễn Chỉ cảm thấy tê cả da đầu.

Trong nhát mắt trong đầu cậu nhảy ra hàng trăm cách giải thích, điên cuồng call hệ thống, hỏi nếu như người khác hỏi tại sao cậu làm như vậy thì nên trả lời thế nào?

OOC hệ thống tỏ vẻ nó cũng rất hồi hộp: "Đừng sợ nha người anh em, bình tĩnh, cùng lắm thì về nhà đánh bài."

"Nguyễn Chỉ: ". . ."

Khi một người một hệ thống còn đang căng thẳng, Vương Mỹ Cầm rốt cuộc mở mảnh giấy ra, thấy được chữ phía trên.

Cùng lúc đó quay phim ở chung quanh cũng zoom vô tờ giấy.

Lúc Nguyễn Chỉ nhìn thấy chữ viết trên đó, phút chốc trầm mặc.

Chỉ thấy trên giấy có bốn chữ lớn —-

"Thanh niên đau khổ."

Nguyễn Chỉ nhìn hai chữ "đau khổ", cảm thấy mình thật sự quá đau luôn.

Cả người đều đau.

Nhưng mà...

Nguyễn Chỉ cũng cảm thấy rất kỳ quái: "Tiểu 0, sao lại trùng hợp vậy hả?"

Cậu nhớ đến lúc trước, tính cách thiết lập đổi thành tiên sư, cũng là giống như vầy. Cảm giác nhiệm vụ chương trình đặc ra, là đang phối hợp với cậu.

Mà giây tiếp theo, OOC lập tức bác bỏ ý nghĩ của cậu: "Trùng hợp gì đâu? Lúc ngươi đóng tiểu hoàng đế thì có trùng nhau đâu?" OOC lại ho nhẹ hai tiếng: "Lúc hệ thống tiên bố nhiệm vụ, cũng sẽ chọn nhân vật phù hợp nhất cho ngươi, ngày hôm nay ngươi phải quay phim thần tượng, đương nhiên thiếu niên thanh xuân bi thương là phù hợp nhất rồi."

"Cho nên không có trùng hợp gì cả đâu, đây đều là tình yêu sâu đậm của babi dành cho ngươi mà ~"

Nguyễn Chỉ: "."

Cậu miễn cưỡng tin vậy.

Không quan tâm thế nào, chỉ cần khi cậu đọc thoại mọi người không thấy sai sai, thì có thể chấp nhận được!

Nguyễn Chỉ âm thầm nghĩ.

Bên này ảnh hậu cũng đoán trước được: "Ồ ~ biết ngay cậu thay đổi thiết lập mà." Ảnh hậu vỗ vỗ vai Nguyễn Chỉ: "Cậu nhóc, không dễ dàng ha."

Nguyễn phấn:

":)), khó khăn, thật sự khó lắm đó qwq"

Nguyễn Chỉ mang tâm tình phức tạp mà thở dài.

Ngay lúc này, mấy người Lâm Tu Viễn cũng đã bốc thăm xong, Lâm Tu Viễn nhìn thấy Vương Mỹ Cầm đang thầm thì, nghiên đầu sang, híp mắt nhìn cánh tay ảnh hậu khoát lên người Nguyễn Chỉ: "Ảnh hậu không chỉ là người đẹp ngọt ngào, còn có tứ chi phát triển."

Nguyễn Chỉ: ". . ."

Đỗ ảnh đế nhíu mày.

Vương Mỹ Cầm: ???

Vương phấn:

"Đù, độc, quá độc."

"Đệt mọe, thật đau lòng cho ảnh hậu nhà chúng ta!!"

Vương Mỹ Cầm định đáp trả, nhưng chú ý chương trình đang phát trực tiếp, Lâm lão cẩu không cần sĩ diện, nhưng cô cần.

Vì vậy nhẫn nhịn quay đầu đi, không hé răng.

Lâm Tu Viễn không để ý cô coi thường, mở miệng tiếp: "Vai của cô là gì?"

Trước ống kính Vương Mỹ Cầm không tiện phát tác, thở hổn hển mở giấy ra.

Nguyễn Chỉ không nhịn được ló đầu qua xem.

Sau đó thấy trên tờ giấy của ảnh hậu ghi—-

"Thiếu nữ đau khổ."

Nguyễn Vương: "."

Nguyễn phấn:

"=))"

"Ha ha ha ha ha ha"

Vương phấn:

"Trời mẹ ơi, diễn tinh nữ vương rốt cuộc cũng có ngày này sao =))"

"Em phục rồi Vương tỷ ha ha"

Nguyễn Chỉ mơ màng: "Có ý gì đây?"

Vương Mỹ Cầm cũng trợ mắt lên.

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)

Sau đó hai người liền nghe thấy âm thanh nhạt nhẽo của Lâm đạo vang lên: "Ý là hai anh em đó."

Lâm Tu Viễn nhìn chăm chú hai người cả nữa ngày, mặt lạnh nhìn về nơi khác.

Vương Mỹ Cầm: "?"

Nguyễn Chỉ: ". . ."

Đỗ phấn nãy giờ vẫn bàng quan:

"Hỏng biết sao mà tự nhiên tôi nhớ đến một câu!"

"Câu gì?"

"Nguyện người có tình trong thiên hạ sẽ thành huynh muội."

"Thế nhưng...Tỉ muội lầu trên cô đã nói ra chân tướng đó."

Ngay tại lúc này, Vương đạo vỗ tay, để mọi người chia sẻ với nhau về tính cách thiết lập của mình.

Sau đó thêm vào kịch bản.

MC cầm micro bắt đầu tuyên bố thử thách hôm nay:

"Các vị khách mời, bộ phim này của chúng ta tên là —- Phim thần tượng"

=))))

Mọi người: ". . ."

Đạn mạc:

"? ? ? cái gì, là mị nghe lầm sao?"

"Không đâu, nó thật sự tên Phim thần tượng đó."

MC bắt đầu tổng kết vai diễn của mọi người: "Câu chuyện xảy ra ở lớp 888 Đại học Nông nghiệp nước Z. Vương Mỹ Cầm là nữ chính hăng hái học tập, nỗ lực vươn lên, nam chính là hotboy vườn trường du học nước ngoài trở về Lâm Tu Viễn."

"Nguyễn Chỉ và Vương Mỹ Cầm là huynh muội thiếu niên đau khổ, Lưu Phi Vũ là bạn thân ham giàu của Vương Mỹ Cầm, Thường Kiến là anh em tốt của Nguyễn Chỉ, thầm mến Lưu Phi Vũ. Còn Đỗ Thương sinh là nghiên cứu sinh của trường đến dạy thay cho giáo viên, phụ trách một môn chuyên ngành của lớp 888."

MC đọc xong lại hỏi: "Mọi người đều không có vấn đề gì chứ?"

Mọi người lắc đầu.

Trong lòng Nguyễn Chỉ buồn bực: "Sao ảnh đế lại là giáo viên chứ?"

OOC hệ thống không hề thấy lạ mà đáp lời: "Ngươi xem ảnh đế đẹp trai lại có khí tràng như vậy, ảnh có thể bị cuốn vào phim thần tượng sao?"

Nguyễn Chỉ lén lút nhìn thân thể thẳng tắp đứng bên cạnh, trong nháy mắt tim đập nhanh hơn: "...Đúng là không thể."

MC gật gật đầu: "Nếu như không có ý kiến gì, chúng ta bắt đầu quay từ hôm nay. Chú ý, tất cả lời thoại đều là tự do phát huy, chỉ cần không phá vỡ tính cách thiết lập. Hôm nay sau khi quay chụp kết thúc, sẽ do khán giả bỏ phiếu bình chọn, đôi khách mời có diễn xuất chân thật nhất, dựa theo số phiếu, xếp hạng nhất sẽ được món quà thần bí của chương trình."

OOC cười hì hì, cổ vũ Nguyễn Chỉ: "Đây không phải là nhiệm vụ mỗi ngày của chúng ta sao! Đại bảo bối ngươi có thể mà, ngươi đã dưới tay ta lăn lộn bao lâu!"

Nguyễn Chỉ cảm thấy không còn gì để nói.

Trên đạn mạc người hâm mộ đã bắt đầu hóng.

Nguyễn phấn:

"Nói như vậy có thể kéo hắc, nhưng nói thật, tôi cảm giác kỹ năng diễn xuất của Nguyễn Nguyễn siêu tuyệt, không có kịch bản, tuyệt đối không ai là đối thủ [tôi không phải anti mà haha]"

Đỗ phấn:

"Nhưng mà...tôi quyết định tin cô một lần."

Lúc khán giả còn đang thảo luận kịch liệt trên đạn mạc, Vương đạo liền dẫn mọi người tới khu lớp học được xây dựng trong phim trường, bắt đầu tuyên bố những nội dung đầu tiên.

Vương Xuyên: "Lớp 888 có giáo viên dạy thay – Đỗ Thương Sinh, Nguyễn Chỉ tỏ tình với thầy giáo bị cự tuyệt, sau khi tan học một mình tản bộ. Em gái Vương Mỹ Cầm đến an ủi cậu, kết quả đụng phải Lâm Tu Viễn lái xe đến trường."

Vương đạo nói xong thì vung tay lên, nhân viên công tác mang đến một chiếc xe đạp.

Vương Xuyên vỗ vỗ xe nhìn ảnh hậu: "Nữ chính phim thần tượng chuyên dùng."

Nguyễn Chỉ thuận theo tay Vương đạo nhìn sang, phát hiện đó là một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, kiểu dáng đen kịt của những năm 80."

Nguyễn Chỉ: bá cháy.

Vương Mỹ Cầm ". . ."

Đạn mạc:

"Xong rồi, cái kiểu phim thần tượng như đài W này, các khách mời sẽ không bật cười sao?"

Nguyễn phấn lại vô cùng yên tâm:

"Các cô mau nhìn đội Nguyễn Nguyễn, diễn nhiều kịch bản xàm như vậy, hai người họ có cười bao giờ?!"

Vương phấn kinh ngạc:

"Đúng là vậy ha!"

Trước ống kính, Vương Xuyên mở miệng cười: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu!"

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)

Cảnh bắt đầu, là Nguyễn Chỉ bày tỏ với Đỗ Thương Sinh bị cự tuyệt.

Cho nên chỉ có Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh xuất hiện trong ống kính.

Phòng học yên tĩnh, Đỗ ảnh đế đang chỉnh lý giấy tờ trên bục giảng, Nguyễn Chỉ bỗng nhanh chân đi tới, đứng bên cạnh thầy Đỗ.

Ảnh đế cấp tốc vào trạng thái, khi tràng xung quanh ôn hòa, phong độ người tri thức, nhẹ giọng mở miệng, hỏi Nguyễn Chỉ trước mặt: "Bạn học này, có chuyện gì sao?"

Nguyễn Chỉ nhìn ngũ quan tuấn mỹ của Đỗ Thương Sinh, đang muốn mở miệng, lại thấy lời kịch OOC gợi ý hiện lên trong hư không.

Hai tay buông bên người nhịn không được nắm chặt lại.

Cái lời thọai này, thật sự không nói được!

OOC ồn ào tiếp sức: "Lên luôn bảo bối!"

Bên cạnh Vương đạo đã đánh bảng, Nguyễn Chỉ không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, bị ép nói ra: "Thầy Đỗ thầy có thể giúp em.. rửa một thứ không?"

Đỗ Thương Sinh gật đầu: "Rửa cái gì?"

Nguyễn Chì nhìn lời thoại mà tên cả da đầu, mặt đỏ bừng: "Thích, thích em."

*Rửa [xǐ] – Thích [xǐ·huan]

Vương đạo tìm chuyên gia quay phim thần tượng đến quay, là người chuyên môn quay mấy đoạn phim tình cảm, cảm giác ánh sáng vô cùng tốt, thông qua ống kính có thể thấy ánh nắng ấp ám ngày hè, chiếu lên người thiếu niên tỏa ra thành luồng sáng ấm áp.

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)

Cái bóng của Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh thân mật kéo dài, khắp phòng học đều là không khí ám muội.

Các fan trên đạn mạc xem đến tim đập bang bang, như là đang thật sự xem phim thần tượng.

Mà Đỗ Thương Sinh nhìn Nguyễn Chỉ, mím môi chớp mắt mấy cái: "Được."

Lời thoại tiếp theo của Nguyễn Chỉ bị kẹt lại: "?!" kịch bản này sai sai.

Quả nhiên Vương đạo vung tay: "Cắt! Làm lại."

Nguyễn Chỉ: ". . ."

Tác giả có lời muốn nói:

Từ chỗ này, bắt đầu hình thức vô hạn tuần hoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.