Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 11




Vì quá đói nên Lương Đa gọi hẳn hai phần cơm.

Tưởng Hàn nào biết anh ăn khoẻ vậy nên khi nhìn thấy hai phần cơm đó, cậu bỗng hiểu lầm.

“Bác sĩ Lương, anh… anh còn hẹn ai nữa à?”

“Không có.” Lương Đa vô thức đáp, sau đó phát hiện Tưởng Hàn đang nhìn chằm chằm hộp cơm kia.

E là đứa trẻ này cũng đói bụng rồi.

Con người ngọt ngào dễ thương như thiên thần áo trắng – Lương Đa nhìn chằm chằm Tưởng Hàn, anh thấy hai chữ “rất đói” hiện trong mắt cậu trai, ánh nhìn ấy làm sự áy náy trong lòng Lương Đa trỗi dậy vì trót để người ta đợi quá lâu.

Lương Đa không nỡ người khác chịu khổ, điểm này ai ai cũng biết.

“Không thì… em ở lại ăn cùng anh nha?”

Lương Đa hụt hẫng vô cùng. Anh thèm cơm gà kho vàng lâu rồi, hôm nay quá mệt mỏi nên muốn ăn nhiều hơn chút, ai biết lại rơi vào tình huống này chứ. Ngoài miệng thì anh mời mọc Tưởng Hàn ở lại nhưng trong bụng thì gào thét: Từ chối đi! Mau từ chối tôi! Lạnh lùng tàn nhẫn từ chối tôi đi mà!

Có lẽ tiếng gào thét trong lòng anh chưa đủ to nên Tưởng Hàn không nghe thấy. Thế mà cậu ta gật đầu, còn ra vẻ kích động nói: “Vậy thì em không khách sáo nha.”

Tưởng Hàn thật sự hiểu lầm to rồi. Cậu tưởng phần còn lại này là bác sĩ Lương gọi để rủ cậu ăn cùng.

Đây là lần thứ hai Tưởng Hàn cướp mất miếng ăn của Lương Đa.

Lương Đa nhủ thầm: May mà bây giờ tôi đã trưởng thành và chín chắn. Nếu như thời trẻ trâu, tôi sẽ quánh cậu bờm đầu luôn ấy.

Từ nhỏ Lương Đa đã thích ăn, còn rất bảo vệ đồ ăn. Hồi đó đừng nói là cơm, dù là đồ ăn gì cũng đừng hòng ai cướp được của anh. Năm bảy tám tuổi bị đứa em trai gọ cướp cây kem, anh hung dữ túm tóc đè nó xuống đất.

Vừa nãy Tưởng Hàn còn định hẹn bác sĩ Lương ra ngoài ăn cơm, giờ thì tự nhiên lấy ghế, chủ động mở túi đựng thức ăn ra.

“Em ăn cay được không?” Lương Đa hỏi: “Anh có note thêm cay đó.”

Nói ‘không thể’ đi, sau đó để một mình tôi ăn!

“Được ạ.” Tưởng Hàn nói: “Em là kiểu người không ăn cay không vui.”

Lương Đa cười đắng chát: “Tốt quá, vậy thì em hãy ăn nhiều lên nha.”

Đó không phải lời từ đáy lòng đâu, cưng chừa lại cho anh thêm miếng đi mà.

Tưởng Hàn mở nắp, ngửi ngửi: “Thơm quá.”

Đương nhiên là thơm rồi, nếu không thơm thì làm gì có tư cách được bác sĩ Tiểu Lương tôi gọi tên đầu tiên chứ?

Lương Đa sành ăn, cũng vì thế nên khá kén chọn. Quán nào nấu ngon, nguyên liệu gia vị ra sao anh đều nếm ra được hết.

“Chắc quán này có giao đến trường em đó. Sau này muốn ăn thì gọi người ta đưa tới”

Ý của Lương Đa là: Sau này đừng có đến chỗ anh ăn chực nữa. Anh đây không có ý định bao nuôi sinh viên nam, thật sự đảm đương không nổi phiếu cơm dài hạn là mi đâu.

Mà nói đi phải nói lại, tuy Lương Đa không vui nhưng trong lúc ăn cơm hay người tán gẫu với nhau, bầu không khí cũng ấm êm lắm.

Lương Đa rất hiếm khi ăn cơm cùng người khác. Bạn bè ít, anh cũng lười hẹn. Lần trước vất vả lắm mới có Dương Khiếu Văn đến tìm anh uống rượu, nhưng cuối cùng lại kết thúc trong không vui.

Nghĩ đến đây, cái miệng của Lương Đa lại thòm thèm, muốn uống rượu.

Chết ở chỗ chủ đề câu chuyện lại bay về cái đêm mà anh bị ngấm nước vo gạo. Vốn đang bàn về quán ăn ngon, cuối cùng lại chạy đến trên người Lương Đa.

“Đêm đó anh không bị cảm chứ?”

Lương Đa đang gặm khúc xương gà, suýt chút nữa thì cắn gãy cả răng.

“Không có.” Lương Đa cúi đầu, lèm bèm trả lời.

Anh cảm thấy hôm đó chính là khoảnh khắc cực kỳ xấu hổ của mình, là đoạn thời gian mà đời này anh muốn xoá đi nhất. Nhưng Tưởng Hàn lại thấy hôm đó Lương Đa dễ thương muốn chết, rảnh mồm là lôi ra nói.

Vì không để cho Tưởng Hàn nói tiếp, Lương Đa nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Quán rượu bên kia được phết, anh quen với chủ quán nên thường qua đó uống rượu, có dịp thì em đến thử xem.”

Tưởng Hàn nhìn anh lúng túng vứt cục xương gà vào nắp nhựa, thiếu điều muốn lật luôn cái nắp kia luôn.

Lúc bác sĩ Lương luống cuống thật đáng yêu. Sao anh ấy lại có nhiều khía cạnh thu hút người khác vậy chứ?

“Em không biết uống rượu ạ.” Tưởng Hàn nói: “Bia thì một cốc là gục.”

“Thật hay giả đấy?” Lương Đa chưa thấy ai có tửu lượng kém vậy luôn, sinh vật mới trên Trái Đất nè quý vị ơi!

“Thật mà anh, nếu có cơ hội em sẽ cho anh mở mang kiến thức.”

Lương Đa chả muốn tiếp thu kiến thức kỳ quái này, xincamon. Anh không có hứng uống với người chả thân.

Anh nói lảng sang chuyện khác: “Mà anh thấy em cũng khờ ghê, mất vé xem phim thì nghỉ coi luôn à.”

“Dạ…” Tưởng Hàn nói: “Thật ra lúc đầu em cũng không muốn đi lắm, nhưng vì người khác mời nên không tiện từ chối ạ.”

Lương Đa ngửi thấy mùi drama.

Anh vốn chẳng có hứng thú với drama của người khác, chỉ là muốn nhân cơ hội chuyển hết chủ đề lên người Tưởng Hàn mà thôi.

“Người khác hẹn em hả?” Lương Đa cười xấu xa: “Nhưng cuối cùng em vẫn để người ta leo cây.”

“Không hẳn ạ.” Tưởng Hàn nói: “Chuyện này còn bị đám bạn em quậy cho um xùm. Cuối cùng em ngồi ở ghế salon ngoài rạp chiếu phim, nghịch điện thoại đợi hai tiếng chờ tụi nó xem phim xong thì quay về trường.”

Thật ra ngày đó có một bạn nữ muốn hẹn Tưởng Hàn nhưng lại xấu hổ, thế là quyết định mua vé xem phim cho cả hai phòng ký túc xá. Để tám người đi chung luôn.

Tưởng Hàn không biết gì cả, bạn cùng phòng đưa vé cho cậu, bảo tối nay đi xem phim nên cậu nhận lời thôi. Bọn họ cũng thường xuyên tụ tập ăn cơm, chơi game hoặc xem phim gì đó. Ai mời cũng không quan trọng.

Cho đến khi cả lũ đi đến rạp chiếu phim, Tưởng Hàn mới biết sự thật. Nhưng sắp tới giờ chiếu phim, nếu bỏ đi trước mắt bao nhiêu người thì sẽ làm con gái nhà người ta xấu hổ.

Trong lúc đang bối rối Tưởng Hàn phát hiện vé xem phim cậu kẹp trong thẻ sinh viên, mà chiếc thẻ đó lại rơi trong xe của Lương Đa.

Lương Đa nghe Tưởng Hàn nói xong thì phì cười: “Tiêu đời, em thật sự đã làm tổn thương trái tim con gái nhà người ta rồi.”

Tưởng Hàn chọc chọc miếng cơm trước mặt: “Thật ra em vẫn muốn tìm cơ hội nói rõ chuyện này với cô ấy. Không thể để người ta uổng phí thời gian tình cảm cho em được.”

“Sao vậy? Không thích à?” Lương Đa âm thầm khịa: Thằng cu này kén chọn quá đấy.

Tưởng Hàn cười nói: “Cô ấy rất tốt, nhưng mà em không thể thích được.”

“Sao vậy?”

Tưởng Hàn ngẩng đầu dòm Lương Đa, nói rất hồn nhiên: “Bởi vì em thích con trai ạ.”

“Ờ.” Lương Đa định nhét miếng thịt gà vào mồm, đột nhiên ngẩng đầu: “Hả?”

Tưởng Hàn nom vẻ mặt kinh ngạc của anh, lập tức hỏi: “Anh không kỳ thị người đồng tính chứ?”

Tào lao!

Trong lòng Lương Đa thầm nói: Chẳng lẽ tôi lại kỳ thị chính mình chắc?

Anh giật mình chỉ bởi vì không ngờ Tưởng Hàn cũng giống mình thôi, hơn nữa thằng cu này còn dám nói thẳng với anh.

“Nào có, anh chỉ hơi bất ngờ thôi.” Lương Đa nói: “Thật không ngờ, haha!”

Mé nó, thanh niên trẻ bây giờ dễ dàng come out với người khác vậy hả?

“Thật không ạ?” Tưởng Hàn mỉm cười đưa miếng khăn giấy cho anh. Lúc này Lương Đa mới phát hiện, vừa rồi lỡ làm văng nước hầm gà ra mặt bàn: “Thật ra không phải gay nào cũng ẻo lả, và thích màu hồng phấn đâu ạ. Rất nhiều tiêu chuẩn vô lý mà người khác cứ kiên quyết gán lên cho tụi em. Tụi em cũng giống như những người dị tính khác mà thôi.”

Lương Đa cười hê hê, nghĩ bụng: Anh biết, nhưng mà anh đây thật sự thích màu hồng phấn đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.