(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lăng Nghị bị sự nhiệt tình của cô làm cho đầu óc choáng váng, nghe cô nói như vậy, Lăng Nghị liền ép cô xuống như bánh rán mà tới thêm một lần nữa.
Phó Lê: ”...”
Như này cũng xem như một loại rồi.
Phó Lê vất vả lắm mới hoàn thành hạng mục nhiệm vụ này, cô lại nhớ thương đến hạng mục khác của nhiệm vụ. Thật tốt, tiếp xúc khoảng cách âm trong 30 phút, cũng đã hoàn thành.
Cuối cùng chỉ còn nhiệm vụ hạng nhất, hệ thống cho cô một bản đồ tư thế trong năm phút.
Phó Lê nhìn bản đồ kia, đây không phải là tư thế cho con b.ú sữa sao?
Cô xây dựng tâm lý trong vài giây, cổ vũ trong lòng một tiếng, sau đó Phó Lê kéo đầu Lăng Nghị xuống dưới, rồi ôm đầu anh không buông tay.
Lăng Nghi:
Vợ quá đáng yêu, anh thật sự muốn phát điên rồi.
Sau đó, Lăng Nghị không điên, nhưng sáng hôm sau anh phải xuất phát trễ hơn, không những thế anh còn cảm nhận được cái gì gọi là eo đau chân mỏi khi bị ép khô.
Nhưng nhìn lại người trong chăn, Phó Lê vẫn đang ngủ say ở đó, anh cảm thấy rất có thành tựu. Chỉ cần như vậy là có thể dỗ được Phó Lê, anh tình nguyện dỗ mỗi ngày, dỗ bao nhiêu lần cũng được.
Lăng Nghị cúi người hôn lên trán Phó Lê, sau đó anh cầm theo túi hành lý rời đi.
Phó Lê ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, bên cạnh đã không có ai, trên người thỏa mái, không cảm thấy đau nhức chỗ nào, cái nơi hôm qua vì sử dụng quá độ mà vừa nóng rát vừa đau cũng không có cảm giác gì. Cô theo bản năng đi tìm thuốc mỡ vạn năng, quả nhiên... Bị sử dụng rất nhiều.
Phó Lê: ”...”
Cô chắc chắn hệ thống cho cô phần thưởng thuốc mỡ vạn năng này, nhất định không phải để cô dùng như vậy.
Phó Lê rầu rĩ cất thuốc mỡ vào, cô mở hệ thống ra, sử dụng toàn bộ điểm số khen thưởng của nhiệm vụ đêm qua: sức mạnh +2, may mắn +1. Hy vọng nó sẽ hữu dụng, đừng để sự vất vả cả đêm qua của cô uổng phí..
Bên phía Lăng Nghị, anh vừa mới ngồi lên xe vận chuyển, mấy quân nhân đi cùng thấy dưới mắt anh có quầng thâm, nên quan tâm hỏi một câu: "Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
Lăng Nghị dựa vào lưng ghế, anh ừ một tiếng.
Vị quân nhân kia lại trêu ghẹo nói: "Nhìn cậu huấn luyện khắc nghiệt như vậy, lần đầu làm nhiệm vụ chắc là sợ hãi lắm đúng không. Đừng lo, nhiệm vụ lần này chỉ là vận chuyển, do dụng cụ này khá quan trọng, tình hình giao thông lại không tốt, cho nên mới để chúng ta đi."
Lăng Nghị rũ mắt, anh tùy tiện đáp lại lời quân nhân kia, tay phải xoa bóp bên sườn eo- sao anh có cảm giác mình đang trật eo là thế nào?
Lăng Nghị đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm giác đau đớn bên sườn eo đã không thấy đâu, mệt mỏi do cả đêm không ngủ cũng biến mất, cả người tràn đầy năng lượng, giống như vừa mới uống loại thuốc thập toàn đại bổ vậy, Lăng Nghị hơi nâng mắt, anh đắc ý nghĩ... Thân thể mình vẫn rất tốt, khôi phục rất nhanh. Ý nghĩ trật eo vừa nãy chỉ là ảo giác, sao anh có thể trật eo ở trên giường chứ?
Lăng Nghị thẳng sống lưng, dáng ngồi rất đoan chính.
Quân nhân kia thấy anh rất nhanh đã bình thường trở lại, vừa hay xe phía sau cũng đã chuẩn bị xong, hắn kêu xuất phát, đoàn xe chậm rãi chạy đi.
Những gì có thể giúp Lăng Nghị thì Phó Lê đều đã giúp, sau khi anh đi cô lại bắt đầu chìm đắm vào học tập.
Nghiên cứu ớt cay cải tiến của Phó Lê và giảng viên đã kết thúc, ớt cay được trồng trong nhà kính nên lớn lên rất nhanh, ít sâu bệnh, sản lượng lại cao. Giảng viên quyết định xin độc quyền loại ớt cay mới này cho Phó Lê, bên cạnh đó giảng viên còn nhân giống chúng.
Bởi vì hạt giống ớt cay này là do một mình Phó Lê nghiên cứu ra, giảng viên chỉ giúp cô làm thử nghiệm lần cuối, nên thành tích và tiền thưởng đều của Phó Lê.
Lăng Nghị đã đi rồi, vì vậy thỉnh thoảng Phó Lê sẽ đến Tần gia ngồi trong chốc lát, thay Lăng Nghị thăm cha mẹ anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");