Chương 11: Mai mối
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng đầy giận dữ kia, cùng gương mặt trong trí nhớ hắn sao mà quen thuộc đến thế! Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười lạnh. “Không liên quan đến anh” sao?
Đôi mắt đen thâm thúy của Lãnh Nghị đọc được thông tin đó từ đôi mắt đen láy của Lâm Y, hơi ngừng lại ở hai phiến môi hồng nhuận ướt át kia, một cảm xúc mạnh mẽ chợt dâng lên trong lòng, “Em chỉ có thể là người phụ nữ của tôi”, suýt nữa là hắn đã thốt câu đó thành lời!
Câu nói kia đến bên miệng lại biến thành: ‘Cô nhớ kỹ, cô với tôi có quan hệ … tôi có thể hủy bỏ bản kế hoạch của trường đại học H bất cứ lúc nào!’ Giọng nói ôn hòa mang theo sự bá đạo, hắn nói câu này trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi người Lâm Y.
Lâm Y dũng cảm đối mặt với hắn, khóe môi cô dần hiện lên một nụ cười châm chọc: ‘Lãnh tổng, chắc anh không định nói với tôi rằng anh thích tôi rồi đấy chứ?’
Nụ cười trên môi Lãnh Nghị chợt đông lại, ánh mắt khóa chặt nơi người Lâm Y, sự lạnh lùng cùng vẻ châm chọc trên mặt cô rõ rệt đến như thế, Lãnh Nghị nhếch môi, cuối cùng cũng bỏ tay Lâm Y ra, thu hồi tầm mắt.
Lâm Y không nói tiếng nào, thẳng bước bước ra khỏi phòng họp, đầu không quay lại một lần …
Đi ra khỏi tòa cao ốc hùng vĩ kia, Lâm Y đầu không ngẩng lên bước vội về phía trạm xe buýt bất chợt một chiếc xe ngừng lại bên cạnh cô, Lăng Nhất Phàm nhô đầu ra từ cửa xe: ‘Lâm Y, lên xe đi!’
‘Sao anh còn ở đây?’ Lâm Y ngạc nhiên hỏi.
‘Anh ở đây đợi em xong việc!’ Lăng Nhất Phàm mỉm cười nói.
‘Tôi …’ Do dự một lát, Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm, ‘… vẫn là ngồi xe buýt tiện hơn!’
‘Làm sao vậy? Hôm nay dù sao anh cũng không có việc gì, đã hứa với giáo sư Uông thì phải làm cho tốt, đúng không?’ Lăng Nhất Phàm cười cười nhìn Lâm Y vẫn còn đứng yên bất động, hắn mở cửa xe bước xuống, vòng qua mở cửa ghế phụ lái, nhìn Lâm Y nháy mắt nghịch ngợm: ‘Lên xe đi!’
Thấy nụ cười ôn hòa của Lăng Nhất Phàm, Lâm Y rốt cuộc cũng thỏa hiệp cúi người ngồi vào xe, Lăng Nhất Phàm đóng cửa rồi ngồi trở lại ghế lái, chiếc xe chậm rãi hòa vào dòng xe cộ …
Chiều ngày hôm sau sau khi xong tiết dạy, Uông Linh liền gọi Lâm Y đến văn phòng của bà, mỉm cười: ‘Lâm Y, em cũng nên suy nghĩ tìm bạn trai đi chứ?’
‘Ạ?’ Có chút bất ngờ, mặt Lâm Y thoáng hồng, mỉm cười với bà: ‘Tạm thời vẫn chưa nghĩ …’
‘Vậy bây giờ nghĩ đi!’ Uông Linh vừa nói vừa đứng dậy, thái độ rất dứt khoát: ‘Đi ăn cơm với cô, cô giới thiệu bạn trai cho em!’
‘Xem mắt ạ? Không … không cần đâu …’ Lâm Y vội lắc đầu nhưng cổ tay đã bị Uông Linh nắm chặt, kéo đi ra cửa.
Trong phòng bao ấm úng u nhã trên tầng cao nhất của nhà hàng Hoa Viên nổi tiếng của thành phố H, Lăng Nhất Phàm đã đợi khá lâu. Mãi sau cửa phòng bao rốt cuộc cũng bị đẩy ra, Uông Linh cùng Lâm Y xuất hiện nơi cửa. Thấy hai người Lăng Nhất Phàm vội bước đến đón: ‘Giáo sư Uông! Lâm Y!’
Ba người cùng ngồi xuống, Lăng Nhất Phàm cười nhìn Uông Linh rồi lại nhìn Lâm Y: ‘Hai người muốn ăn gì?’
‘Tùy ý đi …’ Uông Linh và Lâm Y không hẹn mà cùng đáp lời.
‘Lâm Y, Lăng Nhất Phàm là sinh viên đắc ý nhất của cô, năm đó thành tích xuất sắc lại là chủ tịch hội học sinh; giờ vừa mới du học trở về, chuẩn bị tiếp quản xí nghiệp của gia tộc … Xí nghiệp của gia tộc họ Lăng có thể coi như vì sao sáng của thành phố chúng ta …’ Uông Linh thao thao bất tuyệt giới thiệu với Lâm Y.
‘Em xem cậu ta cũng rất tuấn tú … là đối tượng tốt nhất để chọn làm chồng … Bốn năm trước khi Nhất Phàm về trường thăm cô thì gặp được em, giờ đến trường thăm cô lại gặp em lần nữa. Đây gọi là duyên phận! Phải cố gắng trân trọng đấy!’
Lần đầu tiên đi coi mắt Lâm Y ngượng ngùng cầm lấy ly nước, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn Lăng Nhất Phàm, vừa hay hắn cũng nhìn về phía cô, thấy ánh mắt hắn, Lâm Y chỉ đành mỉm cười, cúi thấp đầu uống nước.
Lăng Nhất Phàm cười với Uông Linh: ‘Giáo sư Uông, nghe cô nói tốt về em như vậy, thực xấu hổ … Lâm Y cũng là cô gái tốt …’
Uông Linh cũng cười: ‘Vốn là rất tốt mà, cô chỉ nói theo sự thật mà thôi … Ừ, đương nhiên Lâm Y là một cô gái tốt, trước đây được xem là hoa khôi của trường chúng ta, thành tích cũng rất tốt, hiện giờ còn được gọi là “Ngọc nữ giáo sư” …’
Sóng mắt Lâm Y khẽ động, cô chậm rãi đặt chiếc cốc trên tay xuống. Lăng Nhất Phàm gương mặt tươi cười lắng nghe Uông Linh nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn sang Lâm Y, mỗi lần như vậy đôi mắt đen lại bừng sáng …
Sau cùng Uông Linh tìm một cái cớ rời đi, trong gian phòng bao nhỏ chỉ còn lại hai người.
Trên mặt Lăng Nhất Phàm vẫn luôn là nụ cười ấm áp, hòa ái như một người anh thân thiết, thỉnh thoảng gắp cho Lâm Y một ít thức ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề cũng chỉ là những chuyện rất bình thường: ‘Lâm Y, em nhảy múa thật giỏi, là học vũ đạo từ nhỏ sao?’
Sự ấm áp và ân cần từ Lăng Nhất Phàm dần hóa giải nỗi khẩn trương trong lòng Lâm Y, cô mỉm cười trả lời: ‘Lúc nhỏ mẹ em là diễn viên múa cho nên từ nhỏ đã thích …’
‘Chẳng trách được … Vậy ngoại trừ vũ đạo em còn thích gì khác không?’ Ngữ điệu hệt như đang nói chuyện với một em bé.
‘Cũng không đặc biệt thích cái gì, rảnh rỗi thì đọc sách, nghe nhạc, thỉnh thoảng lên mạng …’
‘Tối mai ở nhà hát lớn thành phố có một biểu biểu diễn của các diễn viên múa nổi tiếng thế giới, mình cùng đi xem đi!’
‘Ngày mai?…’ Lâm Y ấp úng nói.
‘Ừm, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai sau khi em hết tiết dạy anh đến đón em. Chúng ta đi ăn cơm sau đó cùng đi xem biểu diễn …’ Nhìn ánh mắt bừng sáng chờ mong của Lăng Nhất Phàm, Lâm Y cũng không nỡ cự tuyệt.
Ngày hôm sau khi vừa tan học, Lăng Nhất Phàm đã đúng giờ có mặt tại cổng trường trường đại học H, sau khi dẫn Lâm Y đi ăn cơm tối, hai người cùng đến nhà hát lớn thành phố.
Lúc hai người đến đó thì buổi biểu diễn đã bắt đầu, trong hội trường tối om chỉ có ánh đèn chiếu sáng nơi sân khấu, nhân viên soát vé cẩn trọng đi trường dẫn đường hai người đến hàng ghế VIP.
‘Cẩn thận bậc thang!’ Nhân viên soát vé nhỏ giọng dặn dò, Lâm Y hơi cúi đầu cố gắng lần đường đi thì bất chợt một bàn tay ấm áp đã lặng lẽ vươn ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Lâm Y giật mình, theo bản năng cô định rụt tay lại nhưng bàn tay kia không hề có ý buông ra cùng với giọng nói trầm ấm của Lăng Nhất Phàm: ‘Cẩn thận có bậc thang!’ Lâm Y không khỏi ngẩng đầu nhìn lại vừa hay Lăng Nhất Phàm cũng đang nhìn cô, bên môi vẫn treo nụ cười ấm áp, trong bóng đêm đôi mắt đen kia lòe lòe sáng …
Cảm giác ấm áp này truyền từ bàn tay đến tận trong lòng Lâm Y, đã rất lâu, rất lâu cô chưa hưởng được cảm giác ấm áp như vậy … Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, bóng dáng cao nhất dẫn theo bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi đi về phía hàng ghế VIP.
Trên sân khấu ánh đèn chuyển thành đủ loại màu sắc mà ở một đầu khác của hàng ghế VIP, ánh mắt thâm trầm sắc bén của Lãnh Nghị chợt dừng lại nơi hai bóng người sau đó nhìn đến chỗ giao nhau giữa bàn tay to và bàn tay nhỏ kia, lại chuyển đến mặt của hai người, nương theo ánh sáng trên sân khấu, hắn mơ hồ nhìn thấy hai gương mặt tươi cười …
Ánh mắt Lãnh Nghị trong nháy mắt trầm xuống. “Chắc anh không định nói với tôi rằng anh thích tôi rồi đấy chứ?” Giọng nói châm chọc của Lâm Y chợt vang lên trong đầu hắn. Lãnh Nghị mím chặt môi, mày cũng chau chặt lại …
Chương 12: Bị buộc tiếp cận hắn
Lâm Y chuyên tâm theo dõi những tiết mục trên sân khấu, đắm chìm trong kỹ thuật nhảy duyên dáng và xảo diệu của những diễn viên. Cô thích vũ đạo từ nhỏ, cũng đã từng học múa, từ nhỏ đã thường xuyên biểu diễn trong trường thậm chí tham gia hội diễn toàn thành phố …
Lăng Nhất Phàm thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, thậm chí có lúc đắm đuối nhìn những đường cong hoàn mỹ bên sườn mặt cô …
Lãnh Nghị thì nhìn chằm chằm hai người ngồi gần đó đến quên cả xem biểu diễn trên sân khấu, đáy mắt càng lúc càng u ám …
Buổi biểu diễn kết thúc, đèn trong nhà hát cũng bật sáng, Lãnh Nghị đã rời khỏi chỗ ngồi trước đó bởi vì hắn trước giờ không thích đặt mình dưới sự quan sát của công chúng trừ phi là vì công việc … Nhưng hắn lại thích đến xem biểu diễn múa, hắn thích xem hình ảnh làn váy trắng tung bay, hình ảnh đó gợi lại trí nhớ đã chôn sâu ở đáy lòng hắn thật lâu …
Hôm nay Lãnh Nghị cũng theo thói quen cũ, bỏ lại tất cả vệ sĩ cùng người hầu một người đi đến nhà hát lớn, rồi cũng theo thói quen cũ, rời đi trước khi đèn nhà hát bật sáng, tự lái xe trở về.
Chỉ là hôm nay hắn không giống như trước đây, ngồi lên xe lập tức lái đi mà lẳng lặng ngồi nơi ghế lái trong xe, hai tay đặt nơi tay lái, đôi mắt đen thâm trầm mà sắc bén thỉnh thoảng quét mắt về phía cổng nhà hát, chừng như đang chờ đợi.
Quả nhiên không lâu sau đó hắn đã nhìn thấy một nam một nữ đi đến trước mặt, hai người cùng bước song song.
Nam dáng người cao ngất, gương mặt anh tuấn mà ôn hòa đang mỉm cười. Nữ vóc dáng mảnh khảnh, gương mặt tươi mát tinh thuần như một nàng tiên không nhuốm khói bụi trần gian, trên gương mặt nhỏ nhắn hơi có chút thẹn thùng …
Chính là Lăng Nhất Phàm và Lâm Y.
Lăng Nhất Phàm thỉnh thoảng lại quay đầu nói gì đó với Lâm Y, không ngừng chọc Lâm Y mỉm cười. Bọn họ đi qua trước đầu xe của Lãnh Nghị, hướng về phía xe của Lăng Nhất Phàm sau đó lái xe rời đi.
Trên gương mặt lạnh lùng của Lãnh Nghị không có chút biểu cảm nào, hắn cũng khởi động xe lái theo xe của Lăng Nhất Phàm cùng rời khỏi bãi đỗ xe dưới tầng ngầm …
‘Lâm Y, chúng ta đi uống cà phê nhé?’ Trong xe Lăng Nhất Phàm hỏi ý Lâm Y.
‘Không đi đâu, ngày mai em còn phải lên lớp, muốn về nhà nghỉ sớm một chút …’ Lâm Y mỉm cười, uyển chuyển từ chối.
‘Được rồi, anh đưa em trở về!’ Lăng Nhất Phàm không cố ép, hắn vẫn cười ôn hòa như cũ, ‘Hôm nào lại mời em uống cà phê sau vậy …’
Sóng mắt Lâm Y xao động, không nói tiếng nào.
Xe chậm rãi ngừng lại trước cổng khu ký túc dành cho giáo viên của trường đại học H, Lăng Nhất Phàm cùng Lâm Y xuống xe, Lăng Nhất Phàm bước theo cô vào khu ký túc, thấy vậy Lâm Y ngừng bước chân, xoay người nhìn Lăng Nhất Phàm cười nói: ‘Anh không cần đưa, về trước đi …’
Mắt Lăng Nhất Phàm nhìn chằm chằm Lâm Y, bên môi mang theo nụ cười ấm áp đến nỗi có thể hòa tan băng tuyết, đáy mắt tràn đầy tình ý, ‘Tạm biệt!’ Lâm Y hơi né tránh ánh mắt hắn, xoay người định rời đi.
Cánh tay trong nháy mắt đó bị Lăng Nhất Phàm giữ lại, Lâm Y thoáng tránh ra một chút, ánh mắt cô có chút hoảng loạn vô thố nhìn về phía Lăng Nhất Phàm.
‘Lâm Y, làm bạn gái anh đi. Anh hy vọng có một ngày nào đó em sẽ trở thành vợ anh …’ Lăng Nhất Phàm nghiêm túc nhìn Lâm Y, bàn tay vẫn giữ chặt cánh tay cô không buông.
‘Không …’ Ánh mắt Lâm Y rời khỏi Lăng Nhất Phàm, cô rũ hàng mi dài, trên mặt có thể nhìn thấy rõ vẻ ưu thương, cô nhẹ giọng nói: ‘Chúng ta … còn chưa hiểu nhau lắm … anh cũng không hiểu em, nói những lời này còn sớm quá …’
‘Lâm Y, bốn năm trước anh đã biết em. Anh thích em, bất kể em thế nào anh cũng sẽ luôn dùng tấm lòng khoan dung đối đãi em … Về phần anh, anh sẽ dần dần khiến em hiểu biết anh một cách toàn diện …’
Lâm Y hít sâu một hơi. Lăng Nhất Phàm là loại người luôn mang đến cảm giác an toàn cho người khác, ổn trọng lại ấm áp như ánh mặt trời, lại giống như một cây cổ thụ hoặc như một cảng tránh gió! Nhưng … cô không biết mình liệu có còn khả năng đi yêu ai khác không. Mỗi lần nghĩ đến tình yêu, cô luôn có cảm giác thua kém người khác một bậc.
Nghĩ đến đây, Lâm Y dùng bàn tay còn lại nhẹ gỡ tay Lăng Nhất Phàm ra, nhìn hắn: ‘Em tin anh là một người rất tốt nhưng … tạm thời em chưa nghĩ đến điều này …’
‘Lâm Y, anh sẽ đợi em suy nghĩ lại …’ Lăng Nhất Phàm vẫn giữ nụ cười ấm áp trên môi.
Trái tim Lâm Y khẽ run lên, sự tổn thương trong lòng cô trước giờ cô chưa từng kể cho bất cứ ai, nửa năm này ký ức đau khổ kia vẫn tồn tại nơi sâu nhất trong nội tâm cô, nghe câu nói này của hắn, trong nháy mắt Lâm Y có một loại xúc động muốn nhào vào lòng Lăng Nhất Phàm tận tình khóc một trận. Nhưng cô không thể, cũng sẽ không làm vậy.
Không nói lời nào nữa, Lâm Y chậm rãi bước về phía khu ký túc …
Dưới một tàn cây rộng cách đó không xa, Lãnh Nghị vẫn ngồi trong xe nhìn hai bóng người trước mặt. Nhìn thấy Lâm Y rũ tay Lăng Nhất Phàm ra khỏi cánh tay mình, đáy mắt Lãnh Nghị trong nháy mắt nhu hòa hơn rất nhiều. Hắn nhìn theo bóng Lâm Y đi vào trong khu ký túc, nhìn đèn ở một phòng trên lầu sáng đên sau đó nhìn Lăng Nhất Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ thật lâu mới xoay người rời đi …
Ngày hôm sau Uông Linh nhận được một cuộc điện thoại từ người phụ trách trực tiếp dự án trường đại học H từ LS quốc tế, ‘Nơi đây chúng tôi cần một người liên lạc từ trường đại học H, chuyên phụ trách chuyển tải ý kiến của chúng tôi đến trường các vị … Nhờ hiệu trưởng Uông phái một người trường kỳ đóng quân bên này, tùy thời chờ lệnh …’
Uông Linh biết, người thích hợp nhất không có ai ngoài Lâm Y!
‘Hiệu trưởng Uông, cô biết em không hề có hứng thú với chuyện này. Em … vẫn thích dạy học hơn!’ Lâm Y vừa nghe Uông Linh nói vậy lập tức phản đối.
‘Lâm Y, đây là quyết định của bộ phận thường vụ của trường, cũng là công việc mà nhà trường sắp xếp cho em bởi vì từ đầu đến giờ vẫn là em liên hệ với LS quốc tế, em quen với họ hơn, hơn nữa cũng làm rất tốt cho nên công việc này chỉ có thể do em đảm nhiệm … Về chuyện dạy học, đợi sau khi hoàn thành kế hoạch cải tạo trường đại học H xong, đương nhiên em có thể trở về đảm nhiệm!’
‘Nhưng hiệu trưởng Uông …’
‘Không có nhưng mà, cứ quyết định như thế đi …’
Cứ như vậy, Lâm Y thu thập một chút vật dụng rồi đến LS quốc tế báo danh. Cô trực tiếp đến tìm người phụ trách sự vụ của trường đại học H nhưng người đàn ông tuổi trung niên vóc dáng đã có phần phục phịch kia lại dẫn cô đến phòng làm việc của Ngãi Mỹ để Ngãi Mỹ sắp xếp chỗ ngồi và công việc cho cô.
‘Lâm tiểu thư, chào cô!’ Ngãi Mỹ vừa nhìn thấy Lâm Y liền nhiệt tình vẫy tay chào. Cô là người thông minh, sớm đã nhìn ra thái độ của Lãnh tổng đối với cô gái trẻ này không giống với người khác, lần này trong cuộc họp Ngãi Mỹ đề xuất ý kiến tìm liên lạc viên, quả nhiên được Lãnh Nghị ngấm ngầm đồng ý!
‘Chào cô!’ Lâm Y cũng cười vẫy tay về phía Ngãi Mỹ.
‘Chỗ ngồi của cô là ở đây, xin mời theo tôi!’ Ngãi Mỹ dẫn Lâm Y đi về phía một phòng làm việc nhỏ đối diện, căn phòng làm việc nhỏ đó nằm hơi xéo văn phòng tổng giám đốc còn phòng thư ký của Ngãi Mỹ thì nằm sát bên phòng của văn phòng tổng giám đốc.
‘Lâm tiểu thư, cô tự mình thu xếp đồ dùng của mình, sau này công việc của cô là do tôi sắp xếp … có vấn đề gì cô có thể trực tiếp tìm tôi!’ Ngãi Mỹ mỉm cười dặn dò xong công việc rồi rời đi, trở về phòng làm việc của mình. Ở trong này cô cũng rất bận rộn, thân là thư ký của Lãnh Nghị, dưới tay cô còn có một đám trợ thủ chuyên trợ giúp cô trong công việc của mình.
Lâm Y đánh giá một lượt gian phòng làm việc, phòng nhỏ nhưng điều kiện rất tốt, thứ gì cần đều có. Cô bắt đầu dọn dẹp những món đồ mình mang đến, còn phải suy nghĩ cho kỹ càng làm thế nào có thể tận lực tránh tiếp xúc với người đàn ông lạnh lùng kia.