Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc

Chương 4: Nhi Nhàn Thì Hi Nháo (aka Tuổi thơ dữ dội)




Trên đường trở về, Tần Lâu vẫn duy trì cự li ba mét với Liễu Mộng Túy, dường như là để có thể co giò chạy bất cứ lúc nào.

Nhiệt độ ban nãy vẫn còn chưa mất đi, ấm ướt, nóng ấm, mềm mại, mang theo chút vị ngọt ngào, khiến y nhất thời không phản ứng lại được. Đã thế lại còn vươn đầu lưỡi cùng hắn triền miên…

Nghĩ đến đây, Tần Lâu chỉ hận không tìm đâu ra cái lỗ mà chui xuống.

Đợi đến lúc tìm lỗ chán chê không thấy, y mới ngộ ra mình đâu phải là người nên trốn. Vì thế y quay đầu lại, tàn bạo nhìn Liễu Mộng Túy đang đủng đỉnh phía sau.

Y phục trắng ngần, mi mục phiêu lượng.

Tần Lâu nhìn qua, khí thế cực kì hung bạo, thế nhưng vừa chạm phải ánh mắt của hắn liền nhũn như con chi chi, thanh âm cũng thấp xuống vài phần: “Vì sao thân (hôn) ta?”

“Ta không có thân (hôn) ngươi!” Liễu Mộng Túy vẻ mặt rất vô tội.

Tần Lâu nhất thời sắc mặt tối sầm, bất kể trước mặt y có phải là đệ nhất cao thủ không, y cũng phải tẩn hắn một trận cho chừa thói.

Khuôn mặt tuấn tú của người kia tiến sát lại vài phần, Liễu Mộng Túy nở nụ cười: “Ta vẫn (hôn) ngươi mà:D”

Gương mặt nhất thời hồng rực, Tần Lâu nỗ lực hết sức cho thanh âm có tí khí thế: “Hai cái đó khác nhau chỗ vẹo nào??”

“Muốn ta thực hành cho ngươi coi rõ ràng không?” Trên môi nở nụ cười say đắm lòng người.

“Ngươi vô lại!! Tên vô sỉ!!” Tần Lâu đại công tử lùi lại vài bước, vừa lùi vừa trừng mắt đầy căm phẫn.

Liễu Mộng Túy vẫn cứ cười.

Tần Lâu càng chạy càng nhanh, Liễu Mộng Túy thì ung dung đủng đỉnh đi phía sau y, khiến Tần Lâu càng điên tiết, chạy càng khỏe.

Tới trước cửa phòng, Tần Lâu mới cố mà chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt. Vào trong sân, quả nhiên bốn vị lão nhân gia còn đang ngồi chờ a.

Tần Phụ hiền lành mỉm cười: “Cùng Mộng Túy nháo thế nào rồi?”

“Rất tốt, rất tốt!!” Tần Lâu nghiến răng kèn kẹt.

“Chú ý nghe lời nó một chút, hiểu không?” Tần Phụ vẻ mặt rất chi là đương nhiên, “Mẹ ngươi cùng mẹ nuôi đã dọn dẹp một gian cho các ngươi rồi, nhanh đi ngủ đi.”

“Một gian?”

“Các ngươi lẽ nào còn cần phân phòng mà ngủ chắc? Trước đây không phải vẫn ngủ cùng sao?”

Tần Lâu lập tức im miệng, thí cũng không dám phóng một cái, lút cút theo Tần mẫu vào trong nhà.

Phòng nguyên lai là chỗ ngủ của Liễu Mộng Túy ngày xưa, thế nhưng giường lớn hơn nhiều.

Cửa “Chi nha” hai tiếng, bị đóng lại, Tần Lâu vô cùng cảnh giác quay đầu lại.

Liễu Mộng Túy thế nhưng không cười nữa, đưa mắt nhìn quanh gian phòng.

“Sao cứ như chưa thấy qua phòng mình bao giờ thế?”

“Đúng là đã thật lâu rồi chưa có thấy.” Mỉm cười, dáng cười làm lòng người điên đảo.

Nghĩ đến gương mặt mình tựa hồ lại có xu thế hồng lên, Tần Lâu trong lòng chửi ầm lên: Đúng là gặp quỷ! Cởi giày, y bò lên giường.

Chăn gối có vị đạo của nắng, tươi mát vô cùng.

“Không cởi quần áo hả?”

Tần Lâu trừng mắt: “Không cởi!”

Nhắm mắt lại, một ngày mẹt mỏi khiến y buồn ngủ vô cùng. Tiếng bước chân tiến lại gần, trái tim y không kiềm được bắt đầu đập loạn. Nghiêng đầu thấy Liễu Mộng Túy bắt đầu nằm xuống, y vội vã nhích người về phía tường: “Ngươi tránh ta xa một chút.”

“Sợ ta?” Liễu Mộng Túy mỉm cười.

“… Không sợ!”

Không thèm trêu y nữa, Liễu Mộng Túy nở nụ cười trấn an: “Ngày hôm nay cũng mệt mỏi lắm rồi, ngủ đi thôi. ” Nói rồi thổi tắt ngọn nến bên giường.

Trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng, loại cảm giác này khiến cho Tần Lâu hận không thể tự cho mình một cái bạt tai luôn cho rồi.

Ngươi chờ mong cái khỉ gì??

Bên cạnh rất nhan truyền tới tiếng thở đều đều, Tần Lâu thế nhưng thế nào cũng không ngủ được, con mắt mở trừng trừng.

Một lúc lâu, một cánh tay vươn qua, ôm y vào lòng.

Rơi vào vòng tay ấm áp, vị đạo thân thuộc phảng phất bên người. Phản ứng đầu tiên của Tần Lâu là muốn giãy dụa, thanh âm của Liễu Mộng Túy đã ôn nhu vang lên:”Ngoan, nhanh ngủ đi.”

Tần Lâu lần thứ hai rơi vào tay giặc, bắt đầu nhắm mắt.

Rất nhanh, y nặng nề chìm vào giấc ngủ.

——–

Ngày thứ hai, khi tỉnh lại thì Liễu Mộng Túy đã không còn trên giường, ổ chăn bên cạnh trống không khiến y có chút mê man, sau đó chợt giật mình, y đang suy nghĩ cái gì, Tần Lâu vội vã nhảy dựng lên.

Ánh dương quang ngoài phòng vô cùng rạng rỡ, trong sân, Liễu Mộng Túy đang cầm thùng gỗ múc nước từ dưới giếng lên, lại dùng gáo gỗ cẩn thận tưới nước cho hoa trong vườn.

Hắn mặc một thân thanh sam bằng vải thô, thế nhưng vẫn như cũ phiêu dật phi phàm.

Tần Lâu phát hiện tâm tình mình càng ngày càng kì quái, hình như, càng ngày càng lưu ý nhất cử nhất động của kẻ kia.

Thời gian Tần Lâu còn đang tự vấn lương tâm, Liễu Mộng Túy đã tưới hoa tử tế, xoay người lại, vừa thấy y đã nở nụ cười.

“Dậy rồi sao?”

Gương mặt không kiềm được lại nóng bừng lên, Tần Lâu gật đầu: “Ân, dậy rồi.”

Y có chút luống cuống chân tay, Liễu Mộng Túy biết, chuyện hôm qua mình làm, đúng là để lại dấu ấn không nhỏ trong lòng y. Hắn không muốn bức y quá, liền nói: “Đi ăn sáng đi, đa nương chuẩn bị xong hết rồi.”

Nhìn bóng y chạy trối chết, Liễu Mộng Túy không khỏi bật cười.

Lần đầu tiên biết mình thích y là từ lúc nào a?

Khi đó hắn vô cùng quy củ mà học võ công, cả ngày múa kiếm lộng quyền, chuyên tâm như một. Thế nhưng cuộc sống trôi qua cực đỗi khô khan.

Mãi đến một ngày nghe được tiếng đọc sách từ bên nhà đối diện vọng qua.

Là một thanh âm vô cugnf dễ nghe. Buổi trưa, hắn làm bộ vô tình hỏi phụ mẫu, mới biết được nhà đối diện mới chuyển đến, cũng có một nam hài xấp xỉ tuổi mình.

Hắn đột nhiên, rất muốn gặp nam hài có thanh âm dễ nghe kia.

Lúc gặp được, cũng là lúc khinh không của Liễu Mộng Túy đã có chút tành tựu, hắn nhảy lên bờ tường cao ngất, sau đó gặp được Tần Lâu.

Tần Lâu vóc người nho nhỏ, lớn lên bình thường, thế nhưng có một đôi mắt linh động vô cùng.

Y ngẩng đầu, thấy được bộ dáng có chút người lớn của Liễu Mộng Túy.

Trong ánh mắt ngập tràn sợ hãi cùng sùng bái, sau đó y buông sách vở chạy tới.

“Ngươi có thể bay a? ” Đây là câu đầu tiên Tần Lâu nói với hắn.

Kìm lòng hkông được lộ ra nụ cười ấm áp, Liễu Mộng Túy nói: “Ngươi muốn lên đây không?”

Tần Lâu không gật đầu, nói: “Ta mang ngươi đi chỗ này.”

KHông chút do dự nhảy từ trên tường xuống, Liễu Mộng Túy đi cùng y.

Cứ tưởng y đem mình đi dạo chỗ nào, ai ngờ được y lôi mình đi hái quả sơn trà.

Cây kia rất là cao, hơn nữa phía dưới hầu như không có cành lá gì, chỉ có ở trên đỉnh chi chít quả vàng óng ánh.

Tần Lâu nuốt nước bọt, sau đó m ang theo ánh mắt trông chờ vạn phần nhìn hắn: “Ngươi có thể hái xuống được không??”

Liễu Mộng Túy quả là vô pháp cự tuyệt nhãn thần kiểu đó, thế nên đem toàn lực mà nhảy lên. Nắm chặt thân cây, Liễu Mộng Túy đem đám quả chín xâu thành một chuỗi, mém xuống, Tần Lâu đứng dưới, mặt cười hớn hở.

Sắp hái xong, đột nhiên nghe thấy có người chửi ầm lên, Liễu Mộng Túy hoảng hồn, thân người rớt cái bịch xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.