- Phiên ngoại -
Ta là Lý Vân Bảo.
Tính đến hết ngày hôm nay, thì đã gần hai ngày, ta ăn cơm không ngon.
Không phải là ta không muốn ăn, mà là mỗi lần đến bữa ăn, phụ hoàng của ta sẽ xuất hiện đúng giờ.
“Phụ hoàng.” Ta đặt đũa xuống, làm rõ với người lần thứ một trăm linh tám: “Mẫu hậu thực sự không có ở đây.”
“Ai nói trẫm tới tìm nàng.” Phụ hoàng khẩu thị tâm phi: “Trẫm không thể tới quan tâm con sao?”
“Phải không?” Ta nói: “Ô, mẫu hậu?”
“Sao người lại ở đây?”
Sau đó phụ hoàng ta lập tức quay đầu nhìn lại, người rất nhanh phát hiện ra mẫu hậu không ở phía sau, người liền bảo ta sao chép hiếu kinh một trăm lần suy nghĩ lại lỗi lầm của mình.
“Xảo trá y hệt mẫu hậu con!” Người đã nói như vậy.
1
Phụ hoàng và mẫu hậu của ta đã cãi nhau mấy ngày rồi.
Mấy ngày trước, tộc Ba Di tặng một nhóm cống phẩm.
Ta nói Ba Di tộc này, cũng thật là kỳ quái, những nơi khác cống phẩm đều là tặng đồ ăn, tặng đồ chơi, không thì tặng kỳ trân dị bảo.
Còn bọn họ, cư nhiên cống phẩm là trực tiếp tặng người.
Mẫu hậu ta tức giận, có thể là người cảm thấy Ba Di tộc khinh thường chúng ta, còn đưa người tới. Đại khái là nghĩ trong hoàng cung ngay cả người quẹt bệ xí cũng không có, thật sự quá mất mặt, vì thế người phụng phịu nhìn phụ hoàng.
Phụ hoàng ta nói một câu: “Được.”
Sau đó mẫu hậu phất tay áo rời đi.
Ta nói, phụ hoàng, con người này, nói cái gì cũng tốt, cho dù người đánh rắm tại chỗ, mẫu hậu cũng sẽ cảm thấy hẳn là dạ dày có vấn đề, không phải đầu óc có vấn đề.
Mẫu hậu thu dọn đồ đạc ngay lập tức, hùng hổ trực tiếp chuyển đến nhà di di Nhan Tịch, trước khi đi còn nói với ta:
“Tiểu Vân Bảo, con ở lại ngoan, mẫu hậu đi rồi, không bao giờ trở về nữa.”
“Con ngàn vạn lần đừng nói cho phụ hoàng con biết mẫu hậu đến nhà di di Nhan Tịch của con.”
“Con nhất định nhất định không được nói cho phụ hoàng con biết, ta đến nhà di di Nhan Tịch của con.”
“Con phải đáp ứng ta, cho dù phụ hoàng con có hỏi con như thế nào, con cũng không được nói cho hắn biết, ta đến nhà di di Nhan Tịch của con.”
Cho nên, ta ngoan ngoãn vâng lời, giữ bí mật cả ngày đến đêm.
Phụ hoàng hỏi ta thế nào cũng không nói.
Dù người khiến ta hai ngày không được ăn cơm ngon .
Cho đến khi thị nữ của ta nhìn không nổi, nhắc nhở ta nói:
“Công chúa, người có từng nghĩ tới không?”
”Ý của hoàng hậu nương nương thực ra là muốn người ám chỉ hoàng thượng, để hắn đến nhà Nhan Tịch phu nhân tìm nàng.”
2
Ồ?
Mẫu hậu ta sẽ nhàm chán như vậy sao?
Ta không tin.
Vì thế, nửa đêm ta mò mẫm đến nhà di di Nhan Tịch, định tìm mẫu hậu hỏi rõ ràng.
Nghe nói khi phụ hoàng ta còn là thái tử, di di Nhan Tịch mới là chính thê, thái tử phi của phụ hoàng ta.
Sau khi hoàng cung có biến sự.
Di di Nhan Tịch liền mất tích.
Trước mắt ta, vị di di Nhan Tịch “đã mất tích” trong truyền thuyết này, đang véo mặt mẫu hậu ta cũng mất tích như trong truyền thuyết, vẻ mặt phẫn uất:
“Muội còn có chút quy củ sao? Có giống quốc mẫu hay không?”
Mẫu hậu không biết xấu hổ: “Không phải tất cả đều học theo tỷ sao?”
Di di Ôn Hoa bên cạnh ôn nhu khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, Nhan Tịch. Rõ ràng cũng là chịu ủy khuất, ngươi không cần hung dữ như vậy.”
Mẫu hậu nước mắt lưng tròng nhào vào ngực di di Ôn Hoa: “Ôn Hoa! Vẫn là tỷ tốt nhất! Lúc trước, khi tỷ vào phủ ta đã cảm thấy như vậy rồi!”
Di di Nhan Tịch một chưởng đem mẫu hậu tách ra: “Cút! Lúc nàng vào phủ ngươi rõ ràng còn đang ghen với nàng, đừng có đụng vào Ôn Hoa của ta.”
Di di Nhan Tịch và di di Ôn Hoa là ái nhân.
Mẫu hậu đã nói với ta, di di Nhan Tịch và di di Ôn Hoa từ nhỏ đã là ái nhân, lúc di di Nhan Tịch là nhi nữ của thừa tướng, di di Ôn Hoa chính là bạn học của người.
Sau đó nhà di di Ôn Hoa xảy ra chuyện, di di Nhan Tịch cũng bị ép gả cho phụ hoàng ta.
Thẳng đến nhiều năm sau, phụ hoàng nghĩ biện pháp đưa di di Ôn Hoa vào Đông cung.
Hai người họ mới ở bên nhau một lần nữa.
“Muội nha.” Di di Nhan Tịch bộ dạng rèn sắt không thành thép, ấn trán mẫu hậu: “Lúc trước ta phối hợp với Lý Vân Chu, cùng hắn làm bộ ân ái, thiên tân vạn khổ mang theo muội cùng hắn hẹn hò.”
“Đổi lại chính là bộ dáng này của muội đúng không?”
Mẫu hậu ta vểnh chân lên:
“Đúng.”
Dù sao người vẫn không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Ta ở trong lòng lặng lẽ tán thưởng, công lực mẫu hậu năm đó không giảm.
Không nghĩ tới di di Nhan Tịch cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy sao?”
“Hi vọng lát nữa muội cũng tiếp tục nói được như vậy.”
Di di Nhan Tịch vừa nói những lời này ta liền có dự cảm không lành, dự cảm của mẫu hậu ta so với ta còn mạnh hơn ta, nghe được những lời này đã nhướng mày, lập tức đứng lên.
Nhưng tay chân người dù sao cũng chậm một bước, còn chưa kịp đứng lên hẳn, bên ngoài liền vang lên một thanh âm:
“Hoàng hậu nương nương, Nhan Tịch phu nhân. Thái tử điện hạ tới rồi.”
3
Ca ca của ta, có lẽ là người duy nhất trong thiên hạ có thể khiến mẫu hậu ta sợ hãi.
Lúc hắn ở trong bụng mẫu hậu, mẫu hậu vẫn là lương đệ của phụ hoàng. Nghe nói lúc trong cung xảy ra biến sự, chính là nhờ trong bụng mẫu hậu có ca ca của ta, nên mọi phân tranh mới được bình ổn.
Đã có quan hệ với triều chính từ khi còn ở trong bụng nương thân, quả nhiên là không tầm thường.
Ba tuổi biết ngàn chữ, năm tuổi biết Đường thi, mười hai mười ba tuổi cũng đã có thể tham dự chính sự.
Bây giờ ca ca của ta mười sáu tuổi, đã có vóc dáng vạm vỡ, phong thái như cây ngọc am giữ sân đình. Hắn từ từ đi vào nội điện, trước tiên không nhanh không chậm bái di di Nhan Tịch và di di Ôn Hoa một lễ, sau đó quay lại nhìn mẫu hậu:
“Mẫu hậu, nhi thần đến đón người hồi cung.”
Mẫu hậu cười hắc hắc: “A, đây không phải Tấn nhi sao? Đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Vâng.” Ca ca ta từ từ nói: “Mẫu hậu thân là quốc mẫu, còn thường xuyên nổi tính khí nhỏ nhen với phụ hoàng, động một chút là rời cung bỏ đi.”
“Cho nên chỉ có thể để nhi thần ra mặt, đưa mẫu hậu nghênh đón trở về.”
Mẫu hậu vẻ mặt xấu hổ: “Nào có nghiêm trọng như vậy. Ta chỉ...”
“Đúng, mẫu hậu tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn như hài nhi mười tám. Lần trước ghen tuông với nữ nhi của Thôi thượng thư chỉ vì nàng ta chào hỏi phụ hoàng, còn có muội muội của Lâm tướng quân lần trước, lần trước nữa thì là Cố Hàn Lâm tỷ tỷ… Đều là xuất phát từ tâm tính hài nhi.”
Di di Nhan Tịch và di di Ôn Hoa nhịn không được cười phá lên thành tiếng.
Mẫu hậu che mặt: “Sao ta lại sinh ra nhi tử như con...”
Ca ca phúc hắc…
“Có mẫu thân tất có nhi tử.” Ca ca ta mỉm cười: “Nhi thần đương nhiên là giống mẫu hậu rồi.”
Mẫu hậu nói không lại ca ca.
So với ta, ca ca đặc biệt hiểu chuyện.
Phụ hoàng trong cung không có phi tử, quần thần đối với điểm này rất bất mãn, mặc dù mẫu hậu và phụ hoàng từng có nhiều lần vào sinh ra tử.
Sau đó, ca ca càng ngày càng trưởng thành, những thanh âm nghi ngờ này liền nhỏ đi.
Dù sao tất cả mọi người đều không phải là người mù, thái tử tương lai anh minh thành thục, đáng tin cậy, không còn lí do gì để ầm ĩ.
Mẫu hậu cuối cùng cũng đuối lý, di di Nhan Tịch nói như thế nào cũng không coi trọng, nhưng ca ca vừa đến còn chưa uống được nửa chén trà, liền thuận lợi đem mẫu hậu ủ rũ từ nhà di di Nhan Tịch đón ra.
Lại tận mắt nhìn người vào xe ngựa, mới đứng dậy dắt ta đi về một hướng khác.
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ca ca, chúng ta không về cùng mẫu hậu sao?”
“Vân Bảo.” Hắn xoa xoa đầu ta nói: “Đi cùng ca ca đến một nơi.”
4
Chúng ta rất hiếm khi gặp Cửu thúc.
Trước khi ta được sinh ra, Cửu thúc thúc đã bị nhốt lại.
Trong mười năm, ta chỉ mới gặp hắn được hai lần.
Một lần là lúc hoàng tổ mẫu qua đời, Cửu thúc thúc tuy rằng bị nhốt, nhưng hoàng tổ mẫu lại lưu lại di huấn, cho phép Cửu thúc thúc ra bồi linh.
Một lần khác, là khi nương thân của Cửu thúc thúc qua đời.
Ta hai lần đều nhìn thấy Cửu thúc thúc mặc bạch y, lần này không mặc bạch y nữa, hắn mặc thanh lam y.
Ta cảm thấy Cửu thúc thúc trông rất đẹp. Là loại đẹp không giống với ca ca.
“Cửu thúc.” Ca ca chắp tay với Cửu thúc thúc: “Biệt lai vô dạng.”
Cửu thúc thúc đưa tay đứng trước cửa sổ, giống như đang nhìn cái gì đó, hơi nghiêng đầu, mỉm cười với ca ca.
“Thái tử.” Hắn nói: “Ngươi đến rồi.”
Sau đó ánh mắt hắn dừng ở trên người ta, hơi giật mình: “Đây là?”
“Đây là Vân Bảo.” Ca ca đẩy ta về phía trước: “Là Xuân Hoa công chúa.”
Cửu thúc nghiêm túc nhìn ta thật lâu, mới cười gật gật đầu: “Giống như mẫu thân nàng.”
Ta gọi hắn một câu Cửu thúc thúc, hắn sờ đầu ta, còn cho ta phiến bánh mây ăn, thực ra ta không thích ăn bánh mây, nhưng sau đó ta phát hiện trong phòng Cửu thúc thúc có rất nhiều tranh vẽ.
Ta mò mẫm qua xem tranh, trên tất cả bức tranh đều là một nữ tử, trên tay cầm một viên ngọc bội, ca ca ở phía sau cùng Cửu thúc thúc nói chuyện phiếm, ta không biết nói chuyện gì, mơ hồ nghe được là biên cảnh gì làm loạn, cái gì Trần quốc bên cạnh như hổ rình mồi, thậm chí còn có tộc Ba Di.
Lời nói của ca ca ta đều nghe không hiểu, ta chỉ cảm giác Cửu thúc thúc ngay từ đầu còn nói hai câu, sau đó càng ngày càng trầm mặc, cho đến cuối cùng, ca ca nói với Cửu thúc thúc một câu:
“Cửu thúc ở đây nhiều năm, chẳng lẽ chưa từng có ý nghĩ muốn chuộc tội, chứng minh bản thân?”
Sau đó, ta nghe thấy Cửu thúc thúc mỉm cười.
Hắn nói: “Nương thân ngươi thật sự có phúc khí, ngươi chính là thái tử trời sinh.”
Trước khi ra khỏi cửa, ta chỉ vào bức tranh, hỏi hắn: “Cửu thúc thúc, người trong bức tranh là ai?”
Hắn xoa đầu ta và nói:
“Là một người mà thúc thúc từng có lỗi.”
5
Mẫu hậu lần này rước họa lớn, lúc trước gây náo loạn nhỏ, quần thần đều không coi trọng. Nhưng lúc này lại rời cung đi trốn.
Thân là quốc mẫu, chuyện này thực sự là không ra thể thống gì.
Phụ hoàng cũng rất tức giận, người nạp mấy nữ tử Ba Di tộc làm phi tử.
Ta cảm thấy lần này thật sự gay to rồi, lúc trước dù tức giận thế nào, phụ hoàng cũng chưa từng có ý định cưới thiếp lập phi, bây giờ cư nhiên lại nạp thiếp.
Cùng một lúc, ta phải làm rất nhiều lễ, bởi vì trên đường đi khắp nơi đều là nương nương.
Tâm tình mẫu hậu cũng không tốt, biểu hiện của người không tốt chính là đóng cửa đuổi khách.
Nghe nói phụ hoàng đã tìm mẫu hậu một lần, một khắc sau liền phất tay áo rời đi.
Vì thế trên triều bắt đầu đồn đại, nói hoàng hậu thất sủng.
“Ca ca.” Ta ngẩng đầu hỏi ca ca: “Phụ hoàng có phải không cần mẫu hậu nữa hay không?”
“Không.” Ca ca nói: “Phụ hoàng không cần ai, nhưng sẽ không thể không cần mẫu hậu.”
Nhưng ta lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Ta vắt hết óc, nghĩ hết biện pháp để khiến họ hòa hảo, tỉ dụ như làm giả ý chỉ của phụ hoàng, đưa điểm tâm cho mẫu hậu, sau đó làm giả ý chỉ mẫu hậu, đưa canh cho phụ hoàng.
Kết quả không biết đã sai sót ở đâu, hai người họ ăn xong đều nôn thốc nôn tháo, phụ hoàng rất tức giận, nói: “Truyền chỉ xuống, không cho phép hoàng hậu tới gặp ta nữa.”
Mẫu hậu cũng rất tức giận, nói: “Hoàng thượng muốn ta c.h.ế.t, có thể trực tiếp hạ chỉ! Không cần phải sử dụng đến cách này!”
Ta khóc thút thít, lảo đảo đi tìm phụ hoàng, nói: “Phụ hoàng người đừng không cần mẫu hậu! Điểm tâm đó là do Vân Bảo tặng! Đừng đổ lỗi cho mẫu hậu! Đừng đổ lỗi cho mẫu hậu!”
Ta không biết đã khóc trong lòng phụ hoàng bao lâu.
Lúc tỉnh lại, đã ở trong vòng tay của mẫu hậu.
Mẫu hậu ôm ta, từng chút từng chút dỗ dành.
Ta thấy người dường như không vội vàng chút nào. Còn nói với ta, muốn ta không được thương tâm, kỳ thật là mẫu hậu không đau lòng, nhưng ta vẫn khóc oa oa, người đành phải vỗ về ta từng cái một. Ôm ta, nói với ta chuyện cũ của người và phụ hoàng:
“Tiểu Vân Nhi, phụ hoàng của con, mười lăm tuổi đã coi trọng ta.”
“Lúc ấy hắn còn là tiểu thái tử, cưỡi ngựa đi trên đường. Kết quả thiếu chút nữa bị người ta dùng roi đ.á.n.h, vẫn là ta lúc ấy đang ở ven đường xem náo nhiệt, cầm ghế lên liền ném vào chân của người kia, cứu được phụ hoàng con.”
“Khi đó ta mới mười bốn tuổi, ném xong ta liền bỏ chạy, ngay cả phụ hoàng con bộ dạng trông thế nào ta cũng không nhớ rõ, hắn lại lập tức nhớ kỹ ta.”
“Nhưng lúc ấy đại thần trong triều đều rất s.át sao, hoàng tổ mẫu con cũng vậy, lúc ấy thế lực nhà di di Nhan Tịch con lại rất mạnh, ngoại tổ phụ của con lại là đại tướng quân danh tiếng vang xa, nếu hắn lạnh nhạt với nàng, lập tức sẽ có người tấu lên, nói thái tử sủng thiếp diệt thê, hoặc là dứt khoát nói sủng ta là vì nịnh bợ ngoại tổ phụ con, mưu toan củng cố thế lực, sớm đăng cơ.”
“Hắn lấy ta lại không thể lập tức chạm vào ta, mỗi lần cùng thái tử phi ra ngoài chơi còn muốn mang theo ta. Thẳng đến ba năm di di Nhan Tịch con không sinh thế tử, tất cả mọi người đều sốt ruột, hắn mới có thể ở cùng ta, con nói xem, có buồn cười hay không?”
Ta cảm thấy không buồn cười chút nào.
Cảm thấy mẫu hậu cười thật tốt, lúc trước có vài chuyện không nên thương tâm người lại thương tâm, lúc này người lại tuyệt nhiên không thương tâm.
Chuyện về phụ hoàng và mẫu hậu, ta đã nghe rất nhiều.
Nghe nói năm đó phụ hoàng bị Cửu thúc thúc bắt cóc, người bị nhốt trong một ngôi miếu suốt mấy ngày mấy đêm.
Sau đó vẫn là mẫu hậu đi ép hỏi, đem phụ hoàng cứu ra.
Ngày phụ hoàng được cứu ra, chính là ngày trong cung hỗn loạn.
Ngày đó, thủ hạ của Cửu thúc thúc phóng hỏa thiêu đốt cung điện của mẫu hậu đang ở, lúc ấy ca ca còn ở trong bụng, lửa không thiêu c.h.ế.t mẫu hậu, thị nữ mà Cửu thúc thúc sắp xếp mai phục bên cạnh hoàng tổ mẫu lại ý đồ lấy ra đao, muốn ám sát mẫu hậu.
Là phụ hoàng sau đó chạy tới, đem mẫu hậu từ trong hồ ôm ra.
Là mẫu hậu cứu phụ hoàng trước.
Sau đó phụ hoàng, lại cứu mẫu hậu.
Phụ hoàng và mẫu hậu đã từng vì nhau như vậy, tại sao bây giờ lại phải cách xa?
6
Thế gian này có rất nhiều chuyện mà ta không thể tưởng tượng được, chẳng hạn như phụ hoàng trong một đêm lại đề bạt mấy đại thần, ân chuẩn cho nữ tử tộc Ba Di làm phi.
Lại chẳng hạn như ca ca bị mắng, địa vị Đông cung thoáng cái lắc lư không vững.
Chỗ ở của ta cũng thoáng cái thiếu đi rất nhiều nô bộc, mọi người đều nói, hoàng hậu thất sủng, liên lụy thái tử, hoàng thượng lại trầm mê sắc đẹp.
Ngay cả Xuân Hoa công chúa cũng phải gặp nạn theo.
Nhưng ta không sợ ta gặp nạn, ta chỉ sợ gia đình li tán.
Ca ca chuyển ra khỏi hoàng cung, ở bên ngoài phủ đệ. Trước khi đi, hắn đến thăm ta và mẫu hậu, nói với mẫu hậu:
“Nhi thần xuất cung, mẫu hậu ở hậu cung, cùng muội muội nhất định phải cẩn thận. Phòng ngự ám tiễn.”
Mẫu hậu nắm lấy tay hắn, trầm mặc thật lâu, mới nói:
“Đừng lo lắng cho chúng ta.”
Sau đó, ca ca nhéo mặt ta, nói: “Vân Bảo ngoan, không được khóc nhè nữa.”
Tất nhiên là ta khóc oa oa không chịu để ca ca đi.
Cuộc sống trong cung càng ngày càng khổ sở, ban đầu chỉ là giảm bớt nô bộc, về sau người càng ngày càng ít, chỉ còn lại ta cùng mẫu hậu.
Mẫu hậu ôm ta nói: “Tiểu Vân Bảo, đừng lo, cảnh tượng này mẫu hậu trước kia đã trải qua, không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ.”
Mẫu hậu đã trải qua những gì? Ta không dám hỏi.
Nghe nói mấy phi tử kia ở hậu cung càng ngày càng kiêu ngạo, thậm chí tới cửa khiêu khích, mẫu hậu ta cười tủm tỉm ngồi trên bậc thang, chính miệng mắng mỏ từng người từng người một.
Mấy vị phi tử Ba Di tộc kia hùng hổ đến, bị mẫu hậu ta mắng đến khóc lóc gào thét. Rồi lại nhao nhao đi tìm phụ hoàng ta cáo trạng.
Ngày hôm sau, hoàng thượng liền hạ chỉ, hoàng hậu bị cấm túc, về sau ngay cả cửa cung của mình cũng không được ra.
“Xong rồi.” Ta nói với thị nữ: “Phụ hoàng lúc này thật sự đã không cần mẫu hậu nữa.”
Ta quyết định trở nên mạnh mẽ.
Ta đã sớm chuyển tới đây ở cùng mẫu hậu, lạ là nô bộc bên cạnh chúng ta rất ít, nhưng cơm áo cũng không tệ lắm, chỉ là thịt tương đối ít. Mỗi ngày lúc ăn cơm, mẫu hậu đều nhéo nhéo mặt ta, vẻ mặt ưu sầu:
“Ai da, Vân Bảo, mặt con tròn trịa như vậy, làm sao bây giờ, vừa vặn gần đây ăn chút chay đi.”
Ta rơm rớm nước mắt gật đầu. Có lẽ mẫu hậu cũng thấy bữa ăn quá kém, vì vậy cố ý an ủi ta.
Nhưng có thể tưởng tượng được tình cảnh hiện tại của chúng ta rốt cuộc là kém đến mức nào?! Hôm nay không có thịt ăn, ngày mai không có thức ăn, ngày mốt phỏng chừng trực tiếp nhập thổ vi an.
Vì vậy, ta buộc tóc, nhấc váy lên, bắt đầu học nấu ăn, tự lực cánh sinh.
Một tháng sau, mẫu hậu ta ngạc nhiên nói: “Vân Bảo, con có thể nấu ăn sao?”
Ta mang theo một bát khoai tây vừa nấu, nước mắt chảy dài: Lần này thực sự quá tốt rồi, sẽ không còn c.h.ế.t đói nữa.
Mẫu hậu ta sau khi biết, cảm động ôm lấy ta, thuận tiện nói cho ta biết thực ra mỗi buổi tối người đều lén gặm đùi gà.
Ta không tin, ta nghĩ người chỉ đang ngầm an ủi ta.
7
Sóng gió triều đình càng lúc càng căng thẳng, bắt đầu có người nói, mẫu hậu sắp bị phế.
Khí thế của Ba Di tộc cường thịnh, tam vương tử kia lần trước gặp ta vẫn còn khúm núm quỳ gối, hiện tại vừa thấy ta, đã hận không thể vểnh mũi lên trời.
Các bộ tộc biên cương càng ngày càng kiêu ngạo, ta tận mắt nhìn thấy mấy đại thần ủng hộ Ba Di tộc cả ngày đi tới đi lui trong hoàng cung, đắc ý phi phàm.
Nhưng mẫu hậu vẫn luôn tươi cười.
“Dục tương kỳ huỷ diệt, tất nhượng kỳ bành trướng.”
*Tạm dịch: Muốn cho nó diệt vong, trước tiên phải để cho nó bành trướng.
Kỳ thật những lời này ta nghe hiểu lại có chút không hiểu, nhưng ta biết gần đây có một ít thần tử lên sách, thỉnh cầu phế hậu, lập phi tử khác làm hoàng hậu.
Còn nói ca ca “bất kính tôn thượng”, muốn trục xuất đến Hàn Viễn Thành.
Phụ hoàng ngay từ đầu im lặng không lên tiếng, sau đó liền đột nhiên, ở trên tấu chương viết lên một chữ.
Doãn.
*Nguyên văn “允”: Nghĩa là đồng ý.
Mẫu hậu không còn là hoàng hậu nữa.
Ngày phế hậu, người truyền chỉ tới, đem những thần tử này triệu vào nội điện, cùng với hoàng tộc Ba Di tộc.
Biến cố của ta và mẫu hậu, bắt đầu từ đêm hôm đó.
Ngày hôm đó đèn rực rỡ, rõ ràng là phế hậu, nhưng tất cả mọi người đều cao hứng giống như đang ăn tết vậy.
Ta sờ mặt mẫu hậu, nói: “Mẫu hậu đừng buồn, Vân Bảo ở cùng người.”
Ta cảm giác mẫu hậu áp vào mặt ta, người nói:
“Buồn cái gì, mẫu hậu không buồn, người phải buồn, là những người đang vui vẻ ngoài kia.”
Ta cảm thấy ta nhất định là buồn ngủ rồi, ta nghe thấy tiếng yến nhạc kia cư nhiên càng lúc càng lớn, vốn đều là tiếng đang cười, lại nghe những thanh âm cười lớn ấy dần dần vặn vẹo, thật giống như có người đang khóc. Có người đang hô hoán, la hét.
Mẫu hậu vỗ lưng ta, nói: “Tiểu Vân Bảo, đừng sợ, mẫu hậu ở đây, mẫu hậu ở đây.”
Người cứ như vậy ôm ta, ôm thật chặt thật chặt, ta đoán mẫu hậu nhất định rất căng thẳng, ta không biết người sao lại như vậy, đây là một đêm bi thương, chẳng lẽ, nó cũng là một đêm đáng sợ sao?
Ta mơ mơ màng màng nhớ ra.
Mẫu hậu kỳ thực cho tới bây giờ chưa từng có biểu hiện sợ hãi.
Người vẫn ôm ta cho đến khi bình minh ló dạng, âm thanh ồn ào này cuối cùng cũng kết thúc, ánh sáng buổi sáng chiếu vào phòng, cửa đột nhiên vang lên.
Mẫu hậu hôn trán ta, nói: “Đứng ở phía hậu điện, ngồi xổm xuống.”
Sau đó, người đi về phía cửa, hít một hơi thật sâu, mở nó ra.
8
Ta chưa bao giờ thấy mẫu hậu khóc như vậy, như thể biểu tình tươi cười của người vài ngày trước chỉ là lớp ngụy trang. Người vùi đầu vào ngực phụ hoàng, từng phát một búa lên ngực phụ hoàng, ngay cả ta nhìn cũng đau.
“Ta sắp bị chàng dọa c.h.ế.t rồi! Sẽ không có lần sau nữa! Còn có mấy phi tử kia, cũng sắp làm ta tức c.h.ế.t!”
Ta thấy phụ hoàng dỗ dành mẫu hậu: “Được rồi, được rồi. Tất cả đều đã xử tử rồi. Không phải là giống như năm đó, phong mấy người nằm vùng làm thừa huy sao? Ta đều không chạm vào họ.”
“Năm đó cũng không tức giận, bây giờ sao lại tức giận?”
Mẫu hậu giống như một tiểu cô nương vặn vẹo thân thể: “Năm đó ta còn chưa thích chàng! Năm đó có thể so sánh với bây giờ sao? Chỉ vì phối hợp với chàng dụ ra gian thần, còn để ta diễn kịch xuất cung, diễn trò bị phế, hiện tại tốt thì rồi! Cả thiên hạ đều biết ta là một hoàng hậu ghen tuông!”
Phụ hoàng đỡ lấy vai mẫu hậu, nói: “Khắp thiên hạ đều biết nàng là một nữ nhân hay ghen tuông, vậy thì về sau trẫm không nạp phi tử, cũng hợp tình hợp lý.”
Cửu thúc thúc và ca ca đều đứng ở phía sau phụ hoàng, bên ngoài hỗn loạn, thanh âm loạn thất bát tao truyền đến, đều nói “chúc mừng hoàng thượng”, diệt trừ gian thần, bắt giữ thủ lĩnh biên cương, về sau không còn phải lo lắng nữa.
Phụ hoàng nói với Cửu thúc thúc:
“Đa tạ.”
Ta nhìn thấy Cửu thúc thúc mặc y phục thanh lam, hướng phụ hoàng khẽ gật đầu.
Bọn họ giống như hảo bằng hữu nhiều năm, chưa bao giờ cách xa, nhìn nhau mà cười.
Ca ca đến kéo tay ta: “Tiểu Vân Bảo, lại khóc nhè nữa à?”
“Ca ca đã nói với muội rồi, phụ hoàng sẽ không thể không cần mẫu hậu, sao lại không nghe lời ca ca chứ?”
Ta không muốn để ý đến ca ca, ta cảm thấy họ ngấm ngầm làm đại sự sau lưng, nhưng không nói với ta bất cứ điều gì, rất không tin tưởng ta.
Lúc này bọn họ đều vây quanh dỗ dành ta, phụ hoàng còn giơ ba ngón tay cam đoan, lần sau làm đại sự nhất định nói cho ta biết, bị mẫu hậu tát trở về, nói:
“Còn lần sau? Sẽ không bao giờ có lần sau nữa!”
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Trong nội điện một mảnh quang minh.
Đây là kiếp nạn thứ ba trong suốt mười sáu năm từ lúc phụ hoàng và mẫu hậu ở bên nhau, sóng vai chống đỡ.
Cuối cùng không còn lính canh bên ngoài nữa, nhà của ta cũng đã được hoàn thiện trở lại.
Phụ hoàng nắm chặt tay mẫu hậu. Mẫu hậu một tay kéo ca ca, ca ca một tay ôm ta lên.
Giống như mỗi ngày trước đây chúng ta ở bên nhau, rốt cuộc lại cùng nhau bật cười.