Lương Đệ Độc Đắc Ân Sủng《良娣独得恩宠》

Chương 4: Phần 4




42

Ta là Phúc Thọ, trù sư của phủ thái tử.

Gần đây, ta cảm thấy lương đệ của chúng ta có chút không bình thường.

Từ khi mang thai, lương đệ như biến thành một người khác.

Trước khi mang thai, ta đã làm chân giò cho nàng ta suốt ba tháng liền, nhưng hiện tại, nàng ta lại không ăn chân giò nữa, ngày ngày uống cháo.

Quản gia mỗi ngày đều đến, mặt mày ủ rũ: “Làm sao bây giờ! Lương đệ có tiểu thế tử, còn kén miệng như vậy.”

“Nếu như tiểu thế tử ở trong bụng lương đệ không được ăn no, bên trên trách tội xuống, hạ nhân chúng ta sẽ không sống nổi mất!”

Vì thế ta đã nấu cháo cho nàng ta bằng cách biến tấu, tỉ dụ như bên trong thêm chút bào ngư, sợi gà xé nhỏ và thêm sườn heo chiên mặn vào các món ăn phụ.

Gần đây, nàng ta bí mật đến tìm ta, hỏi:

“Phúc Thọ, ngươi có biết thái tử thích ăn gì không?”

Ta suy nghĩ một lúc, nói: “Thái tử hình như không có gì đặc biệt thích ăn.”

Dù sao cũng là thái tử, sở thích của thái tử, tự nhiên không thể dễ dàng cho người ta biết.

Thế là nàng ôm má nghĩ nửa ngày, lại mừng rỡ nói nói: “A!”

“Ta biết rồi!”

Nàng ta bảo ta dạy nàng ta làm canh cá tống tẩu, trời ạ, chọn món luộc không tốt hơn sao, lại cứ phải chọn món khó làm như vậy.

Xét thấy nàng ta đang mang thai, ta nói: “Lương đệ, hay là ta làm món đó cho người.”

Nàng ta cười hì hì nói hai chữ:

“Không được.”

Ta đã không phát hiện ra rằng lương đệ lại là loại thiên tài trù nghệ như vậy.

Sau một ngày, nhà bếp của ta không phát nổ.

Mà là mồ mả tổ tiên của ta đã bốc khói xanh.

Lần này đổi lại là ta mặt mày ủ rũ, ta bất lực nói với nàng ta: “Lương đệ, coi như ta cầu xin người, hay là chúng ta không làm nữa? Nô tài làm sẵn cho người không được sao?”

Nàng lại cười hì hì nói hai chữ:

“Không được.”

Hoàng thiên không phụ người quyết tâm, vài ngày sau, lương đệ rốt cục cũng làm ra một chén canh.

Nghe nói lương đệ mang canh đi tìm thái tử.

Nghe nói thái tử mỉm cười ăn hết cả chén.

Nghe nói thái tử sau khi ăn xong, sắc mặt đen sầm, hôm đó thiếu chút nữa người suýt bị bế vào thái y viện.

Lương đệ lại tới tìm ta, nói từ giờ không dám nhanh chóng làm trong ba ngày nữa.

Nàng ta thành thành thật thật học nấu ăn suốt một tháng, quy củ làm ra ba món một canh, sau đó đi tìm thái tử.

Đồ đệ Tiểu Khang của ta lén hỏi: “Sư phụ, lương đệ đây là muốn làm gì vậy?”

Ta suy nghĩ sâu xa: “Có lẽ là tranh sủng.”

Hắn như được khai sáng: “Khó trách! Ta nói gần đây thái tử cũng không để ý tới thái tử phi nữa, mỗi ngày đều ở cùng với lương đệ. ”

“Thì ra là thái tử đổi khẩu vị rồi.”

Phải.

Gần đây thái tử và thái tử phi, quả thật không giống như trước kia, cùng với lương đệ ba người ra ngoài du ngoạn.

Nhưng thái tử phi dường như không có vẻ gì là tức giận.

Cũng không nhìn ra lương đệ và thái tử phi có chỗ nào bất hoà.

Tình cảm của hai người rất tốt, nhàn rỗi không có việc gì làm còn rủ nhau đi câu cá.

Tiểu Khang cảm khái: “Thái tử phi không hổ là thái tử phi, chính là có phong thái hơn người.”

Ta ngược lại cảm giác thái tử phi không phải có phong thái.

Mà giống như nàng ta không quan tâm.

Dù nói thế nào đi nữa, bầu không khí trong phủ thái tử đột nhiên từ “Thái tử và thái tử phi rất ân ái" biến thành “Thái tử và lương đệ rất ân ái, bọn họ đều là bằng hữu của thái tử phi”, chính là loại bầu không khí quỷ dị này.

Nhưng thái tử nhìn qua, dường như so với lúc trước còn vui vẻ hơn.

Đồ đệ Tiểu Khang của ta tấm tắc khen ngợi: “Nam nhân, quả nhiên lúc đổi nương tử mới là vui vẻ nhất.”

Chỉ là không nghĩ tới.

Thái tử và lương đệ tốt lên không bao lâu.

Một nương tử mới đã đến cửa rồi.

43

Gần đây, tâm tình của ta rất tốt.

Từ sau hôm đó, thái tử rốt cục cũng không giận dỗi ta nữa.

Thái tử phi nói: “Muội xem, muội xem. Như thế này thật tốt.”

Nàng vừa nói, vừa nắm tay ta cọ xát trên mặt nàng: “Tiểu Minh Minh, mềm mềm thơm thơm~”

Lúc này, thái tử sầm mặt cầm tay ta kéo ra, nói:

“Ăn nói cho đàng hoàng, đừng có động chút liền động tay động chân.”

Thái tử phi cười ha ha, mặt ta đều đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi có lầm không vậy, thái tử phi là nữ tử.”

“Không được.” Hắn vẫn nghiêm mặt: “Dù sao, nàng vẫn phải tránh xa nàng ta ra.”

“Yên tâm đi, hũ giấm lớn.” Thái tử phi cười tủm tỉm nhéo mặt ta: “Ta sẽ không động đến Tiểu Minh Minh của ngươi nữa.”

Không biết vì cái gì, từ sau tối hôm đó, thái tử phi đi không cùng thái tử đến đây nữa.

Theo như lời của nàng mà nói: Lão nương đã công thành thân thoái, không cần phải dựa vào nam nhân thối cho có lệ nữa.

*Công thành thân thoái: là chỉ công thành danh toại sau đó liền lui về ở ẩn.

Chơi cùng với nữ nhân, không thơm sao?

Thái tử phi quả nhiên là đôi mắt sắc bén nhất trần đời, liếc mắt đã nhìn thấu được nam nhân thối khó nhằn nhất, nam nhân thối liên tục ở cùng ta suốt một tháng, thật sự là một tháng khó khăn nhất của ta.

Nhưng ta cũng không phải là loại người dễ đối phó. Thái tử dẫn ta đi ra ngoài chơi, cô nương thanh lâu đi lên hỏi: “Hai vị công tử, có muốn nghe một điệu hát không?”

Thái tử còn chưa nói gì, ta liền nói: “Không cần, hắn có người hầu hạ rồi.”

“Người đó chính là ta.”

Lúc này các cô nương thanh lâu liền dùng một loại kinh ngạc mang theo hưng phấn, trong hưng phấn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đá.nh giá bọn ta từ trên xuống dưới, liên tục gật đầu, có người đi chậm còn có thể nghe thấy nàng ta nói:

“Ai ya, hai vị công tử trông khôi ngô biết bao, cư nhiên lại là thố nhi gia!”

*Thố nhi gia: ý là đồng tính luyến ái.

“Đúng, đúng, nhất là cái tên cao kia, thực sự là không nghĩ tới, người không thể chỉ xem tướng mạo a!”

Thái tử ngoài mặt đang cười, vừa trở về hắn liền bóp eo ta nói: “Huh? Ta thích nam nhân?”

y da, ta nói cái tên này, hắn không có khiếu hài hước tí nào.

Ta đùa giỡn với hắn, hắn liền giãy nảy động tay động chân.

Nhưng ta cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc.

Hắn cùng ta cưỡi ngựa, đưa ta đi săn, ngắm trăng, hỏi ta: “Ánh trăng ngày hôm nay, có đẹp như ngày hôm đó không?”

Ta nói: “Ồ, có mùi bùn.”

Hắn: “...”

Hôm đó, bọn ta ngồi ở vùng ngoại ô ngắm sao, tóc của hắn bị hất tung, để lộ vầng trán dễ nhìn của hắn, ta nghiêng mặt, hỏi hắn: “Tại sao lại là ta?”

“Tại sao người ngươi thích lại là ta?”

Hắn cười cười, nhéo khuôn mặt của ta: “Bí mật.”

Ta hiểu rõ gật đầu: “Quả nhiên là bởi vì mỹ mạo của ta.”

“Lần đầu tiên ta gặp nàng.” Hắn nói: “Nàng còn không tính là xinh đẹp, rất xấu xí, răng cửa còn bị thiếu một cái.”

Cả đời này ta chỉ có một khoảng thời gian là thiếu răng cửa, chính là năm ta năm tuổi, nhưng khi ta năm tuổi rõ ràng còn chưa từng thấy qua loại sinh vật nào giống như thái tử.

Ta lắc lắc tay thái tử, nhất định phải nói ra chuyện cũ, tỉ như nơi ta cứu hắn một mạng lúc nhỏ, lại tỉ như ta và hắn lúc nhỏ là hảo bằng hữu gì, có cùng hắn hứa hẹn sau này thành thân gì hay không, vì vậy nên mới khiến hắn nhiều năm như vậy đều nhớ mãi không quên, vân vân.

“Nàng nghĩ nhiều rồi.” Hắn đỡ trán nói: “Ta thực sự ấn tượng nàng, là nàng lúc mười lăm tuổi.”

Mười lăm tuổi?

Lại có chuyện gì khi ta mười lăm tuổi?

Lần này ta càng không thể yên tĩnh, nhất định muốn hắn nói ra bằng được, hắn bị ta nháo đến không chịu nổi, đành phải mỉm cười sờ sờ tóc ta, nói:

“Ta có một kinh hỉ.”

“Qua hai ngày, sẽ nói cho nàng biết.”

44

Ta tỉnh dậy từ trong mộng.

Dạo gần đây, ta ngủ rất sâu, tất cả đều tại Lý Vân Chu, khoảng thời gian trước buổi tối luôn giày vò ta.

Tối qua sau khi trở về từ vùng ngoại ô, hắn ôm lấy ta, ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, còn dặn hắn rằng từ giờ hắn không được động vào ta.

Buổi sáng, trước khi ra khỏi cửa, hắn hôn lên trán ta, nhẹ giọng nói:

“Chờ ta, hôm nay ta đi ra ngoài, trở về mang cho nàng một thứ.”

“Nàng cứ ngủ đi.”

Nhưng giấc ngủ này của ta còn chưa kịp vững vàng, mơ mơ màng màng đã bị Xuân Nương đá.nh thức: “Lương đệ, trong phủ hôm nay có một nữ nhân mới!”

“Nữ nhân gì?” Ta ngái ngủ: “Lại có trù tử mới nữa à?”

“Không phải trù tử.” Xuân Nương hận thiết bất thành cương: “Là nữ nhân!”

“Một nữ nhân rất xinh đẹp!”

“Nghe nói là thái tử cho nàng ta vào phủ, còn để cho nàng ta trực tiếp đi tìm thái tử phi.”

“Người nói xem, đây không phải rõ ràng là muốn thái tử phi cho ta nàng danh phận sao!?”

Không đợi ta tỉnh hẳn, cung điện của ta đã bị một đám nữ nhân đồng loạt vây quanh.

Thừa huy, phụng nghi, chiêu huấn đều rất kích động, vây quanh ta nói xấu nữ nhân kia. Nói người ta xấu xí (xem ra nhất định rất đẹp), nói người ta phong tao (xem ra thật sự rất đẹp), còn nói người ta bại hoại lễ nghi, không có liêm sỉ (xem ra nhất định là xinh đẹp đến phát nổ!!!).

Thừa huy nói: “Quả thực là không ra gì! Trông quy quy củ củ, làm sao có thể nghĩ đến việc câu dẫn nam nhân!”

Trong lòng ta nói, đại tỷ, ngươi thoạt nhìn cũng quy củ.

Ngươi còn cùng đại ca lần trước của ngươi ở trong bụi cây lén lút bắn pháo, ngươi có nghiêm túc không vậy?

Nhưng bề ngoài ta rất bình tĩnh, ta nói: “Thái tử thích là được rồi.”

Kỳ thật trong lòng ta đang nhỏ máu. Hay cho thái tử ngươi, còn nói muốn chuẩn bị kinh hỉ cho ta, quả thật rất kinh hãi, ngày hôm qua còn thề non hẹn biển, hôm nay ngươi liền cưới một tiểu nương tử cho ta.

Sớm biết như vậy, đêm đó trong miệng ta không nên ngậm bùn, ta nên ngậm cức! Ngậm cức!! Sau đó cho hắn ăn.

Nhưng trong lòng ta lại không tin, Lý Vân Chu sẽ làm loại chuyện này.

Vì vậy, ta đuổi họ đi, ngồi trong sương phòng, gác chân lên bàn thở phì phì, quyết định cho hắn một cơ hội để giải thích.

Ta ngồi từ ban ngày đến ban đêm.

Ta đã không thể chờ đợi hắn được nữa.

45

Thái tử đã mấy ngày không hồi phủ.

Cả hoàng cung đều phát điên rồi, khắp nơi tìm thái tử ở đâu, hoàng hậu đến nhiều lần, hết lần này đến lần khác hỏi ta:

“Con thật sự không biết thái tử đi đâu?”

Ta thực sự không biết.

Thái tử một nước mất tích, làm cho thiên hạ gần như hỗn loạn. Nương gia của thái tử phi cũng điên rồi, quân binh tuần tra bên ngoài thành như một con thoi.

*Nương gia: Nhà mẹ đẻ.

Có người nói, phảng phất nhìn thấy ngày đó thái tử ở trên đường gặp được Cửu vương, sau khi cùng Cửu vương bắt chuyện một phen thì vào một tửu lâu.

Nhưng rất nhanh lại có người nói, đã nhìn thấy thái tử đi ra tửu lâu.

Quân binh tuần tra tới Cửu vương phủ, lục soát sạch sẽ.

Nhưng không tìm thấy gì cả.

Ngày điều tra, Cửu vương cứ như vậy đứng ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng lại bi thương, nhìn con phố dài người qua lại cao giọng nói:

“Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ?*”

*Tạm dịch: Vương, hầu, khanh, tướng, há chẳng phải là con dòng cháu giống?

“Mẫu hậu! Lục ca là hài tử của phụ hoàng!”

“Chẳng lẽ, ta không phải sao?!”

Việc này rất nhanh đã truyền ra ngoài thiên hạ, một ít ngôn quan nhao nhao lên sách, thân cáo hoàng hậu vì lời đồn mà tùy tiện điều tra vương phủ hoàng tử, chẳng khác nào công khai đ.á.n.h mặt. Rồi lại tính toán công đức ngày thường của Cửu Vương.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói của Cửu vương vô cùng nổi bật.

Tốc độ của những tin đồn này nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.

Giống như được một bàn tay vô hình ở phía sau đẩy mạnh.

Trong đoạn thời gian này, hoàng hậu gần như ngã xuống.

Thái tử phi bận rộn, còn tới nhìn ta một chút, kéo tay ta nói:

“Muội đừng lo lắng, thái tử hắn nhất định không có chuyện gì.”

Phía sau nàng, là nữ nhân được đưa đến vào ngày thái tử mất tích.

Ta chưa từng thấy một nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.

Thái tử phi phát nộ khí, nói một câu liền ho khan một câu, nàng vẫn đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm thái tử phi không chớp mắt.

Thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng thái tử phi, nhẹ nhàng nói: “Từ từ, từ từ thôi.”

Phụng nghi bọn họ lại bắt đầu chua xót: “Xem đi, thái tử thì không thấy đâu, nàng ta lại đi nịnh bợ thái tử phi!”

Nếu là bình thường, ta phỏng chừng cũng chua xót, nói không chừng cũng nói theo hai câu.

Nhưng bây giờ, ta thực sự không có tâm trạng.

Ta lo lắng cho thái tử.

Ngày đó thái tử đem đồng tâm kết cho ta, hỏi ta có nguyện ý nhận lấy hay không, ta nói với thái tử: “Không được.”

Hắn hơi ngẩn ra: “Tại sao?”

“Bởi vì trong gia huấn Từ gia chúng ta, một đời một kiếp nhất định phải là một đôi.”

Lý Vân Chu, một đời một kiếp một đôi người.

Thiếu một cái, cũng không tính là một đôi người.

46

Lúc quỳ gối trước điện, ta không khỏi cảm khái. Hoàng hậu nương nương quả nhiên là khắc tinh trong mạng ta.

Ta ba lần bị đá.nh thức, ba lần đều là hoàng hậu nương nương. Sau này ta sẽ không gọi hoàng hậu là hoàng hậu nương nương, mà ta sẽ gọi nàng là hoàng hậu tỉnh lại.

“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta căn bản không có thai.”

Xuân Nương quỳ gối trước điện, nhìn hoàng hậu nói:

“Lương đệ lừa gạt hoàng hậu, nàng ta chỉ là sợ hoàng hậu hàng tội.”

Mấy ngày không gặp, hoàng hậu nhìn qua giống như già đi mười tuổi, thái tử mất tích làm cho nàng đã không còn hăng hái như trước, nghe được những lời này, run rẩy đứng lên, chỉ vào ta nói:

“Điều này có đúng không?”

Dường như hoàng hậu rất sợ hãi, cả người đều bắt đầu run lên:

“Ngươi…ngươi không mang cốt nhục của hoàng nhi sao?”

Hoàng hậu, chỉ có một hài tử.

Các đại thần phía dưới nhao nhao bàn tán: “Thái tử mất tích, thái tử lại kế thừa không có người, ngôi vị hoàng đế này...”

“Chỉ sợ lại có một hồi đại loạn!”

“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta quả thật không có thai.”

Xuân Nương quỳ ngối dập đầu trên mặt đất, thanh âm thống khổ lại mạnh mẽ:

“Nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của lương đệ, nô tỳ có thể làm chứng, tất cả đều là lương đệ cùng thái tử bày ra để lừa gạt người.”

“Nếu như không tin, ngươi có thể để thái y đến xem.”

Ta bị một đám nha hoàn kéo lên, vịn ở một bên ghế. Hai thái y giống như đã sớm chuẩn bị xong, từ phía sau cúi đầu đi tới, quỳ gối bên cạnh ta, bắt đầu bắt mạch.

Hắn chẩn đoán cả nửa ngày, đôi mày nhíu lại. Sau đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ta.

Cảnh tượng này, thật quen thuộc.

Hắn nhanh chóng đứng lên, lui xuống quỳ gối ở giữa đại điện, đầu điểm đất, tâu với hoàng hậu:

“Hồi hoàng hậu nương nương, lương đệ quả thật không có thai ba tháng.”

Dưới đài một trận xôn xao.

Xuân Nương quay đầu lại nhìn ta, trong mắt nàng ta lộ vẻ áy náy, rồi kiên định trở lại.

“Nhưng, nhưng lương đệ quả thật có thai.”

“Đã hơn một tháng rồi!”

47

Ta đã bị nhốt lại.

Lúc Xuân Nương bị kéo xuống, khuôn mặt nàng ta so với tưởng tượng của ta bình tĩnh hơn nhiều, nàng ta nói với ta:

“Lương đệ, lựa chọn con đường này, ta không hối hận.”

“Người hãy tự mình bảo trọng.”

Hoàng hậu nương nương cũng không dám để ta ở bên ngoài nữa, mà là đón ta vào hoàng cung.

Nàng không trách ta, có lẽ là nể mặt nhi tử, có lẽ hiện tại nàng quá nhớ thái tử, nàng mỗi ngày tới tìm ta, có đôi khi, còn cùng ta tán gẫu về thái tử.

“Hoàng nhi của ta, từ nhỏ thân thể đã không tốt, không thể đặt dưới gối của ta được.”

“Nhưng mà, nó rất hiếu thuận, cứ cách mười lăm ngày, ta mới có thể gặp nó một lần, mỗi lần nó nhìn thấy ta, đều sẽ mang cho ta một khối bánh nhỏ, nói mẫu hậu, cái này ngon, cho người ăn.”

Nói đến đây, hoàng hậu liền khóc.

Nàng nắm lấy tay ta nói: “Ta đã không chăm sóc tốt cho nó.”

“Ta biết rõ hoàng nhi không thích thái tử phi, nhưng vì thế lực nhà thái tử phi, ta vẫn để cho nó cưới nàng.”

“Ta rõ ràng biết nó cùng Cửu vương huynh đệ tình thâm, từ nhỏ nuôi ở trong miếu, chỉ có Cửu vương đi cùng, nhưng ta vẫn là chèn ép Cửu vương, ta chỉ muốn vị trí thái tử của nó vững chắc một chút.”

“Con của ta, chưa từng trải qua một ngày thuận lòng.”

Ta vỗ lưng nàng, giống như dỗ dành một hài tử, ta nói: “Thái tử biết điều đó.”

“Hắn đều biết.”

Hoàng hậu cứ khóc và khóc, sau đó ngủ thiếp đi trong vòng tay của ta.

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhìn nữ nhân quyền thế cao nhất vương triều Đại Thừa này, ngủ như một tiểu hài nhi trong lòng của ta.

Và khuôn mặt của nàng gối lên bụng ta, giống như đang bảo vệ hài tử của nàng.

Ta nói với nàng: “Thái tử sẽ không c.h.ế.t.”

Ta nhớ ngày hôm đó, nắng chiều nghiêng nghiêng.

Ánh nắng xuyên qua, bóng khung cửa sổ trải dài giữa sương phòng.

Thái tử đặt đồng tâm kết lên tay ta, nói với ta: “Một đời một kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.”

Cuộc sống của ta vẫn còn dài.

Vì vậy, thái tử tuyệt đối sẽ không c.h.ế.t.

48

Các triều thần dần dần trở nên tế nhị hơn.

Bởi vì ta mang thai, những câu cổ động thái tử mất tích lại không có hiệu quả, thanh âm lập lại thái tử dần bị áp chế.

Nghe nói Cửu Vương đã mấy ngày không ra khỏi vương phủ.

Nhưng mà, vẫn như cũ không có tin tức gì của thái tử.

Những người tới thăm ta đều bị hoàng hậu khuyên lui.

Từ ngày nàng ngủ trong lòng của ta, tỉnh dậy, lau nước mắt, nói:

“Được rồi, khóc đủ rồi.”

“Nữ nhân chúng ta phải chống đỡ.”

Sau đó, nàng không bao giờ đến thăm ta nữa.

Ta tựa vào cửa sổ, hỏi đi hỏi lại mọi người những tiến triển mới nhất.

Nhưng chỉ là mở thêm một thất vọng khác.

Trong bốn ngày ngắn ngủi này, ta cảm thấy lâu như bốn năm, để bảo vệ hài tử trong bụng, ta bị hạn chế không thể đi ra ngoài, chỉ có thể đợi mỗi ngày, từ mặt trời mọc đến khi hoàng hôn. Ăn rất nhiều thứ tới nỗi ta không thể ăn được nữa.

Thị nữ dò la nói với ta:

“Lương đệ, Xuân Nương cái gì cũng không chịu nói.”

“Hiện tại khắp nơi đều không tìm được thái tử, đám cẩm y vệ giống như mò kim đáy bể, chỉ sợ thái tử đã...”

“Không thể nào.”

Ta ngắt lời, hít một hơi thật sâu, nói:

“Tìm cách đưa ta đến thiên lao một chuyến.”

49

Ta đã đến gặp Xuân Nương.

Xuân Nương bị nhốt trong thiên lao, vừa nhìn đã thấy nàng ta hơi thở yếu ớt, trên người trải rộng vết thương, có lẽ đã bị khổ hình.

“Lương đệ.” Nàng ta nói với ta: “Ta biết, ngươi sẽ đến gặp ta.”

Ta ngồi xuống trước mặt nàng ta: “Là vì Cửu vương, phải không?”

Thay vì trả lời ta, nàng ta chỉ quay mắt sang một bên:

“Ta sẽ không nói cho ngươi biết thái tử ở đâu.”

Ta nói: “Ta cũng không mong sẽ nghe được gì từ ngươi.”

Xuân Nương giống như bị ta làm cho nghẹn lại, không nói nên lời trừng mắt nhìn ta, đột nhiên mở miệng nói với ta:

“Lương đệ, ngươi cho rằng thái tử đối với ngươi là thật lòng sao?”

“Hắn đối với ngươi coi trọng càng nhiều, chẳng qua là vì muốn đạt được thế lực nương gia ngươi, đạt được thế lực của phụ thân ngươi, Hổ Uy tướng quân, để củng cố ngôi vị hoàng đế của hắn mà thôi!”

Ta hướng ra cửa sổ, nói: “Điều này không phải là bình thường sao?”

Nàng ta lại nghẹn lời, không dám tin nhìn ta.

Ta nhìn nàng ta nói: “Đa tạ sự hiểu lầm của ngươi, mặc dù ta trông hơi ngớ ngẩn, nhưng ta không phải là ngu ngốc.”

Ta chưa bao giờ cảm thấy thái tử chỉ thích ta đơn thuần như vậy.

Thái tử một nước dựa vào cái gì nếu không nhìn vào gia thế mà yêu ta một lòng một dạ, do ta ăn nhiều? Hay do ta cười lên trông rất ngu ngốc?

Ta sờ bụng: “Xuân Nương, ngươi biết không?”

“Ta phải làm nương rồi.”

“Còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, có một lần ta phạm sai lầm, cha ta bảo ta đi miếu quỳ, ngươi cũng đi cùng. Kết quả là bị tượng thần trong miếu dọa đến oa oa khóc lớn.”

Lúc đó ta ôm nàng ta, dỗ dành: “Không sao đâu, đây là bức tượng của cha ta, không thấy xấu xí như cha ta sao?”

Xuân Nương nước mắt lưng tròng, nói: “Ta muốn nương, ta muốn nương.”

Sau đó, ta dỗ dành nàng ta: “Ta chính là nương của ngươi.”

Ta nói: “Kết quả là, ngươi thực sự gọi ta là nương, và còn gọi như thế trong nhiều ngày.”

“Thẳng đến khi cha ta đón chúng ta từ trong miếu trở về, nghe được ngươi gọi như vậy, đ.á.n.h ngươi một trận, ngươi mới không gọi nữa.”

Xuân Nương nghiêng mặt đi, thanh âm hơi nghẹn ngào, cơ hồ nghe không ra:

“Đó là ta khi còn bé không hiểu chuyện.”

Thay vì trả lời nàng ta, ta chỉ hỏi: “Tại sao ngươi lại nguyện ý vì Cửu vương mà làm như vậy?”

“Chỉ bởi vì ngày đó hắn anh hùng cứu mỹ nhân, cho nên ngươi cam nguyện bỏ đi tình cảm mười mấy năm của chúng ta, đi giúp hắn?”

“Chỉ bởi vì hắn đối với ngươi tốt hơn mấy tháng, cho nên ngươi liền quên mất tình cảm cùng nhau lớn lên, đi đối phó ta?”

Xuân Nương nhìn ta, vành mắt hơi đỏ.

“Lương đệ, ngươi hiểu ta sao?”

50

“Ta không phải sinh ra đã là nô tỳ, ta cũng từng là nữ nhi của người tốt, cũng là tâm can bảo bối của cha mẹ ta. Chỉ là có một ngày, ta bị bắt cóc bán đi, mới làm nô tỳ.”

“Ta khi còn bé cũng tập văn, cũng viết chữ, về sau, ta cái gì cũng không thể học, cũng chỉ có thể làm tỳ nữ của ngươi. Lâu như vậy, tất cả mọi người gọi ta là Xuân Nương, có ai biết, tên đầy đủ của ta, là Triệu Ngọc Xuân?”

Nàng phảng phất nhớ tới ủy khuất lớn, trên mặt mang theo nước mắt, nhưng ngoài miệng còn nói:

“Cái tên này, cho tới bây giờ, chỉ có một người gọi qua.”

“Chàng cười với ta, chàng nói chuyện với ta, chàng kể với ta về tâm sự của chàng, nói về lý tưởng của chàng. Chàng nói với ta, ta cũng rất đẹp, ta là một nữ nhân đáng trân trọng.”

“Chàng là người duy nhất coi ta như người, mà không phải tỳ nữ.”

Thay vì nói nam nhân đó là ai, nàng ta nhìn vào mắt ta và nói:

“Lương đệ, ta theo ngươi mười mấy năm, ta làm mười mấy năm Xuân Nương.”

“Bây giờ, ta lại muốn làm Triệu Ngọc Xuân một lần.”

“Điều này có sai không?”

Ta đã bị nàng ta hỏi đến nghẹn ngào.

Trước khi ra khỏi cửa, ta đặt một viên ngọc bội trên tay nàng ta, nói: “Đây là lúc ta vào phủ thái tử, ta dùng hồi môn của nương, mời thợ thủ công đúc ra.”

“Vốn nghĩ, chờ tới lúc ngươi xuất giá sẽ tặng lại cho ngươi. Bây giờ, bản thân ta còn một thân phiêu diêu, cũng không biết còn có ngày được nhìn thấy ngươi xuất giá hay không.”

“Nếu có cơ hội, ngươi hãy đi ra ngoài.”

“Đi làm chính mình.”

Trên viên ngọc bội kia, dùng hoa đào mùa xuân làm đáy, khắc một chữ “Ngọc”.

Ta nắm tay nàng ta lại: “Ta chưa bao giờ quên ngươi là Triệu Ngọc Xuân.”

Ta quay đầu định bước ra khỏi cửa ngục giam.

Nàng ta đột nhiên gọi ta: “Từ Minh Minh.”

Ta nhìn lại.

Nàng ta mỉm cười với ta, nói: “Ngươi có biết, những kỷ niệm đẹp nhất của ta, là ở đâu không?”

Nàng ta hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại nhìn bụng ta, nhẹ giọng nói:

“Là ở trong miếu.”

Ta không nói gì.

Mang theo nô tỳ đi ra ngoài, ở bên ngoài ngục giam, có vài cẩm y vệ đang đứng. Thấy ta đi ra, bọn họ gật đầu và nói: “Lương đệ, đa tạ.”

Cuối cùng Xuân Nương vẫn giúp ta.

Ta nói với cẩm y vệ: “Mau, lục soát tất cả các miếu xung quanh đây một lần, một cái cũng không được bỏ sót.”

Trước khi ta đi ra ngoài, ngoảnh đầu nhìn lại.

Ngục tù trống rỗng.

Lại giống như tràn đầy.

51

Đêm đó, ta đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, Lý Vân Chu giống như đang ở trong một nơi tối tăm. Một thân hắc y, không thấy rõ khuôn mặt.

Ta chạy về phía hắn, ta nói: “Lý Vân Chu!”

“Chàng ở trong miếu phải không? Ta biết chàng đang ở đó!”

Ta thấy hắn vươn tay về phía ta, ta vươn tay về phía hắn, nhưng lại không bắt được hắn, ta sốt ruột hét to:

“Lý Vân Chu! Chàng đưa tay cho ta! Ta đến cứu chàng!”

“Ta đến cứu chàng.”

Ta vươn tay ra, làm thế nào cũng không thể bắt được hắn, ta chỉ cảm giác nơi đó rất nóng, rất nóng.

Ngay cả bóng tối xung quanh cũng giống như thay đổi màu sắc.

Hắn hét lên với ta: “Minh Minh, mau ra ngoài!”

“Mau ra ngoài!”

“Nàng mau đi ra ngoài đi!”

Nơi hắn đứng, từng chút một, bóng tối dần dần biến mất, trên bầu trời xa xăm chậm rãi lộ ra một chút màu đỏ.

Hắn đứng ở giữa khoảng không đỏ rực này, nhìn ta, hết lần này đến lần khác hét lên với ta, rõ ràng là ta đi cứu hắn, lại giống như hắn đến cứu ta.

Màu đỏ?

Ta đột nhiên thức dậy từ giấc mộng.

Bên tai từng đợt sóng nhiệt ập tới, nương theo một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.

Đó là lửa!

Cả cung điện đều là lửa!

52

Thanh âm kinh hoảng của hoàng hậu từ ngoài điện truyền đến: “Mau! Mau cứu lương đệ!”

“Mau cứu lương đệ ra ngoài!”

Bên cạnh ta đều là cung nữ tự nhân đang hoảng loạn, ai cũng chạy trối c.h.ế.t không kịp, thanh âm hoàng hậu nương nương không lớn, căn bản không có người bận tâm đến ta.

*Tự nhân: Người trong chùa

Không ổn.

Trên người ta chỉ mặc trung y, nhìn xung quanh, trên mặt đất không biết là cung nhân nào đá.nh rơi một bộ áo choàng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, ta nhặt lên phủ lên người, dùng tro than chà lên mặt hai cái, trà trộn vào trong cung nhân kinh hoảng, chạy ra ngoài điện.

Hai người xuất hiện ở cửa, giọng hét lớn: “Lương đệ, Từ lương đệ ——“

“Lương đệ! Chúng ta phụng mệnh hoàng hậu đến cứu người ——"

Trong khi nói, họ đi thẳng vào.

Trái tim ta co lại.

Trên người một cung nữ mang theo lửa, từ trong nội điện bò ra, lớn tiếng khóc:

“Cứu ta! Cứu ta!”

“Mau cứu ta!”

“Cứu ta! Ta là lương đệ!”

Vừa dứt lời, ta chỉ cảm thấy bên tai một trận gió thổi qua.

Hai người kia nhanh chóng xông về phía cung nữ, lúc sắp tới gần nàng, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản đao, nhanh chóng đ.â.m vào bụng nàng.

“Xoạt!”

Vị cung nữ này, ngay cả một tiếng kêu cứu tiếp theo cũng không có, liền trực tiếp ngã vào trong đống lửa.

Mọi người xung quanh đều xông ra ngoài cửa, không có ai, không ai chú ý tới cảnh tượng này.

Ngoại trừ ta.

Ta dùng quần áo che miệng mũi, không dám quay đầu lại nhìn thêm, cúi đầu xông về phía ngoài cửa.

Có người, muốn thừa dịp trận đại hỏa này, lấy mạng ta.

Ta mặc y phục của tự nhân, nhìn thấy ngoài cửa có một ít thị vệ, tay cầm chậu nước, cũng có người khoác chăn ướt đẫm, một mặt xông vào trong, một mặt hô to: “Lương đệ!”

“Lương đệ! Người đang ở đâu!”

Ta một tiếng cũng không dám trả lời.

Lúc ta sắp lao ra khỏi cửa, ta cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng hậu.

Nàng đứng ở cửa, nhất định là cực kỳ lo lắng, nhìn thẳng vào bên trong, tóc của bản thân cũng đã rối tung.

Mũi ta chua xót, thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía nàng.

Khi ta sắp bước đến trước mặt nàng. Hoàng hậu cuối cùng cũng nhận ra ta, kích động kêu lên: “Minh Minh, con của ta, nhanh lên! Nhanh đến đây với mẫu hậu!”

Nàng đưa tay ra cho ta, ta đưa tay về phía nàng.

Ngay khi ta sắp nắm lấy tay nàng.

Bên cạnh một tỳ nữ xa lạ đang đỡ nàng, đột nhiên đẩy nàng ra, từ trong tay áo lấy ra một thanh đao, hung hăng đ.â.m về phía bụng ta ——

53

Ta ngã xuống hồ sen.

Bên ngoài cung điện của ta, có một hồ sen, ta tránh thoát một đao kia, nhưng không có đứng vững. Rơi vào hồ sen này.

Sự lạnh lẽo ngay lập tức nhấn chìm ta. Cách nước hồ, ta phảng phất nhìn thấy Cửu vương, hắn đứng ở bên hồ, sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm ta trong nước.

Ta nhớ ngày đó trong gia miếu, gặp Cửu vương, hắn đột nhiên gọi ta lại, hỏi ta:

“Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ?”

Lúc đó ta nên sớm biết rằng sẽ có ngày này.

Trong hồ đen lạnh lẽo, ta nghĩ về rất nhiều điều.

Ta nhớ tới lúc trước ta cùng Lý Vân Chu và thái tử phi đi ra ngoài chèo thuyền, lúc ấy bọn họ còn rất ân ái, lại luôn thích chuyện gì cũng gọi ta đi cùng, để ta ăn cẩu lương.

Ta đã rất tức giận, để trả thù họ, trước khi họ đến liền hái hết tất cả hoa sen hồ.

Lúc ấy Lý Vân Chu thấy hoa đã biến mất, hơi nhíu mày hỏi ta:

“Nàng rất thích loại hoa này sao?”

Ta nhớ lúc đó ta rất sợ, không dám nói là vì trút giận, đành phải nói là “Phải”.

Từ đó, bên ngoài điện của ta đã đục một cái hồ, mùa hè luôn luôn được trồng đầy hoa sen.

Ta thỉnh thoảng theo hắn vào cung ở nhờ, ở bên ngoài cũng có một hồ hoa sen cổ.

Ta nhớ tới mặt hắn hơi nghiêng sang, sống mũi cao thẳng phảng phất đều mang theo tinh quang của đoá sen, mỉm cười, nói với ta:

“Những thứ này, đủ cho nàng ngắm chứ?”

Dường như ta đã nhìn thấy Lý Vân Chu.

Ta cảm thấy chắc ta sắp phải c.h.ế.t rồi, trong ánh sáng phản chiếu của mặt nước, ta thấy Lý Vân Chu đã không gặp từ lâu, hắn giống như những gì ta mơ thấy, một thân hắc y, giống như một mũi tên sắc nhọn, bắn vào trong nước.

Nước thổi bay những sợi tóc đen loà xoà trên khuôn mặt, để lộ con ngươi sắc nét của hắn, hắn đưa tay về phía ta.

Giống như năm đó.

Năm đó, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau.

Ý thức của ta bắt đầu hỗn độn, ta dường như nhìn thấy năm đó, trời nắng, ta ở cùng Trường công tử nhà thượng thư gặp nhau, đột nhiên bên cạnh có một chiếc thuyền chèo, đem thuyền của ta hung hăng đ.á.n.h một cái, ta cùng vị công tử kia, cứ như vậy, rơi ùm xuống nước.

Khi ta gần như không thể thở được, hai nam nhân nhảy xuống nước.

Nam nhân gần ta nhất, khuôn mặt dần dần từ mờ nhạt chuyển sang rõ ràng.

Lần này, cuối cùng ta cũng thấy rõ mặt hắn.

Ta đưa tay ra cho hắn.

Lúc này đây, cả đời này cũng sẽ không chia lìa nữa.

TOÀN VĂN HOÀN.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.