(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Trước?” Ta chần chừ, “Chẳng lẽ…”
Tạ Ngọc Hành thản nhiên: “Đúng vậy, cả hai đều phải học. Đã là người trong giang hồ thì phải có bản lĩnh một chút. Phải đọc sách, không nói đến chuyện thi Trạng Nguyên, chí ít cũng nên biết chữ, bằng không ngày nào đó bị người ta lừa cũng không biết.”
Ta cảm thấy y chỉ hù dọa thôi, nhưng vẫn phối hợp: “Còn có chuyện này sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Ngọc Hành nói như thật, “Ở đâu cũng kẻ xảo trá nham hiểm chuyên lừa gạt mấy chú chim non chưa trải sự đời như ngươi. Mới hai năm trước thôi, có phú thương nọ treo thưởng năm mươi lượng bạc cho ai bắt được tên trộm đồ trong nhà hắn. Đến khi có mấy khách giang hồ bắt được trộm, phú thương chỉ xì ra năm lượng. Nhìn lại bảng treo thưởng, hừm, trên trang giấy đột nhiên có thêm một dấu chấm che mất chữ ‘mươi’.”
Ta trầm ngâm: “Chuyện này có chút quen tai.” Chỉ là không biết đã nghe ở đâu.
Tạ Ngọc Hành kết luận: “Nếu người lãnh ủy thác đọc thông viết thạo, tự mình viết khế ước thì làm gì có cớ sự này.”
“Cũng đúng.” Ta bị Tạ Ngọc Hành thuyết phục, “Nhưng ngươi nói ai là chim non?”
Tạ Ngọc Hành nhìn ta cười tủm tỉm.
Ta híp mắt, khoa tay múa chân: “Nhớ không nhầm thì ai đó còn lùn hơn ta.”
Đây là phát hiện mới. Ngày thường ta toàn nằm trên giường, không có cơ hội “so cao thấp” với Tạ Ngọc Hành. Hôm nay được y cõng vào bếp, hai chân ta đều chạm đất, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tiếc rằng chuyện này không đả kích được Tạ Ngọc Hành. Y khoanh tay, nhìn ta từ trên cao xuống: “Thì đã sao? Ta vẫn lớn tuổi hơn ngươi.”
Ta tiếp thu, khiêm tốn hỏi: “Hơn nhiều ít?”
Tạ Ngọc Hành: “… Tóm lại là hơn.”
Ta biết rồi nhá: “Ngươi nói bừa chứ gì!”
Tạ Ngọc Hành lại không thèm so đo với ta, nói thẳng luôn: “Buổi sáng chép một đoạn sách, buổi chiều học thuộc ba mươi huyệt vị, học xong mới được ăn cơm.”
Cơ mặt ta giần giật, thầm nghĩ, y quả nhiên là trả đũa.
“Được thôi.” Ta xắn tay áo, “Chép sách thôi mà, chép thì chép!”
Tạ Ngọc Hành “Chậc” một tiếng: “Có tinh thần đấy, chờ chút, ta đi lấy bút mực.”
Ta bảo y đi nhanh về nhanh, sau đó nuốt giận vào bụng, nghiêm túc chuẩn bị.
Tuy miệng oán giận, nhưng hành động lại là chuyện khác. Ta biết rõ Tạ Ngọc Hành đều là nghĩ cho ta. Cách đây không lâu vừa bị Thái Bình Môn đuổi giết, hiện tại có thể xem là thoát khỏi hiểm cảnh sao? Tạ Ngọc Hành dựng lên cho ta một chốn đào nguyên, ta lại không thể không phòng bị gì.
Ôn luyện võ công là chuyện tất yếu nên làm. Còn chép sách ấy à, ta không nghĩ chuyện này cần thiết, nhưng cũng không từ chối yêu cầu của Tạ Ngọc Hành. Lại nói, y sao có thể thật sự không cho ta ăn cơm chỉ vì không làm xong bài tập?
Thế nhưng, vào lúc nhấc bút lại xuất hiện một vấn đề mới.
Một canh giờ trước, Tạ Ngọc Hành không cho ta nhào bột vì tay ta bị thương chưa lành, bây giờ làm sao cầm bút?
“Có lý.” Tạ Ngọc Hành nghe xong gật gù, “Vậy ngươi viết bằng tay trái đi.”
Ta chớp mắt, chuyển bút sang tay trái. Tay trái bị thương nhẹ hơn nhiều, nhưng cũng không thuận chút nào. Chỉ một động tác, suýt thì vẩy mực lên khắp đệm chăn. May mà ta nhanh tay lẹ mắt đưa bút ra ngoài giường.
Tạ Ngọc Hành ở bên cạnh lặng lẽ nhìn ta uốn éo, lẩm bẩm: “Không thể nào, chẳng lẽ không biết cầm bút luôn à?”
“…” Lại coi thường ta!
Trong ánh mắt chăm chú của y, ta vững vàng cầm bút chấm xuống mực. Chỉ là vững vàng quá mức, giống cái kiểu cầm búa tạ ấy.
“Khụ khụ.” Ta xấu hổ biện bạch, “Ta mất trí nhớ mà. Hơn nữa, trước khi mất trí, ta chắc chắn là mình không viết bằng tay trái.”
Tạ Ngọc Hành nghiêng nghiêng đầu, không biết có tin không, chỉ nói: “Không nói chuyện này, ta chỉ ngươi cầm bút trước.”
“Được…” Ta khiêm tốn thụ giáo.
Đúng như ta nghĩ, Tạ Ngọc Hành thật sự rất mềm lòng với ta, thấy năng lực ta không đủ, “chép một đoạn sách” biến thành “viết tên ta mười lần”.
Khi mặt trời đứng bóng, ta đã hoàn thành bài tập được giao, nâng trang giấy lên thưởng thức một phen.
“Xấu.” Tạ Ngọc Hành lạnh nhạt đánh giá, “Hạ bút bừa bãi, không có kết cấu. Đưa ta, ta đi đốt.”
“Đốt?” Ta đau lòng, “Tiếc lắm, tốn bao nhiêu công sức mới viết xong!”
Tạ Ngọc Hành nói: “Nấu cơm cũng phải có đồ nhóm lửa, thứ này rất thích hợp.”
Ta: “… Ừa.” Ngoan ngoãn dâng tờ giấy cho y, “Không sao, lần sau sẽ viết đẹp hơn.”
Tạ Ngọc Hành thoáng lộ ra ý cười, chỉ là khóe môi cong nhẹ một cái, chưa kịp bắt giữ đã biến mất.
Còn đang tiếc nuối, Tạ Ngọc Hành hỏi: “Bữa trưa còn muốn ăn thịt cuốn không?”
Mắt ta lại sáng lên. Vất vả tập viết đã tiêu hao hết thức ăn rồi, nghĩ đến thịt xào ngọt thơm ngon, dưa leo thanh mát, còn có lớp bột mỏng bao lấy, dung hợp hoàn mỹ hương vị, ta lại ứa nước miếng, phấn khởi gật đầu: “Ăn!”
Xong bữa trưa, được Tạ Ngọc Hành cổ vũ, ta đi được một vòng trong phòng.
Tuy đi một lúc lại đau, nhưng đây có thể xem là tiến bộ nhảy vọt rồi. Ta vui vẻ nói với Tạ Ngọc Hành: “Thêm năm sáu ngày nữa, hẳn là có thể ra ngoài.”
Tạ Ngọc Hành nhìn ta, như suy tư gì đó. Ta bị y nhìn đến bồn chồn, nhưng rồi y vẫn cười cười như thường: “Nghỉ ngơi nửa canh giờ đi, sau đó học huyệt vị.”
“Được.” Ta gật đầu, tránh chỗ bị thương mà nằm xuống, nhắm mắt, lại nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Ta?” Tạ Ngọc Hành nói, “Ta vẽ cho ngươi.”
Ta nhíu mày, rất không hài lòng: “Ngươi cũng phải nghỉ ngơi!”
Tạ Ngọc Hành: “Ta không bị thương, thể lực tốt hơn ngươi nhiều.”
Cũng hợp lý, nhưng ta vẫn không hài lòng, nhích vào trong một chút: “Nếu còn sợ tư thế ngủ của ta xấu thì chèn cái gối ở giữa chúng ta, như vậy ta không lăn ra nữa.”
Tạ Ngọc Hành: “Phụt —— Ha ha, ngươi đánh giá mình thấp như vậy à?”
Ta không muốn đùa với y, nghiêm túc vỗ vỗ giường: “Đến đây, ta muốn ngươi ngủ với ta.”
Ý cười trên mặt Tạ Ngọc Hành nhạt đi một chút, nhưng vẫn không đến. Y day day giữa mày, nói: “Ừm, nhưng ta thật sự không buồn ngủ. Nếu ngươi không chịu ngủ thì tập viết tiếp nhé?”
Ta cẩn thận đánh giá, thấy ánh mắt y thanh tỉnh, hình như không mệt mỏi chút nào, bấy giờ mới do dự sửa lời: “Được rồi, nhưng nếu là vì ngươi cố kỵ ta…”
“Bớt tưởng bở.” Tạ Ngọc Hành lại cười, “Ngủ đi.”
……
……
Có lẽ là vì trước khi ngủ vẫn luôn nói chuyện với Tạ Ngọc Hành, chỉ ngủ nửa canh giờ, ta lại mơ thấy y.
Trong mơ y không mặc trang phục ta thường thấy, mà là một thân đen tuyền, sắc mặt nhợt nhạt, tóc dài rối tung rơi rũ trên vai. Nhìn kỹ lại cũng thấy trên người y có rất nhiều vết ẩm không tự nhiên.
Y cứ như vậy nhìn ta.
Ban đầu ta vô cùng kinh ngạc, định nói chưa bao giờ thấy y ăn mặc như vậy. Cho dù mấy hôm trước ta mơ thấy mình đột nhập vào Thái Bình Môn, thấy Trụy Nhật cung, y vẫn mặc trang mục nhạt màu thường ngày, không giống như lúc này… Nghĩ tới đây, ta ý thức được chuyện gì, nhìn xuống tay y. Tay kia cầm kiếm, dùng rất nhiều sức lực, gân xanh nổi lên rõ ràng, cũng dính đầy máu tươi.
Y bị thương.
Ta hốt hoảng, theo bản năng muốn đến gần Tạ Ngọc Hành. Nhưng nhìn thấy cử động của ta, y không những nhẹ nhõm mà ngược lại hoành kiếm trước người, còn nhìn ta với ánh mắt cảnh giác.
Ta lập tức hiểu ra: Đây là thời điểm chúng ta gặp nhau lần đầu mà Tạ Ngọc Hành nói qua.
Y bị đuổi giết, liều mạng bỏ trốn, nghĩ rằng mình đã rơi vào tuyệt cảnh lại đụng trúng ta cũng đang trốn tránh đám người Thái Bình Môn.
Y không tin ta, vốn dĩ ta cũng không nên tin y, nhưng ta trong mộng đã ý thức được nửa tháng tới chúng ta vẫn luôn đồng hành và giúp đỡ lẫn nhau. Này đúng là… Ta thở dài, thật khó tưởng tượng được khi đó chúng ta buông bỏ đề phòng như thế nào, cũng may đều là chuyện đã qua.
Ôm suy nghĩ “Tạ Ngọc Hành thật sự đang ở ngay bên cạnh đợi ta”, cảm xúc ta vững vàng hơn nhiều, có thể phân tâm quan sát từng chi tiết trong mộng, tỷ như kiếm của Tạ Ngọc Hành, tỷ như, kiếm của Tạ Ngọc Hành đang chĩa vào ta.
Thật không hổ là thứ vũ khí được y dùng như gương soi, lúc này cũng bóng loáng như kính. Ta rất hứng thú đánh giá, tiếc là góc độ không tiện, nhìn một hồi cũng chỉ thấy từ cằm đổ lên. Muốn nhúc nhích thân thể, trong mơ lại không có phép, lăn lộn nửa ngày bất thành thì thôi, còn lăn lộn đến tỉnh ngủ luôn.
Khung giường quen thuộc đập vào mắt, ta có chút không nói nên lời. Không thể nhìn hình ảnh phản chiếu trong kiếm, còn không biết cúi xuống tự nhìn bằng mắt sao? Đáng tiếc trong mơ ý thức thường không rõ ràng, bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Ta duỗi người, phát ra chút âm thanh nhắc nhở “Nhìn này, Thẩm Phù dậy rồi”. Tạ Ngọc Hành quả nhiên nhận được tín hiệu, quay sang hỏi: “Ngủ ngon không?”
“Ngon.” Ta đáp, “Còn mơ thấy ——”
Tạ Ngọc Hành: “Thấy gì?”
“Khụ khụ,” Ta dừng đề tài kịp thời, “Không có gì, ngươi vẽ xong huyệt vị chưa?”
Tạ Ngọc Hành hoài nghi nhìn ta, đáp: “Xong rồi. Giảm cho ngươi mười lăm cái, nhớ kỹ là được.” Rốt cuộc cũng không truy hỏi.
Hí hí, ta biết Tạ Ngọc Hành không nỡ làm khó ta mà.
Bây giờ ngẫm lại, dường như ta sẽ mơ thấy một ít chuyện trước kia, tiếc rằng nội dung không nhiều lắm. Nếu nói với Tạ Ngọc Hành mấy chuyện này, khả năng cao y sẽ lại tìm đại phu, sau đó lại một hồi không vui, còn không bằng ta mơ mộng nhiều một chút, đợi nhớ lại nhiều hơn rồi báo tin vui cho y là được.
“Nhưng mà,” Chợt nghe y nói, “Ngươi không thể chỉ nhớ huyệt vị trên giấy, mà còn phải nhận biết chúng ở đâu trên cơ thể người thật, biết chưa?”
Ta: “Hả?”
Tạ Ngọc Hành: “Ta không rõ công phu ngươi là thế nào, nhưng biết ngươi nội lực thâm hậu. Muốn điều động thì phải biết nó nằm ở đâu trong cơ thể, bình thường lưu chuyển như thế nào. Lại nói, kiếm thuật đao pháp không phải thứ có thể học được trong ngày một ngày hai, nhưng chiêu số đơn giản thì có thể. Lúc đánh nhau, ngươi dùng nội lực đánh vào đúng huyệt vị gây tê mỏi đau đớn là được.”
Ta: “Hợp lý. Nhưng ta cũng có nội lực á? Sao trước đây không hề cảm giác được?”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Y lại lần nữa không đáp nổi.
Ta vô tội nhìn y, trong lòng tiếc nuối. Tiếc rằng y đang ngồi ngoài bàn chứ không phải bên giường, bằng không ta đã có thể giật tay áo y.
Nhưng rất nhanh, ta đã có cơ hội dùng đến chiêu này. Một lúc sau, Tạ Ngọc Hành thở dài, đứng lên đi đến cạnh ta: “Cũng phải.”
Ta nhìn theo động tác của y, trong lòng khấp khởi chờ mong. Y đang đến gần ta, bất kể là định làm gì, ta đều thích, thích, thích —— “Tạ Ngọc Hành!”
Ta kinh hoảng biến sắc: “Ngươi ngươi ngươi sờ đâu đó!”
“Đan điền.” Y bình tĩnh nói, “Nội lực đều tụ lại ở đây. Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Lý trí bảo ta phải nghe y nói, thân thể phản ứng thế nào thì ta chịu. Bình thường y cõng ta, xoa đầu ta, véo má nâng cằm ta… cái gì cũng trải qua rồi, lúc đổi thuốc càng khỏi phải nói. Nhưng khi đó ta hoặc bị cơn đau lấn át, hoặc “tập trung” phân cao thấp với y, hay như sáng nay y xoa bụng, ta cũng chỉ để ý đến cơn no căng dần dần dễ chịu. Chưa bao giờ giống bây giờ, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ: Y đang chạm vào ta.
Bàn tay y đặt trên bụng ta, cách một lớp áo, nóng hầm hập, cũng giống như lúc y xoa bụng cho ta.
Nhưng cũng rất khác. Khi đó toàn bộ sự tập trung của ta chỉ đổ vào dạ dày, không phân tán đi đâu hết. Không như hiện tại, ta trước hết cảm thấy bụng —— à, y nói là “đan điền” —— rất nóng, sau đó, nhiệt độ bắt đầu tản ra bên ngoài, chỉ trong thời gian ngắn, chảy đến ngực, vai, cánh tay ta… Không chỉ chạy lên trên, còn bò xuống dưới, cả ngón chân ta cũng dần nóng lên.
“Hiện tại cảm thấy thế nào?” Tạ Ngọc Hành nhẹ nhàng hỏi ta.
“Chuyển động.” Ta mơ mơ màng màng nói, “Như một dòng sông nhỏ. Không phải, như suối nước nóng.” Nóng vậy mà.
Tạ Ngọc Hành cười: “Ngươi còn biết cả suối nước nóng à… Cảm nhận cho kỹ, nhớ chúng lưu chuyển thế nào. Này, Thẩm Phù, ngươi ấn tay ta làm gì?”
“Chỉ muốn ấn thế thôi.” Ta đáp, nhưng mà đáp thầm trong lòng.
Tiềm thức nói với ta, càng muốn sung sướng thoải mái, lâng lâng dễ chịu thì càng phải dính lấy Tạ Ngọc Hành. Tiếc rằng tình trạng cơ thể ta không cho phép, ta đành lui một bước, chỉ dùng lòng bàn tay mình bao lên mu bàn tay y.
Giống như đang nắm tay vậy.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thẩm: Lại gần một chút, toẹt dzời~
Tiểu Tạ: …( đáng yêu ghê, chọc chọc)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");