(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngay sau đó, bộ phim điện ảnh “Phù Thế” bước vào giai đoạn tuyên truyền. Người phụ trách tuyên truyền và nhà phát hành đã liên hệ với Phồn Du, muốn cô chuẩn bị một bản tuyên truyền để đánh bóng bộ phim. Yêu cầu là phải tâng bốc một cách hoa mỹ, nhưng không thể lấy thân phận nhân viên nội bộ của đoàn phim tự đánh trống tự thổi kèn [1], mà phải dùng tư cách của người ngoài cuộc để khen. Còn phải khen một cách chuyên nghiệp có trọng điểm lại còn phải thu hút người đọc, cho dù phải hạ thấp cũng không thành vấn đề.
[1] Thành ngữ: 高自标置 / ɡāo zì biāo zhì / Tự mình tâng bốc mình. Tính tự đề cao mình của phần đông người đời.
Phồn Du cảm thấy xấu hổ thay khi nhận được yêu cầu này, đây chẳng phải là da mặt quá dày hay sao, không khác gì con hát mẹ khen hay.
Phồn Du và Lương Sâm cảm thấy rất tức giận với chuyện này: “Chuyện này thật sự khiêu chiến độ dày của da mặt mà, tôi muốn khán giả tự khám phá ra cơ.”
Lương Sâm nói: “Hiện giờ là thời đại của tin tức, mỗi ngày mọi người đều tiếp nhận lượng thông tin rất lớn, bản chất con người nóng nảy, nếu em không trực tiếp tổng kết những điểm nổi bật ra, trông đợi người xem tự phát hiện, điều này khá là phi thực tế. Hơn nữa có khi họ lại không muốn tìm hiểu, hiện giờ tất cả mọi người đều thích ăn đồ đưa đến tận miệng mà thôi.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy không được hay cho lắm.”
“Không sao đâu, một bộ phim bao giờ cũng cần phải được tuyên truyền, kĩ năng trang điểm của em cũng là một phần trong đó. Liệu nó có thể được quảng bá thành công hay không vẫn còn là ẩn số. Em đừng có quá nhiều gánh nặng về tâm lý. Em xem người khác là một đống phân người ta còn tâng bốc lên thành đóa hoa, em ngại ngùng cái gì, em là một đóa hoa đoan trang hàng thật giá thật cơ mà [2].”
[2] ý ông Sâm là kêu bà Du đừng lo lắng quá, người khác kém hơn mà còn làm được thì bả còn có thể làm tốt hơn á
“Được rồi. Lăn lộn trong giới giải trí thì không thể có quá nhiều đạo đức được, tôi sẽ chống lại nó.”
Phồn Du rất hài lòng với biểu hiện của mình ở đoàn làm phim, tạo hình trang điểm này đã được cô nghiên cứu kỹ lưỡng, mọi thứ đều là tâm huyết của cô, là cô kết tinh nó lại bằng sự nỗ lực và sự hiểu biết của riêng mình. Phồn Du đã nhanh chóng viết bản thảo đầu tiên của mình.
Cô đã mô tả rất kĩ chi tiết tính cách và bối cảnh của từng nhân vật qua cách trang điểm sẽ được phản ánh như thế nào, đồng thời cũng điều chỉnh lại các chi tiết trang điểm trên khuôn mặt theo cốt truyện và diễn biến. Cô gửi bản thảo đầu tiên cho người phụ trách truyền thông và người phát hành xem xét. Người phụ trách trả lại bản thảo, ông ta muốn cô viết ngắn gọn lại, bay bổng và có sức cuốn hút hơn một chút.
Phồn Du bất đắc dĩ sửa rồi lại xóa, chỉ giữ lại mấy chỗ ưu điểm mấu chốt, đồng thời học theo cách cao quý của người qua đường phê phán cách sản xuất qua loa và thô thiển của các bộ phim truyền hình và điện ảnh ngày nay, đồng thời ca ngợi “Phù Thế” như một tách trà cam dịu ngọt an ủi trái tim đang thấp thỏm, xứng đang với thời đại bây giờ.
Bản thảo của Phồn Du cuối cùng cũng được người phụ trách xét duyệt, ông ta liên tục ca ngợi Phồn Du có đầu óc thông minh, nói một hiểu mười.
Người phụ trách đăng bản thảo này lên, thêm một ít thủy quân, bộ phim nhanh chóng trở nên nổi tiếng ngay sau khi được phát hành. Ngay khi xem xong buổi ra mắt, một loạt người đã xem đã chia sẽ nó về trang của mình, cảm thấy bài viết này rất đúng. Một người xem đã phát hiện ra Phồn Du lúc trước đã từng bị Lý Lỗi quấy rối, trên mạng lại một hồi bàn tán xôn xao, khen ngợi Phồn Du là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại có thực lực.
Bộ phim này ngoài điểm cộng từ việc Phồn Du trang điểm quá tốt thì nó còn thành công ở một vài điểm khác, chẳng hạn như Hồng Tiểu Hoa và ảnh đế cạnh tranh với nhau, chẳng hạn như đây là bộ phim điện ảnh cuối cùng trong cuộc đời Kiều Mộ Nhất.
Bộ phim này chính là đỉnh cao cuối cùng trên con đường sự nghiệp diễn xuất của Kiều Mộ Nhất. Có một đoạn clip ngắn quay lại cảnh khóc của cô ấy, nó được đánh giá là cảnh quay kinh điển nhất trong lịch sử điện ảnh từ trước đến nay, giống như ánh mắt sáng rực của Trương Mẫn thường xuyên ngoái đầu nhìn lại Chu Nhân. Cảnh khóc ấy cũng trở thành nốt ruồi chu sa khó quên trong lòng những người hâm mộ Kiều Mộ Nhất, đến nửa thế kỷ sau đó, cô ấy vẫn mãi đứng trong vị trí ứng cử viên thường trực cho danh hiệu nữ thần.
Sau đó bộ phim này đạt được giải thưởng, Phùng Đạo trong bài phát biểu khi nhận giải đặc biệt biểu dương biểu hiện của Phồn Du trong đoàn làm phim. Địa vị của Phồn Du lên như diều gặp gió, hiện giờ cô đã trở thành thợ trang điểm nổi tiếng, không ít minh tinh khi bước lên thảm đỏ đã mời cô giúp đỡ, phong cách của cô đã ngày càng vững chắc trong giới nghệ thuật.
Cũng có nhiều bộ phim hoặc phim truyền hình đưa đến cho cô một cành ô liu, rất nhiều lời mời muốn cô làm chuyên gia trang điểm trong đoàn phim, thậm chí một số còn trực tiếp hỏi cô có muốn trở thành một diễn viên hay không.
Phồn Du biết khác nghề như cách núi [3]. Cô rất tự tin với công việc tạo hình trang điểm nhưng về phần diễn xuất cô khẳng định là mình không làm được. Phồn Du từ chối những lời mời đóng phim, sau đó lựa chọn kịch bản mấy bộ phim mình thích đi làm tạo hình.
[3] khác nghề như cách núi, không trong nghề không biết tình hình nghề đó
Bộ phim thanh xuân vườn trường của Mông Địch đã đạt được mức độ phổ biến cao trên mạng, phá kỉ lục của vị trí đứng đầu, mấy lần còn phá kỉ lục của vị trí số 2. Giá trị con người của cậu cũng theo đó mà lên cao, trong vòng ba tháng ngắn ngủi số lượng người hâm mộ đã vượt mốc 10 triệu, số lượng được mời làm đại ngôn cũng vượt hai con số, đồng thời còn nhận được lời mời làm đại ngôn cho một hãng hàng cao cấp xa xỉ, đà phát triển ngày càng tốt. Mông Địch cũng được mời tham dự các tuần lễ thời trang lớn ở Paris, Milan,… Trang phục khi cậu mặc xuất hiện ở đó cũng được Phồn Du chọn lựa kỹ lưỡng, nên đã được các phương tiện truyền thông lớn khen ngợi về guot thời trang sang chảnh.
Lương Sâm cũng nhờ “Phù Thế” mà giành được vai nam chính xuất sắc nhất, bộ phim đã hoàn toàn khẳng định vị trí ảnh đế của anh, bây giờ anh đã có thể so sánh được với ảnh đế cũ lớn hơn mình hai mươi tuổi.
Chu Dịch sau khi thu mua tập đoàn Kiều thị thì bận rộn giống như một cái máy. Trời còn chưa sáng Phồn Du vẫn chưa tỉnh mà hắn đã đến công ty, đến khuya khi Phồn Du đã ngủ say hắn mới đi làm về. Có một khoảng thời gian Phồn Du nói thẳng với Chu Dịch rằng anh giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Cũng may sau nữa tháng bận rộn chuyện làm ăn đã hoàn toàn ổn định, khoảng thời gian sau đó Chu Dịch thường xuyên đến studio đón Phồn Du về nhà.
Như xuân vừa chớm, mọi người tràn đầy sức sống, vạn vật phát triển theo chiều hướng tốt đẹp nhất.
Ban đêm, trăng sáng sao thưa.
Phồn Du giống như bạch tuộc quấn lấy hông Chu Dịch rong ruổi, cô cắn nhẹ vào vành tai hắn, yêu kiều rên rỉ nói: “Anh yêu, mẹ em nói hai ngày nữa muốn em về nhà để đi gặp mặt đối tượng xem mắt mà ba mẹ đã sắp xếp. Sau đó cùng anh ta ăn một bữa cơm, anh thấy thế nào?”
Chu Dịch dùng động tác kịch liệt dưới thân để đáp lại Phồn Du: “Em dám đi gặp đối tượng vừa nói thử xem!”
“A a…Ưm…Chậm … Chậm một chút… Sắp bị anh chơi chết rồi…” Phồn Du lớn tiếng rên rỉ, đẩy Chu Dịch ra: “Anh đây là muốn làm em đến mức không xuống nổi giường nữa đúng không, nếu như vậy thì làm sao mà em đi xem mắt được nữa, lòng dạ anh quả là độc ác mà.”
Chu Dịch một bên đâm thật mạnh vào nơi non mềm chặt chẽ, một bên bắt lấy đầu lưỡi Phồn Du hôn một cách đắm đuối, hắn say mê nói: “Đừng đi, bảo bối, em là của anh.” Lời nói dịu dàng như mật ong được lấy ra từ trong hũ mật, ngọt đến thấu tim Phồn Du.
Cô ôm lấy mái tóc ngắn của hắn nhiệt tình hôn đáp lại: “Nhưng cha mẹ em không biết em là của anh, bọn họ cho rằng em không có ai muốn cả.”
“Vậy thì mấy ngày nữa anh sẽ về nhà cùng em, nói cho hai người họ biết rằng em đã có người muốn.”
“Thật không ạ?”
“Thật!”
***
Vài ngày sau Phồn Du đưa Chu Dịch về nhà cùng. Nhà của Phồn Du ở trong một huyện thành nhỏ. Cha mẹ cô thường sử dụng gói truy cập tốc độ thấp để vào WeChat. Họ không biết con gái của họ trên mạng xảy ra chuyện gì, thậm chí cũng không biết con gái của hộ bây giờ đã là thợ trang điểm rất nổi tiếng.
Phồn Du dẫn Chu Dịch vào nhà. Trong nhà hiện giờ chỉ có cha của Phồn Du đang vừa xem ti vi vừa ngủ gật.
Phồn Du đi tới khẽ lay ông dậy: “Cha, cha dậy đi, con đã về rồi nè.”
Phồn Kiến Quốc từ từ tỉnh lại, khi nhìn thấy con gái đã về, ông dụi dụi mắt, trả lời: “Ôi! Tịch bé nhỏ đã về rồi.”
Ông đang nói chuyện, lại nhìn thấy Chu Dịch đằng sau lưng Phồn Du, hiếm khi hắn mặc trang phục bình thường, trong tay còn cầm theo mấy túi quà. Hắn đem quà tặng để lên bàn trà, bước lên chào hỏi Phồn Kiến Quốc: “Cháu chào bác ạ, cháu không mời mà đến, đã làm phiền gia đình mình rồi ạ.”
Phồn Du thuận thế ôm lấy cánh tay Chu Dịch. Không cần giới thiệu Phồn Kiến Quốc cũng hiểu được đây là Phồn Du đưa con rể tương lai tới nhà ra mắt phụ huynh. Ông chỉ vào ghế sô pha: “Cháu ngồi bên này đi, mẹ bé Tịch đi ra ngoài chơi mạt chược với đám chị em của bà ấy rồi, để bác gọi điện thoại bảo bà ấy về.”
Nói xong Phồn Kiến Quốc nhanh chóng bấm số điện thoại của Lý Tú Anh, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất to: “Có chuyện gì vậy?”
“Đừng đánh mạt chược nữa, mau về nhà đi, bé Tịch đã về rồi, con bé còn dẫn theo cả bạn trai về nữa.”
“Cái gì, bé Tịch mang cả bạn trai về cơ à, tôi về ngay đây.”
Sau khi Lý Tú Anh cúp điện thoại, bà đẩy quân mạt chược ra, mặt mày hớn hở tạm biệt đám chị em đang chơi cùng: “Các chị cứ từ từ đánh đi nhé, tôi phải về xem con rể tương lai trông như thế nào đây.”
“Ôi chao! Con gái nhà chị cũng sắp kết hôn rồi, còn mỗi Đại Thành nhà tôi cứ ru rú ở trong nhà, công việc thì không chịu tìm, xem mắt cũng không đi, đến khi nào nó mới chịu nghe lời tôi đây?” Một bác gái tóc xoăn nhìn Lý Tú Anh đầy hâm mộ, bà buông tiếng thở dài, ra sức mắng mỏ thằng con trai thụ động nhà mình.
“Chị Anh à, sau này có cháu ngoại cũng đừng có ôm hết việc vào người, mẹ chồng bên kia không muốn tốn sức thì phải trả tiền. Đừng giống như tôi trước kia, làm osin không công cho nhà chúng nó.”
“Lúc đó hẵng hay, giờ đến cái bóng của cháu ngoại tôi vẫn còn chưa thấy đâu.”
“Chị sẽ nhanh thấy thôi, tới lúc đó ngày nào cũng phải bế cháu, mệt muốn chết luôn ấy. Vợ chồng son chúng nó có khi không chịu nổi nữa ấy.”
“Được rồi được rồi, không nói chuyện phiếm với mấy chị nữa, tôi phải đi đây.”
Lý Tú Anh vừa mới bước vào phòng thì trông thấy ông già nhà mình đang trò chuyện vui vẻ với một anh chàng đẹp trai. Mà con gái của bà còn đang thân mật khoác lấy tay cậu ta, thi thoảng còn dựa về phía người ta cười đùa.
“Bé Tịch đã về rồi đấy à?” Lý Tú Anh lên tiếng gọi con gái.
“Mẹ.” Phồn Du trông thấy Lý Tú Anh, vui mừng chạy về phía bà: “Mẹ, mẹ vẫn chẳng thay đổi gì, cứ trẻ mãi như vậy.”
“Coi cái miệng ngọt sớt của con kìa.” Lý Tú Anh đã lâu không gặp con gái, trong lòng chua xót. Con gái của bà bây giờ đã trưởng thành rồi, đã không còn bộ dáng mộc mạc của thưở còn cắp sách tới trường nữa, bây giờ lớn lên ăn mặc vừa thời gian lại vừa xinh đẹp chẳng khác gì minh tinh trên ti vi.
Lý Tú Anh nhìn về phía Chu Dịch, bà rất muốn nhìn rõ xem là ai đã trộm cây cải trắng nhà bà.
Trong lúc Lý Tú Anh và Phồn Du đang nói chuyện thì Chu Dịch đã đứng dậy. Hắn mỉm cười gật đầu với bà: “Cháu chào bác ạ.”
Lý Tú Anh nhìn dáng vẻ đẹp trai ngời ngợi của Chu Dịch, dáng cao chân dài, tính tình trầm ổn không khoa trương, ấn tượng về cậu cũng không tệ, cảm thấy thật xứng đôi vừa lứa với con gái nhà mình.
Phồn Du cầm một bộ mỹ phẩm cao cấp trên bàn trà đưa cho Lý Tú Anh: “Mẹ, Chu Dịch mua cho mẹ đấy ạ, anh ấy nói đây là thương hiệu phù hợp nhất với mẹ.”
Lý Tú Anh nhận ra thương hiệu này, một người lắm tiền trong đám chị em của bà đã từng khoe khoang nó. Hiện giờ nhận được món quà này, ấn tượng với Chu Dịch trong lòng bà lại tăng thêm vài phần, nhưng trên mặt bà vẫn giả vờ bình tĩnh.
Gần tối, sau khi Phồn Kiến Quốc lôi kéo Chu Dịch tới hồ Thiên Khản, hai người lại nổi hứng chơi cờ. Lý Tú Anh vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Phồn Du cũng theo chân bà vào bếp.
“Mẹ, mẹ thấy anh ấy thế nào?” Phồn Du vừa nhặt rau vừa hỏi mẹ mình.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của con gái nhỏ, Lý Tú Anh lắc đầu giận dữ nói: “Trông cái bộ dạng bị ăn sạch sẽ của con thì sau này phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ, mẹ nói nhanh đi mà, mẹ có ưng anh ấy không ạ?”
“Ngoại hình cũng khá, cũng hiểu lễ phép, nhưng có vẻ hơn con khá nhiều tuổi, mẹ nghĩ là con sẽ dắt về một người đồng trang lứa cơ đấy.”
“Anh ấy lớn hơn con có 11 tuổi, nhưng cái này không thành vấn đề, mẹ nhìn xem, bây giờ có không ít diễn viên nổi tiếng đều gả cho người hơn mình những hai mươi tuổi đấy ạ.”
“Ài, trong lòng con thấy hợp là được. Nhà cậu ta làm gì vậy, điều kiện trong nhà thế nào?”
Phồn Du suy nghĩ một lát, vừa rồi Chu Dịch nói chuyện với cha cô là nhà hắn làm nghề kinh doanh nhỏ. Có vẻ như hắn không muốn nói ra sự thật về gia đình mình, Phồn Du cũng che giấu theo: “Trong nhà làm kinh doanh, rất có tiền đấy ạ.”
“Ồ, cũng phải, thảo nào lại tặng món mỹ phẩm đắt tiền như vậy.”
Bữa cơm tối, cả gia đình quây quần bên nhau ăn uống vui vẻ, trên bàn cơm cha mẹ Phồn Du thi thoảng lại gắp đồ ăn, mời rượu, hai vợ chồng già rất vừa lòng với chàng rể tương lai này.
Đêm đó, Chu Dịch lấy một địch hai, tửu lượng của hắn tốt đến mức phải khiến cho những người thích uống rượu như cha mẹ Phồn Du phải bái phục. Hai người bọn họ uống say đem tai nạn xấu hổ của con gái khi còn bé nói cho Chu Dịch nghe. Khiến cho Phồn Du ngại ngùng dùng hết sức lực để chặn lại cái miệng thao thao bất tuyệt, kẻ xướng người họa của cha mẹ mình.
Chu Dịch cũng uống khá nhiều, bước đi có chút siêu vẹo, hắn tắm rửa qua loa sau đó leo lên giường trong phòng của Phồn Du, ôm cô vào lòng.
“Bé con, hôm nay anh rất vui.” Bàn tay xấu xa của Chu Dịch bắt đầu hoạt động, lướt dọc theo đùi của Phồn Du rồi bò lên trên.
“Em cũng rất vui, cảm giác như ra mắt cha mẹ xong rồi chuẩn bị kết hôn vậy.” Phồn Du nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Chu Dịch.
“Anh sẽ cưới em, bé cưng.”
Ngón tay Chu Dịch vói vào trong quần lót của Phồn Du càn quấy, nhéo nhéo â/m đ/ế. Cơ thể Phồn Du lập tức trở nên mềm nhũn, cô thở hổn hển nói: “Cha mẹ em đang ở sát bên cạnh, phòng cũ nên cách âm không tốt, anh đừng có làm bừa.”
“Đừng lo, cha mẹ em uống nhiều quá nên chắc đã ngủ say như chết rồi, không sao đâu bé cưng, em kêu nhỏ một chút là được.” Chu Dịch đút hai ngón tay thô ráp vào huyệt nhỏ trơn bóng khít khao, đợi khi huyệt nhỏ thích ứng rộng ra một chút, hắn nhanh chóng đưa dương v*t đã cứng ngắc đi vào.
Chiếc giường này của Phồn Du chất lượng không được tốt lắm, Chu Dich chỉ động mạnh một cái đã phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt. Tiếng động lớn như vậy, khiến cho Phồn Du phải kẹp Chu Dịch thật chặt để ngăn hắn không đưa đẩy.
“Bé cưng, thả lỏng một chút, em muốn kẹp chết anh à.” Chu Dịch cố kìm nén cảm giác muốn xuất tinh khi bị Phồn Du kẹp chặt. Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, rồi lại cúi xuống mút lấy vú, ngón tay mò xuống phía dưới dùng sức xoa nắn â/m đ/ế đã sưng phồng lên. Chỉ một lát sau cơ thể căng thẳng của Phồn Du đã mềm nhũn ra, chỉ có thể để mặc Chu Dịch muốn làm gì thì làm.
Trong phòng lại vang lên tiếng kêu của ván giường khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, mãi đến sau nửa đêm mới dừng lại.
Gần đây Phồn Du và Chu Dịch nhắc đến không dưới một lần chuyện cả hai rất muốn có em bé. Chu Dịch vì thế mà cũng rất lưu ý, lần nào cũng đưa dương v*t đâm sâu vào trong nhất có thế, rót tinh d*ch nóng hổi vào sâu bên trong tử cung. Bắn xong hắn vẫn không rút ra, cứ để như vậy cho đến sáng. Dương v*t trượt ra khỏi huyệt nhỏ, một dòng tinh d*ch đặc quánh chảy ra khỏi mật động, làm ướt đẫm bờ mông no đủ của cô.
Phồn Du cũng không dùng thuốc nữa, hàng đêm cô đều mở chân quấn lấy eo Chu Dịch, mềm mại ngoan ngoãn để hắn bắn tinh d*ch vào trong người mình.
Chu Dịch ra sức cày cấy hơn một tháng, kinh nguyệt của Phồn Du rốt cuộc cũng tới trễ. Cô mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên tới bệnh viện siêu âm, kết quả như mong muốn, trong bụng cô đã có một phôi thai sáu tuần tuổi.
Phồn Du cầm kết quả siêu âm, trong lòng trào dâng tình cảm thiêng liêng của một người mẹ. Kế hoạch của cô là tạm thời chưa cho Chu Dịch biết, cô muốn đợi đến sinh nhật của hắn vào cuối tuần sẽ nói tin vui này ra. Phồn Du có thể tưởng tượng được Chu Dịch sẽ vui mừng đến thế nào khi nghe được tin này.
Buổi tối, Phồn Du nằm trong ngực Chu Dịch thì thầm: “Anh yêu, anh thật sự sẽ lấy em đúng không ạ?”
“Tất nhiên, vấn đề này em đã hỏi nhiều lần rồi bé ạ.” Chu Dịch để quyển sách trên tay xuống, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Phần Du bất mãn ngẩng đầu lên: “Vậy thì em đổi lại vấn đề, bao giờ thì anh cưới em, ngày mai sao?”
“Đợi tuần sau sinh nhật anh, anh sẽ dẫn em đi gặp mặt cha mẹ anh, nhân tiện cầm hộ khẩu đi đăng kí luôn, được không?”
Phồn Du có chút bất an bèn hỏi: “Nếu cha mẹ anh giữ hộ khẩu không đưa cho anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, em yên tâm, đừng để ý tới thái độ của bọn họ như thế nào, anh sẽ có cách lấy được hộ khẩu.”
Chu Dịch nói xong lật Phồn Du lại đè dưới thân thân, nâng chân cô lên định triền miên một phen. Phồn Du biết trong bụng mình hiện tại đang có một sinh mệnh nhỏ, cô không dám bất cẩn. Phồn Du làm ra vẻ tức giận đẩy Chu Dịch ra nói: “Khi nào lấy được giấy chứng nhận thì làm tiếp. Lần tới nếu muốn thì đợi đến đêm tân hôn mới được cắm vào.”
Chu Dịch cho rằng Phồn Du đang hờn dỗi muốn hắn nhanh chóng lấy cô, vì vậy không làm nữa mà ôm cô vào lòng: “Được rồi, lấy xong giấy chứng nhận rồi làm tiếp cũng được, dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa.”
Vài ngày sau Chu Dịch dẫn Phồn Du đến chỗ ba mẹ hắn, đó là một biệt thự có sân vườn rất rộng, xa hoa hiếm có, khiến cho Phồn Du cảm thêm xấu hổ.
Chu Dịch ôm lấy cô động viên: “Không có chuyện gì đâu, mặc kệ hai người bọn họ biểu hiện như thế nào, quan hệ của chúng ta vẫn sẽ như trước đây.”
“Được, em sẽ cố gắng hết sức không để cho anh phải mất mặt.”
Phồn Du nghĩ rằng đi gặp cha mẹ Chu Dịch cũng sẽ giống như hắn đi gặp cha mẹ mình vậy, chỉ là hơi khó khăn hơn một chút thôi.
Đáng tiêc cô đã sai lầm khi bỏ qua sự thật khách quan về bất đồng giữa những tầng lớp khác nhau. Cha mẹ Chu Dịch chỉ cần động một ngón tay là có thể biết được lý lịch, quá khứ và hoàn cảnh hiện tại của Phồn Du một cách chi tiết. Hoàn cảnh gia đình Phồn Du cùng với những ồn ào trên mạng lúc trước khiến cho cha mẹ Chu Dịch cau mày không có thể chấp nhận.
Thái độ của bọn họ đối với Phồn Du lạnh như băng. Nếu như Phồn Du không phải do con trai họ đưa đến thì sợ rằng cô đã bị họ đuổi ra khỏi nhà ngày lập tức.
Mẹ của Chu Dịch có vẻ bình tĩnh hơn, dường như không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào. Bà chỉ lịch sự nói chuyện với Phồn Du vài câu.
Ngược lại ba của Chu Dịch, ông ta nhìn Phồn Du với con mắt khinh thường chán ghét, từ đầu đến cuối không buồn mở miệng.
Dến khi quản gia tới báo Nhan tiểu thư đã đến, sắc mặt của ông mới dịu lại: “Uyển Uyển đã tới rồi à, nhanh vào đây.”
Nhan Uyển Nhi mặc một bộ váy dài màu trắng, dịu dàng động lòng người. Cô cầm trong tay một món quà nhỏ đưa cho Chu Dịch, mỉm cười xinh đẹp nói: “Anh Dịch, sinh nhật vui vẻ nha.”
Phồn Du vừa thấy Nhan Uyển Nhi thì có cảm giác rất quen thuộc. Dường như cô đã gặp cô ấy ở đâu đó nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
“Uyển Uyển, sức khỏe lão Nhân dạo này thế nào rồi?”
“Cảm ơn bác Chu đã quan tâm, sức khỏe bố cháu dạo này rất tốt, ông ấy nói còn muốn hẹn bác hôm nào đó đi đánh Golf đấy ạ.”
Khi Nhan Uyển Nhi nhìn thấy Phồn Du, cô ấy chỉ tò mò đánh giá cô, còn nhìn cô nở một nụ cười rất thân thiện, Phồn Du cũng chỉ khẽ cười đáp lại.
Bầu không khí trong bữa cơm vô cùng xấu hổ. Tình huống xấu hổ càng trở nên trầm trọng hơn khi Chu Kỳ Sơn nói ra một câu: “Chu Dịch, Uyển Uyển, hai con định khi nào tổ chức lễ đính hôn, thiếp mời đã chuẩn bị chưa, ta đang đợi ngày chính thức đây.”
Trong lòng Phồn Du lộp bộp một cái, đồ ăn đang gắp trên tay đột nhiên rơi xuống mặt bàn, khiến Chu Kỳ Sơn một lần nữa bày ra vẻ chán ghét và ánh mắt lạnh lùng.
“Hai ngày nữa có một buổi trình diễn nội y ở nước Pháp, con phải đi mấy ngày, khi nào về rồi nói sau ạ.”
“Uyển Uyển thì sao?”
“Bác Chu, mấy ngày đó cháu cũng đi theo anh Dịch rồi ạ.”
“Đi đi, chờ hai đứa về rồi bàn tiếp, chuyện này không thể chậm trễ hơn được nữa.”
“Vâng, thưa bác.”
Trong lòng Phồn Du giống như bị nhồi vào một thứ gì đó khô khan, vô cùng khó chịu. Cô biết lịch trình sắp tới của hắn, hắn cũng đã từng hỏi qua cô, muốn đưa cô cùng đi nhưng Phồn Du không ngờ rằng Nhan Uyển Nhi cũng sẽ đi cùng, càng không ngờ rằng sau khi bọn họ trở về sẽ phải lập tức đính hôn.
Còn cô thì sao, cả đứa bé trong bụng cô nữa, phải làm sao bây giờ? Phồn Du cuối cùng cũng đã hiểu được khoảng cách hào môn khó có thể thu hẹp lại được, hóa ra môn đăng hộ đối lại là một kiến thức lớn đến như vậy. Hóa ra trước hôn nhân, nếu Cố Y Phán là tép riu vụn vặt, thì Nhan Uyển Nhi chính là ngọn núi cao mà cô khó lòng có thể vượt qua. Gia cảnh bọn họ tương tự nhau, cha mẹ lại quen biết nhau, lại là thanh mai trúc mã với Chu Dịch, mở miệng một câu đều là “Anh Dịch” ngọt ngào biết bao. Hóa ra hai người bọn họ mới là một đôi hoàn mỹ, còn cô chỉ là con tôm con tép tới đây chỉ để tự rước lấy nhục nhã vào người.
Giấc mơ kết hôn sinh con của Phồn Du bỗng chốc vỡ tan thành mây khói, cô không biết làm sao mà mình ăn xong bữa cơm này, làm sao mà trở lại căn hộ, làm sao mà không chịu nghe những lời giải thích của Chu Dịch. Cô kiên quyết từ chối bay sang nước Pháp cùng hắn.
Cô không cùng Chu Dịch đón sinh nhật vui vẻ, cũng không đem chuyện đứa bé trong bụng nói cho hắn biết. Lần đầu tiên khi ngủ Phồn Du quay lưng lại với Chu Dịch.
Hai ngày sau, Chu Dịch bay sang nước Pháp, trước khi đi hắn hôn Phồn Du một cái: “Em yêu, chờ anh về nhé, sau khi anh về chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn.”
Cánh môi Phồn Du lạnh như băng, cô không hôn đáp lại. Cô cảm thấy lời hứa hẹn này quá mức mỉa mai, chờ khi hắn trở về có lẽ đã thành vị hôn phu của người khác cũng nên. Cô chắc cũng nên chạy đi thật xa, đỡ cho người đẹp kia của hắn khó chịu.
Trước khi hắn trở về cô sẽ chấm dứt hết tất cả mọi chuyện.
Ngày hôm sau, Phồn Du đi tới bệnh viện, cô tìm Lương Sâm để phối hợp diễn với cô, giả làm cha của đứa bé để ký tên.
Lương Sâm rất bất ngờ khi biết tin cô muốn bỏ đứa bé: “Em đã nghĩ kĩ chưa?”
Phồn Du không trả lời, hôm nay cô không trang điểm, sắc mặt rất kém.
Trong quá trình chờ đợi, nhìn thấy những cô gái sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi vịn tường bước vào phòng giải phẫu, dũng khí của Phồn Du cũng theo đó mà bị bào mòn từng chút một.
Lương Sâm ở bên cạnh liên tục nhắc nhở cô suy nghĩ lại, đừng nhất thời xúc động, sau này sẽ phải hối hận: “Em và Chu Dịch rốt cục là làm sao vậy? Phá thai ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể, nếu như đã quyết định mang thai thì tại sao bây giờ lại muốn bỏ nó?”
“Chu Dịch sắp đính hôn, chẳng lẽ sau này em phải ôm đứa nhỏ đến tham dự hôn lễ của anh ấy à?”
“Sao lại có chuyện này? Haizz…”
Bác sĩ gọi Phồn Du vào, một giây khi nghe thấy tên mình, cả người Phồn Du như rơi vào hầm băng, run rẩy không thể nhúc nhích. Cô đứng dậy, ôm lấy cái bụng bằng phẳng của mình, từng bước một bước về phía cánh cửa tượng trưng cho cái chết.
Đúng lúc chuẩn bị nằm trên bàn giải phẫu, dạ dày Phồn Du đột nhiên quặn trào ra một ít dịch chua. Đây là lần nôn nghén đầu tiên từ khi Phồn Du mang thai, lần đầu tiên cô cảm nhận được trong bụng có một sinh linh bé bỏng, đây chính là đứa con bé nhỏ của cô và Chu Dịch.
Có lẽ đứa bé phát hiện ra Phồn Du muốn vứt bỏ nó nên nó đang ra sức phản kháng. Phồn Du bị trận nôn nghén bất ngờ này khiến cho nước mắt giàn giụa. Cô vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng giải phẫu: “Tôi không phá nữa, tôi không phá nữa…”
Đối với những người bất ngờ thay đổi ý định như Phồn Du, bác sĩ nhìn mãi đã thành quen, không bất ngờ chút nào tiếp tục gọi người tiếp theo.
Lương Sâm thấy Phồn Du lảo đảo bước ra khỏi phòng giải phẫu, khóc đến nỗi nước mắt đầy mặt, anh lo lắng vội vàng hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Tôi… tôi không phá nữa, đứa trẻ trong bụng tôi phản đối, tôi muốn về nhà.”
“Được, anh đưa em về.”
Lương Sâm lái xe đưa cô về, trên đường về cô nhận được một cuộc điện thoại. Là trợ lý của Chu Dịch gọi tới, trợ lí trước giờ vẫn luôn bình tĩnh lần này rất bối rối. “Phồn tiểu thư, cô có thể tới nước Pháp một chuyến được không? Ngày hôm qua ở đây đã xảy ra một cuộc tấn công khủng bố. Chu tổng anh ấy trúng đạn rồi. Cô có thể…”
“Ở, ở đâu, anh máu nói đi.” Phồn Du hét lên trong điện thoại. Việc Chu Dịch gặp chuyện không hay giống như một quả bom khiến cho cảm xúc của cô bùng nổ, cô suy sụp khóc to thành tiếng.
Trợ lí nhanh chóng gửi vị trí của bệnh viện.
“Lương Sâm, anh đưa tôi ra sân bay đi!”
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Em bình tình một chút!”
“Chu Dịch, Chu Dịch đã xảy ra chuyện, ở bên kia có phần tử khủng bố…”
“Sao lại xảy ra chuyện này, em yên tâm, anh đi cùng em. Anh đã từng tới Pháp mấy lần, so với em quen thuộc hơn. Hiện giờ tâm trạng em mất bình tĩnh như vậy, đi một mình anh không yên tâm.”
Lương Sâm tăng tốc độ của xe, chạy thẳng một mạch tới sân bay, cùng Phồn Du ngồi trên chuyến bay đi tới nước Pháp.
Trên máy bay, Phồn Du không kìm được mà run rẩy rơi nước mắt. Lương Sâm chỉ có thể vừa đưa khăn giấy, vừa an ủi cô nhất định Chu Dịch sẽ không sao cả.
Sau khi máy bay hạ cánh, trợ lí chờ ở sân bay. Anh ta đưa Phồn Du và Lương Sâm tới phòng VIP trong bệnh viện, trợ lí nói: “Chu tổng cần nghỉ ngơi, chỉ một mình Phồn tiểu thư vào là được rồi. Anh Lương, mời anh đi với tôi.”
Lương Sâm nhẹ gật đầu, cùng trợ lí ra ngoài. Trước khi đi anh vỗ bả vai Phồn Du, nhẹ nhàng nói: “Vào đi, anh đi về trước.”
Phồng Du run rẩy đẩy cửa phòng bệnh, bên trong có hộ lý đang dọn dẹp lại giường chiếu, trên giường không có một bóng người.
“Anh ấy đâu?” Phồn Du dùng tiếng Anh hỏi hộ lý.
Hộ lý trả lời bằng một câu tiếng Pháp. Phồn Du không biết cô ấy đang nói gì, hộ lý chỉnh trang lại giường xong bèn rời đi.
Phồn Du nhìn chiếc giường bệnh trống không, bước chân cô run rẩy, ngã nhào xuống giường, cảm xúc trong lòng không thể kìm nén được nữa cô bật khóc: “Chu Dịch, Chu Dịch anh quay về đi, chẳng phải anh nói khi trở về sẽ cưới em sao? Sao anh lại bỏ đi như vậy, anh là tên khốn kiếp, em phải làm sao bây giờ! Hu hu… Khốn kiếp a a a!”
Phồn Du khóc nức nở, chợt cảm thấy có thân thể nặng nề tựa vào người mình. Cô lau nước mắt, gương mặt người bên cạnh trở nên rõ ràng, là Chu Dịch, Phồn Du nhào vào trong lòng hắn khóc lớn.
“Anh là tên khốn kiếp, anh làm em sợ muốn chết, em cứ nghĩ rằng, nghĩ rằng…”
“Cô bé ngốc nghếch, anh nằm mãi trên giường hơi mệt nên đứng lên đi vệ sinh một lát, vừa vào thì nghe thấy tiếng khóc của em.”
Phồn Du trông thấy trên cánh tay Chu Dịch băng bó, cô nhẹ nhàng sờ vào, đau lòng hỏi: “Có đau không?”
Chu Dịch khẽ cười: “Viên đạn chỉ sượt qua da thôi, em đừng lo lắng.”
“Em gái tốt kia của anh đâu rồi, cô ấy sao không ở bệnh viện chăm sóc anh?” Phồn Du lúc này mới chú ý, Nhan Uyển Nhi, người vốn đi cùng Chu Dịch đến nước Pháp hiện tại không có ở trong phòng bệnh.
“Cô ấy đi tìm bạn trai của cô ấy rồi, bạn trai cô ấy là một luật sư người Pháp. Hai người yêu nhau lúc đi du học, sau này chú Nhan quản cô ấy rất chặt nên cô ấy phải phối hợp diễn với anh để có thể ra ngoài gặp bạn trai.” Chu Dịch vuốt mái tóc của Phồn Du: “Đêm hôm đó trái tim anh rất đau khi trông thấy em như vậy. Đó là một buổi sinh nhật khó khăn nhất trong mấy chục năm qua của anh.”
Phồn Du ôm lấy cổ Chu Dịch, nhẹ giọng xin lỗi: “Xin lỗi anh, em lại hiểu nhầm anh rồi. Nhưng mà em có một món quà muốn tặng cho anh, anh đừng giận nữa nhé?”
“Quà gì vậy?”
Phồn Du cầm lấy canh tay không bị thương của Chu Dịch áp lên bụng mình, ấm ức nói: “Món quà đang ở trong bụng em, có lẽ phải hơn tám tháng nữa anh mới thấy được.”
Nét mặt Chu Dịch lộ rõ vẻ thâm tình trìu mến, hắn hôn Phồn Du một cái: “Quả nhiên là thế.”
“Hả, anh đã biết rồi sao ạ?” Phồn Du kinh ngạc.
“Chu kì kinh nguyệt của em vẫn luôn rất chuẩn, nhưng lần này trễ hơi lâu, nên anh cũng đoán ra được, cảm ơn em, bảo bối của anh.” Chu Dịch nhìn Phồn Du chăm chú, ánh mắt thành kính như một tín đồ: “Em có biết không, lúc kẻ khủng bố tấn công, một khắc đó anh đã vô cùng cảm tạ ông trời vì thật may mắn khi lúc đó không để em ở bên cạnh anh.”
“Em cũng phải cảm ơn ông trời, vì đã cho anh bình an trở về và không bị thương quá nặng.”
“Mẹ anh là một Phật tử, từ nhỏ anh đã bị mẹ ép phải lễ Phật với bà, tuổi nhỏ tinh nghịch anh chưa bao giờ nghiêm túc với chuyện này. Hiện giờ anh mới biết mình phải cảm ơn Phật tổ rất nhiều. Cảm ơn ngài đã cho anh gặp em, có được em.”
“Em không muốn cảm ơn ai cả, em chỉ muốn cảm ơn anh, Chu Dịch.
Hoàn chính văn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");