Lương Duyên Trời Định

Chương 1: Mỹ nhan




Am Ngọc Tuyền thấp thoáng bóng hình giữa rừng cây xanh um trên núi Ngọc Tuyền, thanh u yên lặng, nhìn xa xa trông rất có thần vận xuất trần thoát tục.

Đáng tiếc, ngoại trừ một số ni cô lớn tuổi trong am và các khách nam thường thường đến viếng, rất ít người biết am ni cô này là thực chất là một nơi phong nguyệt dơ bẩn không hơn không kém, quả thật đã làm ô danh tiếng thanh tịnh của chốn Phật môn.

Mà A Du từ nhỏ ở tại am Ngọc Tuyền lại còn chưa tiếp khách, đương nhiên cũng không biết được điều bí mật này.

A Du xuất gia năm lên chín.

Nàng vốn là dân của Vương gia thôn dưới chân núi, khi còn bé thì cha mẹ đều mất, nàng do một tay ca ca nuôi lớn. Năm nàng bảy tuổi, ca ca mười bốn tuổi muốn theo người ta ra ngoài làm áp tải, đã đem nàng giao phó cho nhà đại bá, khi đi có nói cuối năm sẽ trở về, không ngờ ca ca một đi không trở lại, dần dần có tin nói đoàn người của ca ca nàng trên đường gặp phải sơn phỉ, toàn bộ đều chết hết. Hai năm sau anh họ con của đại bá A Du muốn cưới vợ, đại bá A Du muốn chiếm lấy nhà nàng, nên liền nhẫn tâm lén bán A Du cho am Ngọc Tuyền đang có đợt thu mua ni cô vào lúc ấy, xong lại nói với thôn dân rằng cháu gái nghe tin ca ca chết nên một lòng muốn tự tử, sau được sư cô am Ngọc Tuyền cứu, sau đó tự nguyện xuất gia.

Đáng thương cho A Du lúc đó đang bị sốt, hoàn toàn không biết chút gì về mấy chuyện tàn nhẫn xấu xa trên, mơ mơ màng màng bị ôm đến am Ngọc Tuyền cạo tóc, sau hai ngày hôn mê thì đầu trở nên ngây ngô, quên hết mọi chuyện, chỉ nhớ kỹ nàng gọi là A Du, từ đó lấy pháp hiệu “Minh Tâm” ngoan ngoãn làm tiểu ni cô.

Nhoáng một cái đã qua sáu năm, A Du nay mười lăm vẫn ngây ngô, tuy rằng thoạt nhìn nàng là một tiểu cô nương khéo léo, an tĩnh.

~

Vào một đêm xuân nọ, vì quá mắc tiểu nên A Du bừng tỉnh, nằm trong tấm chăn mỏng nín nhịn, sau cùng vẫn không thể nhịn được như mấy lần trước, không thể làm gì khác hơn là mặc vào trung y, cầm đèn đi ra cửa.

Am Ngọc Tuyền nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tổng cộng có ba sân, tiền viện là chính đường để thắp nhang bái Phật, trung viện là nơi để tiếp đãi khách hành hương viếng thăm, hậu viện có năm gian phòng chính phân ra cho sư tổ là Tĩnh Từ sư thái, Thanh Thơ sư phụ và Thanh Họa sư thúc, nàng và sư tỷ Minh An ở hai căn phòng phía đông, hai phòng phía tây là nơi ở của Thanh Họa sư thúc cùng hai người đệ tử.

Kỳ thực, ngoại trừ thôn dân phương xa ngẫu nhiên đi ngang qua, có rất ít nữ quyến đến am Ngọc Tuyền dâng hương, hàng năm người đến ở qua đêm thì có thể đếm được trên đầu ngón tay, phòng khách chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng sư tổ vẫn phân phó các nàng mỗi ngày đều phải quét dọn phòng khách, mà nhà xí duy nhất của am ni cô lại xây ngay cạnh phòng khách.

Ban ngày A Du có uống hơi nhiều nước, nên ‘rì rào’ được một lượng không nhỏ, từ trong thùng gỗ cạnh bên múc một muôi nước suối, rửa rửa, nước mát lành lạnh, nên cơn buồn ngủ đã bay biến đi rất nhiều. Xong xuôi hêt cả, A Du liền kéo quần, mơ mơ màng màng đi trở về.

Phía tây am Ngọc Tuyền có một khu rừng đào lớn, hiện tại đang là mùa hoa đào nở, trong không khí đều thoang thoảng mùi hoa nhàn nhạt, hơn nữa xa xa còn có tiếng nước chảy róc rách từ khe núi truyền tới, khiến A Du đột nhiên cảm thấy, cuộc sống như thế này tốt vô cùng. Sư tỷ thường thường lẩm bẩm nói nhớ nhà, còn kể cho nàng nghe những chuyện lý thú trong trấn, nhưng từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì A Du đã ở am ni cô, chưa từng xuống núi, nên hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được cái náo nhiệt mà sư tỷ nói. Nàng cũng không ước ao, bởi vì nàng thích loại cuộc sống yên tĩnh này.

Đang định đi xuống bậc thang, thì trong căn phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hô khẽ, trong màn đêm u tối, phá lệ rợn người.

A Du nhớ lại khi bé sư phụ có kể chuyện ma quỷ cho nàng nghe, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, động cũng không dám động, như bị định thân đứng ngơ ngác ngay tại chỗ. Cách một lúc lâu, xác định không có quỷ quái tới bắt mình, A Du ngừng thở, nhắm chặt mắt, thử thăm dò đi về phía trước, rất sợ trông thấy được yêu quái mặt người mình rắn, sợ chúng nó lần theo nhân khí mà ăn thịt nàng.

Đi chưa được bao xa, A Du không nhịn được nữa, đang sợ hãi sẽ có thứ gì đó tới, nhưng kết quả không đợi được yêu quái, lại nghe được một trận động tĩnh kỳ quái, như là có người đang đánh nhau trên giường.

“Thanh Thơ, nửa tháng không gặp, lão gia nhớ em muốn chết!”

“Hạ lão gia, ông, ông nhẹ chút. . .”

Là tiếng của sư phụ.

A Du thở phào nhẹ nhõm, sư phụ dám nói, thì chắc chắn chung quanh đây không có quỷ quái. Không sợ, A Du muốn đi về, nhưng thanh âm trong phòng càng lúc càng lớn, càng ngày càng quái, trong ngực A Du như thêm một con mèo nhỏ, nó gãi gãi làm lòng nàng rất ngứa ngáy. Nàng muốn nép vào cửa sổ nhìn xem sư phụ đang làm cái gì, vì sao còn có tiếng của đàn ông? Mà điều khiến nàng lo lắng hoang mang là người đàn ông kia hình như đang ăn hiếp sư phụ, nhưng sư phụ tựa hồ cũng không tức giận aaa. . .

Cầm ngọn đèn mờ tối, A Du chậm rãi tiến sát vào trước cửa sổ, nhón tay đục một lỗ thủng trên giấy cửa. Nhưng nghĩ lại, bên trong đen như mực, cho dù có lỗ thủng nàng cũng nhìn không thấy, bèn thả tay xuống, dán lỗ tai lên cửa sổ tỉ mỉ lắng nghe.

Nàng nghe thấy người đàn ông kia hình như đang nói đến cây gậy* gì đấy.

(*cây bắp: hán việt là bổng tử, hiểu sao thì hiểu nha)

A Du kinh ngạc sờ sờ quả đầu trọc lóc. Cây bắp phải đợi mùa thu mới chín, bây giờ mới trồng không lâu, mầm còn chưa nhú ra nữa là. Tuy nói am điền của am ni cô đều cho bách tính nghèo khó dưới chân núi thuê, A Du không cần ra đồng, nhưng A Du làm xong công việc sư phụ quy định sẽ chạy đến đó kia xem người ta trồng trọt, cậu béo nhà Lý gia còn tặng nàng một con diều giấy. . .

Giọng nữ bên trong đột nhiên kêu lớn, cắt đứt dòng suy nghĩ của A Du. A Du biết đó là tiếng của sư phụ, nhưng mà lại như không phải. Bình thường sư phụ nói chuyện với nàng đều lành lạnh, giống như đã ngâm mình trong nước đá, nhưng bây giờ lại gấp rút, khó nghe, lúc liền lúc đứt, làm cho A Du vừa không sao giải thích được, vừa cảm thấy khó chịu.

Tiếp tục nghe thêm chút nữa, A Du lắc đầu, nhẹ chân trở về phòng, chui vào ổ chăn ngủ.

Không biết qua bao lâu, nàng nghe có tiếng bước chân cực nhẹ đi ngang qua cửa phòng.

A Du chớp chớp mắt, trở mình.

Buổi tối hôm đó, A Du có một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ sư phụ ngồi ở phía trước một cây gậy, lúc khóc lúc cười, khóc khiến nàng yêu thương, cười khiến nàng chua xót. Nàng nghĩ tới sư phụ bình thường hay nhìn sách mà ngây người, lại nghĩ đến dáng vẻ sư tổ và sư thúc cả ngày cười híp mắt. Xem ra không biết chữ quả nhiên mới có lợi, nếu sư phụ không biết chữ, cũng sẽ không vì đọc sách mà ngẩn người.

Hôm sau trời sáng choang, A Du và Minh An đã rời giường. Hai người chạm mặt nhau ngay hành lang, A Du lễ phép cười với sư tỷ, Minh An lại trừng mắt liếc nàng, quay đầu đi phòng bếp. A Du đã quen với địch ý không rõ từ đâu tới của sư tỷ, xốc xốc thùng gỗ ra sau núi múc nước, hai người phân công, nàng xách nước, sư tỷ nấu cơm, ngày qua ngày, chậm rãi cũng thành thói quen.

Thanh Thơ đẩy cửa sổ ra, thì thấy tiểu đồ đệ của mình đang mang theo hai thùng gỗ đi ra phía ngoài.

Nhìn nhìn một chút, nàng nhẹ nhàng nhíu mày.

Bất tri bất giác, nha đầu này đã mười lăm tuổi rồi, vóc người yểu điệu, cho dù mặc trên mình áo bào xám tro, cũng giấu không được ý vị phong lưu trời sinh. Nếu như sinh ra trong gia đình bình thường, bằng tướng mạo của con bé, tìm giai tế gia cảnh giàu có cũng không khó, nhưng trớ trêu thay. . .

Đối với đứa bé một tay mình nuôi lớn, nàng không muốn để cho A Du biết nhân thế hiểm ác đáng sợ, bởi vì như vậy, tương lai con bé sẽ càng khó có thể tiếp nhận cái xấu xa của am ni cô này, giống như nàng năm đó tránh họa đến đây, vốn tưởng rằng có thể làm bạn thanh đăng cổ Phật, nhưng sau mới biết đã lạc vào ổ sói. Không phải là không nghĩ tới cái chết, nhưng vừa cầm lấy kéo lên thì nàng lại sợ.

Nàng thừa nhận, nàng sợ chết.

Nếu đã trốn không thoát khỏi số mệnh, không bằng để A Du sống như một tờ giấy trắng, chờ tháng sau con bé bắt đầu tiếp khách, cũng chỉ cho rằng đó là một loại tu hành, chỉ cần người khác không nói, con bé sẽ vĩnh viễn không biết, đối với nữ tử mà nói, loại cuộc sống bị những gã đàn ông khác nhau đè dưới thân tùy ý đùa bỡn, là vô cùng nhục nhã, không bằng heo chó.

Tựa như Minh An, kỳ thực tuổi của con bé đã đủ, chỉ là Tĩnh Từ sư thái còn chưa có lấy được giá tiền khiến cho bà ta hài lòng, cho nên vẫn không để cho con bé khai bao. Nếu quả thật đến ngày đó, thì Minh An hiểu chuyện thông minh sẽ nghĩ như thế nào?

Thanh Thơ than nhẹ một tiếng, xoay người, hái một nụ đào chớm nở trên nhánh đào trong bình hoa, khẽ xoa nghiền nát, rồi bước qua.

Người như hoa, hoa tựa người, chuyện ông trời đã định, dù là ai cũng không có cách nào tránh.

~

Ăn điểm tâm, cơm nước xong xuôi, A Du quỳ gối trong Phật đường niệm kinh một lát, liền lấy chổi đi quét tước tiền viện.

Lúc nàng đang quét rác, trên cây hòe già trong viện có một con chim khách vẫn cứ hót mãi không ngừng, A Du nhiều lần nhịn không được ngẩng đầu nhìn con chim to có tấm lưng đen bụng trắng kia, nghĩ thầm lẽ nào hôm nay sẽ gặp được chuyện tốt gì chăng?

Ý niệm trong đầu chưa dứt, thì trước cửa gỗ cũ nát bỗng toát ra hai cặp chân. Lúc đó A Du vừa lúc quét đến cạnh cửa, nàng sửng sốt một chút, ánh mắt rơi vào sam y màu trắng xinh đẹp tựa như lưu quang của nam tử và mép váy đỏ thẫm của cô gái, rồi sau đó không sao dời mắt ra được, trên đời vẫn còn có chất liệu đẹp mắt đến thế à. . . Nàng kinh diễm nhìn chằm chằm chất vải, nếu không phải vô ý thoáng nhìn thấy chân của cô gái lớn hơn nhiều so với những cô gái bình thường, thì nàng căn bản sẽ không tò mò bước lên nhìn lại.

Chỉ vừa nhìn, nàng lại càng ngây người.

Nam tử vận bạch sam sao lại tuấn tú thế, cô gái váy đỏ sao lại sinh ra đẹp mắt như vậy chứ? Lông mi dài tú lệ, cặp mắt đào hoa phảng phất như có ánh sao nhấp nháy, khuôn mặt trắng noãn, cánh môi hồng hồng, không lớn cũng không nhỏ, chiếc cằm hơi nhô lên, cái cổ thon dài được áo che đậy, xuống chút nữa là một bộ ngực phình cỡ đại. . .

A Du kìm lòng không đậu lại liếc mắt nhìn chân của người kia, khi lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của cô gái, thì trong mắt đã có nhiều thêm một phần tiếc nuối. Lần trước sư phụ nói nàng chân nhỏ dễ xem, cho thấy chân to rất khó coi, nếu như vị cô nương này. . . chân vị phu nhân này nhỏ một chút, thì vị tướng công tựa thần tiên của nàng đại khái sẽ càng thích nàng hơn?

Cái đầu dưa chuột be bé của A Du chứa đựng những suy nghĩ miên man, bởi vậy không có chú ý tới hàng lông mày của vị phu nhân kia đang ẩn hàm tức giận.

Bạch y nam tử tên Tiêu Nhân, hắn cảm thấy khá hứng thú nhìn chằm chằm thần sắc không ngừng biến hóa của tiểu ni cô, đợi nàng rốt cục nhìn mình, sống lưng không khỏi ưỡn thẳng, mở quạt ‘xoẹt xoẹt’, cười đến khiến người hoa cả mắt: “Vị tiểu sư phụ này, nương tử của tôi xinh đến thế sao, đến nỗi ngay cả là nữ như cô cũng nhìn đến ngây người?”

Vừa dứt lời, hắn liền nhận được một ánh nhìn đao bén từ người bên cạnh.

Đổi thành người bên ngoài nghe thấy lời này chắc chắn sẽ xấu hổ, nhưng đụng phải cái đầu thiếu mất sợi dây như A Du, nàng không suy nghĩ nhiều, thành thật gật đầu nói: “Vị nữ thí chủ này quả thực rất đẹp, chỉ là chân. . . hơi to một chút.” Kỳ thực là to rất nhiều, nhưng nàng nghĩ chân to không phải chuyện tốt, vẫn nên uyển chuyển chút ít, miễn cho đối phương khỏi khổ sở.

Tiêu Nhân sửng sốt, lập tức xoay người, bờ vai run run không ngừng.

A Du không rõ ràng cho lắm, vừa định hỏi rõ, bỗng thấy người chợt lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại, liền trông thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của nữ thí chủ kia nhòm mình.

A Du nhịn không được đánh một cái giật mình, vị nữ thí chủ này thật là hung dữ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.