Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 5: Cuộn thịt sốt ngọt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ngươi có thể mua một loại tương ngọt không?” Sau khi quyền chọn món được mở rộng, ta nghiêm túc cân nhắc một đêm, chọn ra mấy món mình thích ăn nhất, sáng sớm bảnh mắt đã hứng trí bừng bừng hỏi Tạ Ngọc Hành, “Cũng có màu nâu sậm, không khác nước tương bình thường là bao, chỉ là vị không giống.”

Tạ Ngọc Hành tấm tắc: “Xem ra ngươi biết rất nhiều thứ hay ho —— Ta từng thấy thứ này, nhưng ở đây chưa chắc có bán.”

Ta “Èo” một tiếng, rũ đầu, nghĩ xem nên đổi thành món gì.

Không ngờ Tạ Ngọc Hành hiểu lầm, ngữ khí mềm xuống: “Thôi để ta tìm xem. Còn củ mài nữa đúng không?”

Ta chớp mắt, chậm nửa nhịp mới ý thức được, y đang dỗ dành ta.

Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp ngọt ngào, ta tươi cười, ý nói mình đã tiếp thu tâm ý của y: “Nếu không có thì ngươi mua ít củ cải.” Củ cải cũng ngon, “À, thịt nữa.”

“Được.” Tạ Ngọc Hành lập tức đáp ứng.

Ta càng vui vẻ hơn, đùa với y: “Nhưng mà, nếu tương ngọt là thứ hay ho, chẳng phải ngươi cũng ‘thấy rất nhiều thứ hay ho’ rồi sao?”

Lúc nói chuyện, ta còn cảnh giác nhìn Tạ Ngọc Hành, đề phòng bị y búng trán.

Đây cũng không phải là buồn lo vô cớ, mà Tạ Ngọc Hành rõ ràng từng làm chuyện này. Phỏng chừng y thấy ta tứ chi vô dụng, cả người mang thương, lúc đổi thuốc cho ta lúc nào cũng hết sức nhẹ nhàng. Trái lại, không hề có chừng mực với đầu ta, hết vò đầu đến véo má, cả trán cũng không buông tha.

Ta bên ngoài bày đặt kháng cự, nhưng trong lòng cứ thích dán vào y. Đáng tiếc ta giơ tay nhấc chân vẫn còn đau, bằng không cũng sẽ không để yên cho gò má với trán y đâu.

Tạ Ngọc Hành nhìn ta như cười như không, rốt cuộc không động thủ.

Y đi rồi, ta lại chán muốn chết, chỉ có thể đọc tiểu thuyết y mua. Ta vẫn đọc rất chậm, nhưng dần dần cũng quen. Gặp từ nào không biết cũng có tâm đánh dấu lại, chờ Tạ Ngọc Hành về dạy ta.

“Phải rồi, y còn nói muốn đến học đường tìm sách vở.” Ta lẩm bẩm, “Sẽ không làm thật đó chứ…? Ầy, y là người nói được làm được.”

Ta hơi phát sầu, lại cảm thấy sầu cũng vô dụng, đành tiếp tục đọc sách. Lật được nửa cuốn, nghe ngoài sân có tiếng mở cửa quen thuộc, ta lập tức thò ra gọi: “Tạ Ngọc Hành!”

Tạ Ngọc Hành đáp lời: “Chuyện gì?”                          

Không có gì, chỉ là nhớ ngươi —— Lời này lăn lộn một vòng trong lòng ta, rốt cuộc chẳng thể nói ra ngoài miệng, cũng may ta có cớ: “Có mua được tương ngọt không?”

Tạ Ngọc Hành: “Không có.”

Ta thất vọng. Không biết là thất vọng vì y không mua được, hay là thất vọng vì y không chịu vào trong nhìn ta. Nhưng dù là cái nào cũng không thể trách y. Nghe Tạ Ngọc Hành nói, bọn ta hiện tại đang ở một thị trấn nhỏ, không phải phố thị phồn hoa. Lúc trước chỉ ăn cháo nhưng cũng có rất nhiều thứ không mua được.

Hơn nữa, y bận bịu như vậy phân nửa là vì ta, nếu ta còn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà giận lẫy thì quá vô lương tâm. Ý thức được vấn đề này, ta rầu rĩ thở dài, dựa vào đầu giường. Đúng lúc này Tạ Ngọc Hành đi vào.

Ta đột nhiên bật dậy, ngơ ngẩn nhìn y. Ta từ đầu đã biết y đẹp rồi, nhưng chưa có hôm nào đẹp như hôm nay. Y chỉ là bước qua cửa, cả căn phòng đột nhiên bừng sáng.

Y đến gần ta, nói: “Tạm thời ăn cái này lót dạ.”

“Hửm…”

Nhìn theo động tác cúi đầu của y, bấy giờ ta mới phát hiện ra trên tay y là một cái khăn, mở ra bốn góc, bên trong là mấy loại trái cây đỏ hồng.

Tạ Ngọc Hành nói: “Đi trên đường thấy, cũng không biết có ngọt không.”

Ta tự giác giúp y hoàn thiện mạch suy nghĩ: Bởi vì ta nhắc đến “tương ngọt”, vậy nên Tạ Ngọc Hành nghĩ ta thích ăn ngọt. Nhưng y cảm thấy khả năng cao là không mua được thứ ta muốn, vậy nên tìm mấy loại trái cây bù đắp cho ta —— Thậm chí còn không phải lấy mứt trái cây đã mua sẵn cho có lệ.

Y thật tốt với ta —— Năm chữ này lan tràn ra khắp cõi lòng, ta thậm chí còn mơ hồ nghe ra một tiếng vang nhỏ, giống như là…

Giống gì nhỉ?

Chịu, ta bất đắc dĩ thừa nhận đến tận bây giờ vẫn không có chút dấu hiệu hồi phục ký ức nào.

Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng sung sướng của ta. Ta vui vẻ nhận lấy cái khăn, còn chủ động hỏi: “Ngươi ăn chưa?”

Tạ Ngọc Hành đáp: “Ăn một trái rồi, không có độc.”

Ta: “…” Thật sự cạn lời, “Hỏi ngươi hương vị thế nào chứ không phải hỏi có độc hay không. Khoan đã, ngươi không biết có độc hay không cũng dám ăn?”

Mí mắt y khẽ run, ánh mắt có chút lơ đãng: “Ta thấy mấy đứa nhỏ trong thị trấn cũng ăn.”

Cũng là một cách giải thích. Ta thở phào một hơi, nhưng vẫn muốn ký đầu y. Đáng tiếc Tạ Ngọc Hành không cho ta cơ hội, đưa đồ xong y đã xoay người đi.

Ta gọi y: “Từ từ ——!”

Tạ Ngọc Hành quay đầu lại nhìn ta.

Trên mặt y hiện một dấu chấm hỏi, kỳ thật ta cũng chấm hỏi, không biết mình vừa định làm cái gì.

“Không mua được tương ngọt, vậy mấy thứ khác thì sao?” Ta thuận miệng hỏi. Thấy y gật đầu, ta lanh trí, “Vậy ta có cách. Ừm, ngươi cõng ta vào bếp, ta chỉ ngươi làm.”

Tạ Ngọc Hành đánh giá ta hồi lâu.

Ta bị nhìn đến có chút chột dạ. Hết cách rồi, ta chỉ muốn ở cạnh y nhiều thật nhiều thôi.

Lời này thật sự khó mà nói ra, may mà y không hỏi lại, chỉ hơi suy tư: “Ngươi ở trong phòng lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài đi dạo.”

Nói rồi y ngồi xuống bên mép giường, ý bảo ta trèo lên lưng y.

Ta âm thầm nuốt nước bọt, chậm chạm bò đến. Quả nhiên trên người Tạ Ngọc Hành có mùi thơm. So với lần trước y đỡ ta về giường càng thơm hơn, cũng không biết hương thơm này là từ đâu ra.

……

……

Tạ Ngọc Hành cầm dao, nhìn ta.

Ta ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc, đại não làm việc hết công suất. Cứ như thế thật lâu, khi sắc mặt Tạ Ngọc Hành càng lúc càng kỳ quái, ta rốt cuộc nảy ra ý tưởng: “Có rồi! Ngươi pha nước tương với đường đi.”

Tạ Ngọc Hành nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ vi diệu. Ta đã hiểu, biểu hiện nãy giờ làm ta lòi đuôi rồi. Nhưng Tạ Ngọc Hành không biết nấu nướng, đương nhiên ta nói gì y làm nấy.

“Nhanh nhanh.” Ta ra vẻ tự tin thúc giục y, “Đói lắm rồi.”

Tạ Ngọc Hành rốt cuộc làm theo, khuấy tan đường xong, y còn lấy đũa chấm một chút đưa đến bên miệng ta, nghiêm túc hỏi: “Vị thế này đúng không?”

Ta cảm thấy y đang chơi ta, đáng tiếc không có chứng cứ, chỉ có thể giả vờ giả vịt đăm chiêu: “Còn thiếu gì đó.”

Èo, mùi vị thật sự kỳ cục.

Nhưng Tạ Ngọc Hành đang chằm chằm nhìn ta, ta đành tiếp tục vắt óc: “Tương ngọt tương ngọt… không, bản chất nó là tương. Biết rồi!”

Ta kêu Tạ Ngọc Hành thêm vào chút bột mì, khuấy tan. Y rõ ràng cảm thấy ta đang bày trò nhưng vẫn phối hợp với ta, khuấy thật kỹ, sau đó mới đưa ta nếm thử.

Ta cố hết sức không nhe răng trợn mắt, nhưng hương vị trong miệng thật khó diễn tả thành lời. Đúng lúc này, Tạ Ngọc Hành nói: “Cái này cứ vậy mà ăn sao? Bột còn sống này.”

Ta lập tức nói: “Xào chín đi.”

Tạ Ngọc Hành cầm chén tương, bất động.

Ta nhìn y, hết sức thành thật nói: “Tuy vẫn hơi kỳ cục nhưng đã có hương có vị rồi, thử một phen, nếu không được nữa thì hôm nay chúng ta lại ăn cháo.”

Khi chúng ta vào bếp, cháo đã nấu xong. Nghe ta nói vậy, Tạ Ngọc Hành như cười như không, rốt cuộc vẫn không phản bác.

Ta nhìn y xào tương, ban đầu còn nhìn trong nồi, dần dần lực chú ý bị dời đi.

Để tiện hành sự, lúc bắt đầu nhóm lửa, Tạ Ngọc Hành đã tháo kiếm đặt lên mặt bếp. Lúc này một tay y cầm xẻng nấu ăn, một tay bưng chén tương, rõ ràng là cảnh sinh hoạt bình phàm, nhưng bởi vì người đứng ở nơi đó quá khác biệt, toát ra mười phần hào hiệp khí phách. Trong tay y dường như không phải là xẻng, trước mặt y chẳng phải là nồi, mà phảng phất nhưng đang cầm một thần binh không xuất thế, ánh mắt nhìn vào một ván cờ danh chấn thiên hạ…

Tạ Ngọc Hành đứng đó, giống như đang trở tay làm mây, úp tay làm mưa.

Tương chín rất nhanh, không khó làm, chỉ cần chờ cho sệt lại. Tạ Ngọc Hành đổ chất lỏng sẫm màu kia ra chén, hơi nhướng mày, không rõ là kinh nghi hay kinh ngạc.

Ta tự cho là cái sau, bởi vì mùi hương tràn ngập trong gian bếp đã ám chỉ điều này. Thuận miệng nói bừa cũng làm nên đại sự, ta càng tự tin hơn, nói với y: “Giờ cắt thịt thành miếng nhỏ xào với tương này, thêm chút dưa leo, hành lá, à, làm bánh nữa.”

“…” Tạ Ngọc Hành khóe mắt giật giật, “Ngươi nói chậm một chút.”

Ta: “Ai dà, ngươi cho ta một cái thau, một chút nước với bột mì, ta làm cho.”

Tạ Ngọc Hành từ chối: “Tay ngươi hết đau rồi sao? Để ta làm.”

Cũng phải nói, sau khi nắm bắt được ý tưởng của ta, hiệu suất làm việc của y cực cao, chỉ mất chút thời gian là cán bánh, xào thịt xong hết thảy. Sau đó, Tạ Ngọc Hành làm một cuộn bánh có thịt xào tương ngọt, dưa leo, hành lá, như suy tư gì mà cắn thử một miếng.

Ta thề, vào khoảnh khắc đó, ánh mắt y đã sáng lên!

“Cho ta thử nữa!” Ta hô lên, “Này này, ngươi đừng có ăn hết!”

Tạ Ngọc Hành liếc ta, ta lại từ cái liếc mắt đó nhấm nháp ra chút bất đắc dĩ. Sau đó, y đặt cuộn bánh trên tay xuống, lại cuốn một cái mới cho ta.

Quá khách khí rồi —— lúc cắn miếng bánh, ta thầm nghĩ. Nếu là ta, hẳn là sẽ trực tiếp đưa cái bánh trên tay mình cho y.

Nhưng đúng là quá ngon. Ăn một miếng, mọi suy nghĩ khác đều tan biến. Một miếng lại một miếng, chỉ loáng cái là xử lý hết sạch, ăn xong ta còn hỏi: “Còn nữa không?”

Tạ Ngọc Hành lại lần nữa buông cuộn bánh trên tay xuống, đáp: “Còn.”

Cuối cùng, ta ăn tổng cộng năm cái. Đang định xuống tay với cái thứ sáu, Tạ Ngọc Hành ngăn lại: “Thẩm Phù, ngươi không thể ăn quá nhiều.”

Ta tiếc nuối buông tay, cảm thấy y đang xem thường ta. Thế nhưng suy nghĩ này đã biến mất khi bọn ta trở lại phòng ngủ. Tạ Ngọc Hành bên mép giường thở dài: “Lẽ ra phải ngăn ngươi sớm hơn.”

Ta khóc không ra nước mắt: “No xỉu.”

Tạ Ngọc Hành nhìn ta, ngón tay khẽ động.

Ta càng lúc càng khó chịu, muốn ăn thứ gì chua chua để trợ tiêu hóa. Vừa lúc đó, ta nhìn thấy cây mơ trước sân, trên cây đã kết trái, xanh mướt óng ả, nhìn thôi cũng ứa nước miếng.

Ta thử nói chuyện này với Tạ Ngọc Hành, bị y lạnh lùng cự tuyệt. Không chỉ vậy, y giống như bị ta làm cho tức đến bật cười: “Thế này rồi ngươi còn muốn ăn nữa?”

Ta nhỏ giọng: “Nhưng khó chịu quá à.”

Y nghiêng đầu nhìn, trên mặt giống như hận không thể rèn sắt thành thép, lại cũng giống như đau lòng. Ta dứt khoát ngó lơ vế trước, chỉ tập trung vào vế sau, bấy giờ nghe được Tạ Ngọc Hành khe khẽ thở dài.

Y nói: “Ta xoa cho ngươi.”

Ta: “Ừa ——”

Không đợi ta đáp ứng xong, Tạ Ngọc Hành đã nâng tay.

Còn tưởng y chỉ thể hiện thành ý thôi, đến khi tay y đặt lên bụng, ta mới nhớ ra, y biết võ công.

Thứ “nội lực” thần kỳ huyền diệu từ tay y truyền lên người ta, không bao lâu, bụng ta đã ấm lên. Cảm giác chướng bụng dịu đi rõ rệt, ta thậm chí bắt đầu mơ màng. Cũng không có gì lạ, hôm nay ta thật sự vận động rất nhiều.

Ta không nhịn được ngáp một cái, lẩm bẩm: “Tạ Ngọc Hành.”

Y hỏi ta: “Chuyện gì?”

“Ngươi thơm quá…” Nói xong, ta lập tức giật mình.

Ta nháy mắt tỉnh táo lại, thầm ảo não, không ngờ mình còn buột miệng nói ra lời này. Đồng thời cũng thấp thỏm, không biết phong tục nơi này thế nào, liệu nói một nam nhân “thơm quá” có bị xem là mạo phạm không… Ôm suy nghĩ này, ta căng thẳng nhìn Tạ Ngọc Hành, chỉ thấy y cũng ngẩn ra, sau đó cúi đầu ngửi cổ tay mình.

Ta nín thở chờ y phản ứng, trong lòng cũng bất ngờ. Còn tưởng đó là mùi hương trên quần áo, nhưng nhìn hành động của y, xem chừng ta nghĩ sai rồi.

“Có chút mùi hương.” Thấy ta ngập ngừng, Tạ Ngọc Hành lại cười, “Trước đây không nhận ra.”

Không giống như phật lòng, ta kết luận, cũng an tâm nói tiếp: “Ta đã phát hiện lâu rồi, khá giống hương hoa nhưng mà nồng hơn. Hơn nữa càng ngày càng rõ ràng. Ai chà, hóa ra là mùi hương cơ thể ngươi.”

Tạ Ngọc Hành vẫn cười, chỉ là không tiếp lời, đổi một chủ đề khác: “Ngươi biết mới rồi ta rót nội lực vào huyệt vị nào không?”

Ta sửng sốt.

Tạ Ngọc Hành: “Tốt xấu gì cũng là người tập võ, công phu phập phù thì thôi, sao cả kiến thức cơ bản cũng không nhớ? Không được, ta vẽ vị trí huyệt đạo cho ngươi học.”

Ta: “…”

Tạ Ngọc Hành lại nghiêng đầu nhìn ta: “Sách vở trên học đường ta cũng mang về rồi, ngươi muốn học nó trước cũng được.”

Ta tiếp tục: “…”

Ta có lý do hoài nghi Tạ Ngọc Hành đang trả đũa, tiếc rằng không có chứng cứ.

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Viết ra thôi mà đói quá QAQ Chính là món thịt xào xốt tương Bắc Kinh cuốn bánh tráng đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.