Lương Tướng

Chương 85: Bão cát hung hiểm




Ba ngày sau đó bình yên lạ thường, chỉ còn một ngày nữa là có thể ra khỏi sa mạc, mọi người ai nấy đều phấn khích đến mức ước gì khỏi cần phải nghỉ ngơi mà đi thẳng một mạch ra đến bên ngoài.

Suốt chặng đường Cơ Na La rất yên tĩnh, mỗi lần Lâm Trục Lưu trông thấy ánh mắt của nàng ta, đều cảm thấy không thoải mái, cứ như mình đã thiếu nợ nàng ta gì đó vậy. Trái lại nàng ta không hề có hành động nào khác lạ, chỉ là cứ cách một lúc lâu lại vén rèm lên hỏi Lâm Trục Lưu một câu: “Rốt cuộc cô yêu thích nam tử này ở điểm nào?”

Mới đầu Lâm Trục Lưu còn có thể nhẫn nhịn để mặc nàng ta, nhưng trải qua mấy bận cuối cùng không thể chịu nổi nữa, không khách khí đáp: “Tiên sinh, rốt cuộc phu quân ta có điểm nào khiến cô bất mãn, cô hỏi nhiều lần như vậy, không mệt ư?”

“Ta chỉ cảm thấy không đáng cho ai đó thôi.”

“Đáng hay không đáng, chỉ có trong lòng họ mới rõ nhất. Sao cô biết ta cảm thấy không đáng?”

Cơ Na La khẽ cười, “Sao cô biết ta đang cảm thấy không đáng thay cô?”

Lâm Trục Lưu thoáng sửng sốt, không dám chắc hỏi lại: “Cơ Na La, có phải trước đây cô biết ta hay không? Cô đang cảm thấy không đáng thay cho ai?”

“Võ khôi đại nhân chớ nghĩ nhiều, chỉ cần báo tên ngài lên, cả Ẩn Vu có người nào không biết ngài chứ? Còn về việc ta cảm thấy không đáng thay cho ai, vốn chẳng phải chuyện mà võ khôi đại nhân phải nhọc lòng.” Cơ Na La dứt lời, nhấc yên lạc đà, tiến về phía trước dò đường.

Có vẻ mặt trời hôm nay chói chang hơn mọi ngày, đến giữa trưa, mấy người họ bị phơi đến mức suýt nữa tan chảy cả ra. Nước uống không còn lại bao nhiêu, lúc giải khát đều cố ý uống ít một chút, nhưng dõi mắt về phía trước vẫn là một vùng cát mênh mông như cũ, Cơ Na La cau chặt hàng mày.

“Tiên sinh, có được không thế, đáng lẽ hôm nay phải đến ranh giới của sa mạc rồi mới đúng, sao một chút dấu hiệu của việc chuẩn bị ra khỏi sa mạc cũng không có? Nước uống cũng sắp hết rồi.” Hàn Tiểu Tứ nghi hoặc.

Hắn vừa dứt lời, thì thấy phương hướng trước mặt, xa xa có một ốc đảo cực lớn, ốc đảo kia như nối liền với chân trời, có lẽ chỉ cách nơi này một đoạn đường.

Hàn Tiểu Tứ nhìn thấy ốc đảo kia, cười toe toét nói: “Ôi chao, ta rút lại lời nói ban nãy nhé, tiên sinh khá đấy. Ta chạy qua đó lấy ít nước trước, đưa về cho thủ lĩnh và Tiêu ca.”

“Ta đi với ngươi.” Tề Phong cũng cầm mấy bọng nước đi cùng hắn.

“Hai người cẩn thận một chút, ốc đảo kia cách nơi này khá xa, hai người không mang theo nước có chịu nổi không đấy?” Lý Lộc hơi lo lắng.

“Không sao, thấy được ốc đảo kia, thì ta có nghị lực để kiên trì đi đến nơi ngay ấy mà.” Hàn Tiểu Tứ vung roi, đi cùng với Tề Phong về phía ốc đảo kia.

Lâm Trục Lưu ngồi trong xe nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhưng không hề có phản ứng gì, trái lại Triệu Mạt nghe thấy tiếng lạc đà đã đi xa, thì vén rèm lên hét: “Tề Phong ca, cẩn thận nhé!”

Lý Lộc thấy nàng ta căng thẳng, cười nói: “Tề Phong ca của cô đi xa từ lâu rồi.”

Triệu Mạt đỏ mặt, vén rèm chui ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Lý Lộc. Nàng đang định trò chuyện với Lý Lộc, thì thấy Cơ Na La đột nhiên dừng lại, nói với hai người: “Ta bị rớt đồ, hai người xuống đây tìm với ta đi.”

“Rớt gì thế? Chúng tôi đi sau lưng cô suốt, có thấy cô đánh rơi gì đâu?” Triệu Mạt hoang mang hỏi.

“Ta lừa các người làm gì? Là một hạt châu màu bạc, tương thông với cầu thủy tinh này, thiếu nó thì không tính được phương hướng của bão cát đâu. Nếu không tìm được nó, tất cả chúng ta đều không thể ra khỏi bắc mạc.”

Lý Lộc lắc đầu, “Chỉ còn nửa ngày đường, chúng ta đi đến ốc đảo rồi theo phương hướng của mặt trời để đoán vị trí là được, hạt châu kia đợi đến thành Mão Đan rồi mua một cái khác là xong. Nước trên xe sắp cạn rồi, hạt châu bạc kia nhỏ như thế, chẳng thể tìm thấy được ngay đâu. Lâm tướng quân có mang trong mình không nhịn khát được.”

“Các người nghĩ về bắc mạc đơn giản quá rồi đấy.” Cơ Na La nhìn Lý Lộc, lạnh lùng nói: “Sắp đến ranh giới giữa sa mạc và thành Mão Đan, vừa hay chính là nơi dễ dàng xảy ra bão cát nhất. Nếu giữa chừng có bão cát, tất cả chúng ta không ai sống sót được đâu, xuống xe mau chóng tìm được hạt châu mới thỏa đáng!”

Cơ Na La nhảy xuống khỏi lưng lạc đà, vòng ngược trở lại. Triệu Mạt và Lý Lộc thấy nàng ta nghiêm túc, cũng hết cách, chỉ đành xuống xe, mò mẫm tìm giúp nàng ta. Thế nhưng muốn tìm một hạt châu trong hoang mạc mà dễ ư? Hai người càng tìm càng cách xa xe lạc đà.

Cơ Na La đứng bên cạnh xe, viên cầu thủy tinh trong tay chợt lóe. Nàng ta thấy Lý Lộc và Triệu Mạt tìm kiếm rất nghiêm túc, bèn trở người nhảy lên vị trí đánh xe. Chỉ thấy nàng ta hằn học nhìn qua lớp rèm, vẻ mặt kia dường như người ngồi trong xe có huyết hải thâm thù với nàng ta vậy.

Đúng vào lúc này, một đám mây đen sì kỳ lạ đột nhiên che khuất ánh mặt trời, cơn mát mẻ ập tới khiến Triệu Mạt vui sướng, nhưng bỗng nghe thấy tiếng gào rít đáng sợ từ phía xa xa. Nàng chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, thì thấy một cơn cuồng phong hình thành bởi vô số những vòng tròn quái lạ, xen lẫn với sấm sét cuồn cuộn tiến đến. Vô số gò cát nhấp nhô cao thấp khác nhau bắt đầu sụt lún tan chảy bởi sự tấn công của cơn lốc nọ, gò cát cách đó không xa tuột trôi xuống dưới hố sâu. Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ ở một khoảng cách gần đến vậy, hai chân Triệu Mạt mềm nhũn, ngồi sụp xuống nền cát.

Chính vào Lúc này, Cơ Na La rút ra một cây ngân châm, đâm vào đùi sau của lạc đà. Lạc đà bị đau, lao như điên về phía cơn bão cát.

“Tướng quân! Lạc đà bị kinh hoảng! Mau xuống xe!” Lý Lộc tỉnh táo trở lại, thét lên.

Lâm Trục Lưu vừa vén rèm lên, thì bị Cơ Na La đang chực sẵn ở bên ngoài đánh một chưởng. Chưởng này mang kình lực cực mạnh, hơn nữa lại đánh trúng ngực nàng, đau đến mức hai mắt Lâm Trục Lưu tối sầm.

“Cơ Na La!” Lâm Trục Lưu nghiến răng.

Nàng nhìn về phía cơn bão cát đằng kia, dùng một chưởng đánh vỡ khung xe bằng gỗ bên mạn phải, kéo Tiêu Mị nhảy xuống khỏi xe. Cơ Na La nhanh như cắt nắm lấy tay trái của Tiêu Mị, sau đó rút chủy thủ bên hông ra, cắm phập vào tay trái của y ghim chặt lên khung gỗ.

“A!” Tiêu Mị thét lên thảm thiết, định đánh trả, thì bị một cây ngân châm của nàng ta cắm vào huyệt đạo trên cổ, y bỗng khựng lại ngay lập tức.

Lâm Trục Lưu vốn đã nhảy được xuống khỏi xe, nhưng vì Tiêu Mị bị đau nên nàng đành phải thả tay ra, để y ở lại trên xe. Nàng nghiến răng phóng nhanh vài bước, xoay người nhảy lên xe, vươn tay gỡ cây chủy thủ đang cắm trên tay y ra.

Làm sao Cơ Na La để nàng được toại nguyện? Nàng ta hóa chưởng thành đao, tấn công ác liệt về phía Lâm Trục Lưu, mỗi một chưởng đều mang theo kình lực, tốc tộ vừa nhanh vừa mạnh, khiến Lâm Trục Lưu vừa mới nhảy lên xe gần như khó lòng chống đỡ.

Mới chớp mắt hai người đã giao đấu hơn trăm chiêu trên xe lạc đà, Lâm Trục Lưu thầm kinh ngạc, năng lực của người này tuy không bằng nàng, nhưng chỉ sợ cũng không kém hơn bao nhiêu. Rốt cuộc… nàng ta là ai…

Cơ Na La rút ra một cây ngâm châm trong ống tay áo ra, vung vào mặt Lâm Trục Lưu. Lâm Trục Lưu rút roi bạc ra chặn lại, nhưng bỗng cảm thấy lồng ngực đau nhói, cũng không biết ban nãy nhân lúc nàng không để ý, Cơ Na La rốt cuộc đã dùng tà chiêu gì vào một chưởng kia.

Càng lúc càng đến gần cơn lốc kia, tuy Lâm Trục Lưu chiếm được thế thượng phong, nhưng không thể nào phân thân để giúp đỡ Tiêu Mị đang bị điểm huyệt. Tuy thần trí Tiêu Mị không tỉnh táo, nhưng y biết người quan trọng của y đang giao đấu với người khác, cũng nhìn được thấy bão cát trước mặt. Y dùng toàn bộ sức lực cử động cơ thể, nhưng không hề có tác dụng gì. Mắt thấy càng lúc càng đến gần cơn bão, y chỉ đành cố gắng dùng khẩu hình rặn ra hai chữ: “Đi… mau….”

Lâm Trục Lưu cũng nhìn thoáng qua cơn bão cát, nghiến răng mở cơ quan trên roi bạc ra, chiếc roi vốn trơn nhẵn bỗng xuất hiện hai hàng gai nhọn, tập kích về phía Cơ Na La. Roi bạc quấn lấy bụng nàng ta, rạch một vết sâu hoắm. Nhưng Cơ Na La cứ như không có chuyện gì, để mặc hàng gai của chiếc roi quấn lấy bản thân, thậm chí còn đưa tay nắm lấy nó, mặc kệ vết thương càng lúc càng nghiêm trọng, cũng không để Lâm Trục Lưu rút được chiếc roi ra. Nàng ta dùng một tay nắm lấy chiếc roi, một tay khác đâm ngân châm vào lưng Lâm Trục Lưu.

“Ưm…” Lâm Trục Lưu rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, khuỵu một gối xuống.

Tiêu Mị thấy bão cát càng lúc càng gần, rồi lại nhìn sang Lâm Trục Lưu đang đấu với Cơ Na La, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân sôi sục như muốn nổ tung. Mãi đến khi cây ngâm châm kia đâm vào lưng Lâm Trục Lưu, sự lo lắng của y cũng lên đến đỉnh điểm, cảm giác đau đớn kịch liệt như núi lửa cuốn đến bao trùm lấy toàn bộ cơ thể y, và rồi cuối cùng y cũng có thể cử động được. Tiêu Mị nhẫn nhịn cơn đau toàn thân rút chủy thủ ra, ném về phía Cơ Na La, nhân lúc Cơ Na La né tránh, y ôm lấy Lâm Trục Lưu, nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

Lâm Trục Lưu cảm nhận được Tiêu Mị bế nàng nhảy xuống được nửa chừng, thì nghe thấy Cơ Na La nói: “Lâm Trục Lưu, ngươi có còn nhớ Ân Trọng Hải hay không?”

Nàng trợn trừng mắt, cuối cùng nhìn thẳng về phía Cơ Na La, nàng ta cũng đứng trên xe nhìn nàng.

Nàng ta gỡ mạng che mặt xuống, dung mạo vừa trắng trẻo vừa yêu kiều, nhưng má bên phải có một vết sẹo vừa sâu vừa rộng. Ánh mắt nàng ta trông có vẻ bình tỉnh, nhưng lại như có nỗi oán hận vô cùng tận chôn giấu bên trong, nốt ruồi son đỏ tươi cạnh khóe mắt lúc này càng trở nên rực rỡ.

Xe lạc đà càng lúc càng xa, cuối cùng bị cơn bão cát nuốt chửng.

- Shen dịch -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.