(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Lê nhút nhát sợ sệt liếc nhìn người kia một cái, cô lắp bắp nói: “Anh, anh Nghị.
”Lăng Nghị không có biểu lộ gì, thản nhiên đáp: “Ừ.
”Ánh mắt anh lạnh nhạt mà lãnh đạm, dừng ở trên người Phó Lê, nhẹ nhàng xẹt qua, giống như đã nhìn thấu cô từ trên xuống dưới một cách sạch sẽ.
Hai người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, không đi cũng không nói lời nào, cứ đứng như vậy nhìn cô, một ánh mắt thì sâu lắng, một ánh mắt thì lộ ra hứng thú.
Phó Lê bị nhìn đến tim gan cũng run lên, tay chân thiếu chút nữa là nhũn ra.
Nhất là ánh mắt của Lăng Nghị, làm cô căng thẳng đến mức lông tơ đều dựng lên.
Chân Phó Lê khẽ run, một lúc lâu sau cô mới nhỏ giọng nói: “Hai người… Ăn trứng gà không? Trứng gà chín rồi.
”Lý Xuân Sinh nói trước: “Ăn chứ, em cho bọn anh một quả đi!”Phó Lê vội vàng cúi xuống đào trứng gà đã chôn dưới đất ra, trứng gà còn nóng hổi, Phó Lê cũng mặc kệ liền đưa cho Lý Xuân Sinh.
Đến lượt Lăng Nghị, không biết sao Phó Lê nhớ tới lời hệ thống nói: Tiếp xúc thân thể là có thể trói định.
Cô nhớ đến những thứ tốt đẹp trong phần thưởng của hệ thống: Chân giò kho tương, cơm gạo, quần áo xinh đẹp, còn có sách, Phó Lê liền cảm thấy thỏa mãn…Lúc đưa trứng gà, nếu đụng trúng ngón tay không biết là có thể trói định hay không?Phó Lê nghĩ nghĩ, động tác đào trứng gà chậm lại, thật vật vả cầm quả trứng gà, lúc đưa qua ngón tay cô khẽ run rẩy.
Lăng Nghị rũ mắt xuống, nhìn thấy bộ dạng sợ anh đến nỗi tay cũng đều run rẩy của cô, trong lòng anh nhịn không được cười nhạt một tiếng, sau đó nhận lấy trứng gà.
Phó Lê còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để đụng vào ngón tay của anh thì cô đã chợt nhận ra trên tay mình không còn gì nữa,Cô mờ mịt nhìn Lăng Nghị, môi hơi mở ra.
Lăng Nghị bình tĩnh nhìn cô vài giây, anh xoay người muốn rời đi.
Phó Lê gấp gáp, nhiệm vụ trói định có thời hạn, cô không biết có thể gặp lại Lăng Nghị trong vòng một ngày hay không.
Vì vậy Phó Lê vội vàng đuổi theo vài bước, gấp gáp giữ chặt cổ tay Lăng Nghị, đầu ngón út hơi nâng lên chạm vào da thịt nơi cổ tay anh.
Nhưng mà chỗ cô nắm đều bị quần áo che kín mít, cô không chạm được gì.
Phó Lê gấp đến nỗi đôi mắt cũng đỏ lên, miệng lắp bắp nói: “Chờ, chờ chút.
”Lăng Nghị nhìn những ngón tay trắng nõn đang nắm lấy cổ tay mình, ánh mắt anh khẽ động.
“Chuyện gì?”Phó Lê nghe thấy giọng nói lạnh nhạt hờ hững của anh, thiếu chút nữa đã bị dọa cho khóc thét.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");