(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy tên này, không lẽ là nhận ra trên tay ta có gì đó nên mới cố tình bày ra tư thế này, hòng làm ta lơi lỏng cảnh giác?
—— Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu, không bao lâu đã bị đánh bay.
Có lẽ là đã quỳ trên mặt đất quá lâu, có một hai người lặng lẽ ngước mắt lên. Ta và bọn họ nhìn nhau, mới đầu là căng thẳng, thậm chí còn lui lại một bước. Đại não lại bắt đầu hoạt động, cân nhắc xem có nên nhân cơ hội này tạo khoảng cách với nhóm ác nhân. Lúc này, ác nhân lần nữa mở miệng, giọng điệu lo lắng mà vẫn đầy chân thành như cũ, gọi ta là “Thiếu chủ”.
Ta rốt cuộc cũng nhận ra, hình như bọn họ không có ý lừa gạt ta, mà là thật lòng cung kính.
Nhưng mà, sao lại như vậy?
Ta hoang mang, đột nhiên nhớ đến những gì mình đã nghe thấy. Bọn họ đầu tiên là truy đuổi ta và Tạ Ngọc Hành, sau đó có kẻ nói bắt cóc thiếu… A, “bắt cóc” ta…
“Thiếu chủ.” Khi ta còn đang lục lọi ký ức, tên ác nhân cầm đầu dùng đầu gối đi về trước, vẻ mặt nôn nóng lo lắng, “Ngài rốt cuộc là làm sao vậy? Tên trộm kia đã làm gì ngài!?”
Ta im lặng thật lâu, sau đó hỏi gã: “Ngươi là ai?” Dừng một chút, “Tên trộm mà ngươi nói, là ai?”
Này không phải là ta nghi ngờ Tạ Ngọc Hành, ta tự nhủ, chỉ là ta muốn biết thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Thấy ánh mắt giữ nguyên cảnh giác của ta, mấy kẻ quỳ trên mặt đất vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, sau đó sắc mặt bừng lên lửa giận. Ta nghe bọn họ căm phẫn nói “tên trộm” kia quả thật hạ độc thủ với ta. Hóa ra bọn họ cũng nhận ra ta đã mất trí nhớ, không biết bọn họ là ai. Vậy là, duy trì tư thế quỳ, bọn họ bắt đầu nói cho ta nghe.
Đó là một câu chuyện rất dài, hoàn toàn khác với những gì Tạ Ngọc Hành từng nói với ta.
Bọn họ đúng là người của Thái Bình Môn, ta cũng vậy.
Ta chẳng phải con trai của ông bà chủ tửu lâu gì, mà là con nuôi của “Chưởng môn Thái Bình Môn”. Kỳ thật, con nuôi như ta thì rất nhiều, nhưng người võ công cao cường nhất, được Chưởng môn xem trọng nhất chỉ có một mình ta. Theo cách nói của bọn họ, “Chưởng môn xem thiếu chủ như con ruột của mình”.
Ta thậm chí còn may mắn được mang họ của Chưởng môn. Ông ta là Thẩm Thông, ta là Thẩm Phù. Tên này được đặt ngay từ đầu, chẳng có cái gì gọi là “Vì người nhà yêu thương mà đặt là Phúc, sau đó tự ta đổi thành Phù”.
Ta nghe, tay chân lạnh lẽo, trong đầu thoáng là nụ cười của Tạ Ngọc Hành, thoáng lại hoang mang, y thật sự lừa ta sao?
Sau hồi lâu, ta nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó,” Người của Thái Bình Môn —— gã đã tự giới thiệu, nói tên mình là Vương Bá Hổ, “Nửa năm trước, thiếu chủ đích thân dẫn chúng ta đến Tiêu Dao Bang đoạt được cung thần. Chưởng môn vui mừng, nói muốn truyền thụ tầng cuối cùng của ‘Thông Thiên Quyết” cho thiếu chủ. Nhưng mà trước đó, ngài muốn bế quan một thời gian.”
“Thiếu chủ cũng rất vui mừng, cung kính tiễn Chưởng môn bế quan. Định chờ đến khi Chưởng môn xuất quan sẽ cùng thiếu chủ nghiên cứu bí pháp ‘độc nhất thiên hạ’ trên cánh cung.”
Ồ, ta mặt mày hờ hững mà nghĩ, xem ra Tạ Ngọc Hành tuy gạt ta, nhưng không phải câu nào cũng là nói dối.
“Chỉ là,” Vương Bá Hổ nói tiếp, ngữ điệu từ phấn chấn đã chuyển sang nặng nề, “Trước kia có kẻ không có đầu óc, tiết lộ chuyện cung thần ở trong môn phái ta. Tuy thiếu chủ kịp thời bắt người, nhưng… không thể thu hồi thông tin.”
“Sau đó, luôn có kẻ tìm đến môn phái chúng ta hòng trộm cung thần. May mà chúng huynh đệ xưa nay cảnh giác, đa số bọn chúng đều bị bắt ở bên ngoài. Thế nhưng vẫn có một vài kẻ vào được sâu bên trong, trong số đó có cái tên đã bắt cóc thiếu chủ!”
Nói tới đây, hắn lại lần nữa tràn đầy căm phẫn. Nghe ngữ khí giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Tạ Ngọc Hành.
Đôi mày ta không khỏi nhíu lại một chút, hai thái độ đang tranh đấu trong đầu, một bên nói “Thẩm Phù, ngươi nghĩ gì vậy, đó là Tạ Ngọc Hành, sao y lại lừa dối ngươi?”, bên kia lại nói “Lời người Thái Bình Môn nói là thật? Bằng không, họ đã bắt ta rồi, muốn đánh muốn giết gì mà chẳng được, hà tất làm chuyện thừa thải như vậy”.
Cuối cùng, lời ra khỏi miệng lại thành: “Sau đó thì sao?”
Giọng cũng khàn đi.
“Nhờ thiếu chủ nhạy bén.” Vương Bá Hổ nói tiếp, “Hôm đó, kẻ trộm mới vừa lẻn vào nơi cất giữ cung thần đã bị thiếu chủ phát hiện! Bọn chúng có hai người, một tên không địch lại thiếu chủ võ công cái thế, hai ba chiêu đã bị phế. Thiếu chủ liền hạ lệnh bắt vào nhà giam chờ thẩm vấn. Tên còn lại giảo hoạt, chẳng những trộm được cung thần, mà còn —— còn làm thiếu chủ trọng thương!”
“Trọng thương?” Ta không nhịn được lặp lại.
“Đúng vậy.” Vương Bá Hổ oán hận nói, “Khi chúng ta đến thì đã muộn, chỉ thấy thiếu chủ và tên đó giao thủ, sau đó lôi kéo nhau ngã xuống vách núi. Chúng ta kinh hãi, muốn tìm cách cứu viện thiếu chủ, nhưng mà…”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ do dự.
Ta nheo mắt một chút, cả người Vương Bá Hổ run lên, quỳ bái nói: “Thiếu chủ tha tội! Không phải là chúng ta sợ hãi, chỉ là vách núi đó quá cao, huynh đệ chúng ta phải vòng qua bên sườn núi, tốn một ít thời gian.” Càng nói, thanh âm càng nhỏ, “Đến khi chúng ta tìm được dấu vết của thiếu chủ, ngài đã không còn ở dưới đó nữa.”
Không chỉ ta không còn ở đó, mà Tạ Ngọc Hành cùng với cung Trụy Nhật cũng mất tăm mất tích.
Chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều. Thái Bình Môn một phe muốn tìm lão Chưởng môn đang bế quan, mời ông ta ra mặt chủ trì việc truy tìm cung thần; một phe chủ trương rời Thái Bình Môn đi tìm ta, chỉ cần ta bình an, thuận lợi tìm được cung Trụy Nhật mang về, có thể xem như không có chuyện gì phát sinh.
Vương Bá Hổ đại diện cho một nhóm người ở Thái Bình Môn, mà hiện tại gã xuất hiện ở đây, còn cung cung kính kính với ta, chứng tỏ gã chọn phương án sau.
Ta nhắm mắt. Trong một khoảng thời gian ngắn tiếp thu quá nhiều tin tức, mà phần lớn nội dung còn xung đột với nhận thức trước kia, khiến đầu ta ong ong. Về tình, ta đương nhiên muốn tin Tạ Ngọc Hành, nhưng lý trí ta đang chạy theo hướng khác.
Ít nhất, Vương Bá Hổ cung kính sợ hãi ta như vậy, không giống như giả vờ. Sau khi đón nhận ánh mắt của ta, sắc mặt gã có những thay đổi rất nhỏ, như thể thật sự sợ ta bất mãn với hành động của gã mà ra tay trách phạt.
“Các ngươi đi tìm ta khắp nơi,” Ta thở dài, “Rốt cuộc tìm được ta. Chuyện là như vậy sao?”
Trên mặt Vương Bá Hổ hiện lên chút kích động: “Vâng, đúng là như vậy! Thiếu chủ ——”
Ta mở miệng, muốn nói một câu “Ta quả thật không nhớ chuyện trước đây”, nhưng có lẽ bị Tạ Ngọc Hành ảnh hưởng quá nhiều, ta vẫn không thể buông lỏng cảnh giác đối với người của Thái Bình Môn.
Đang do dự, ở nơi xa xa chợt truyền đến một tiếng nổ vang. Ta cùng nhóm người Thái Bình Môn đều sửng sốt, theo bản năng nhìn về hướng đó. Dưới ánh mặt trời dường như có ánh lửa lập lòe giữa không trung.
Hai chữ “pháo hoa” vừa hiện lên trong đầu ta, Vương Bá Hổ đã thốt lên: “Là tín hiệu của Long ca! E rằng bọn họ đã gặp chuyện gì phiền toái! Thiếu chủ, chúng làm gì đây!?”
Gã nôn nóng, dù không nói gì thêm, ta cũng ý thức được gã đang muốn ta qua đó cứu người.
Mí mắt ta giật giật, rồi lại nhớ tới lời Tạ Ngọc Hành nói khi sắp rời đi. Ngoài chuyện “thuyết phục sư môn”, y còn một chuyện phải làm nữa, đó là “dụ đám ác nhân Thái Bình Môn đi theo.” Không chỉ thế, y còn đưa hết tiền bạc, thuốc thang, tất cả những thứ hữu dụng cho ta. Đây chẳng lẽ không phải thật tình quan tâm? Chẳng lẽ y làm bộ làm tịch, không phải muốn ta thoát khỏi cục diện rối loạn này, mà là muốn làm ta phân tâm?
Ngay cả câu “Ta cũng rất thích ngươi”, cũng là nói dối sao?
Ta không muốn tin, cán cân trong lòng lần nữa nghiêng ngả. Bao nhiêu nghi vấn đều hóa thành lớp sương mù vây lấy ta. Trong đó chỉ có duy nhất một thứ rõ ràng, chính là từ thời điểm mở mắt ra nhìn thấy Tạ Ngọc Hành, ta đã thích y rồi.
Nhưng mà, nhưng mà…
“Thiếu chủ.” Ngữ điệu Vương Bá Hổ như muốn cầu xin, “Long ca xưa nay đối với ngài trung thành tận tâm. Lần này có thể đi ra ngoài tìm ngài là nhờ hắn đã dốc sức trù bị, ước chừng một tháng liền rong ruổi ngày đêm, đều là vì muốn thấy ngài bình an!”
Ta cả người chấn động.
Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu, đúng là khung cảnh mà ta từng nhìn thấy trong giấc mộng ở trấn nhỏ kia. Đầu tiên, ta đi giữa những gian phòng, sau đó đẩy một cánh cửa, nhìn thấy trong căn phòng đó có một cánh cung tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, sáng ngời như mặt trời. Hai chữ “Trụy Nhật” xuất hiện trong đầu ta, thu hút toàn bộ sự chú ý của ta. Nhưng khi ta đến gần, nó bắt đầu tối đi, bên cạnh lộ ra hai bóng người.
Là Tạ Ngọc Hành, cùng một người ta không quen biết. Bọn họ cầm lấy cánh cung rồi rời đi, đáng tiếc gặp phải “Hộ pháp của Thái Bình Môn” —— Thật sự là “Hộ pháp” sao? Hay đó chính là “ta”?
Ta muốn tự nhủ đó chỉ là một giấc mơ. Ban ngày suy nghĩ nhiều về nó, ban đêm mơ thấy là chuyện bình thường. Nhưng mà ngay sau đó lại có một tiếng nói khác vang lên, mang theo ngữ điệu châm chọc, “Nếu đúng như ngươi nói, chuyện Tạ Ngọc Hành bị ong đuổi theo cũng chỉ là một giấc mơ thôi, sao ngươi lại tin theo”.
Ta ——
Ta không thể phản bác.
Ngón tay run rẩy, cả người cũng run lên. Hình ảnh Tạ Ngọc Hành tươi cười trong đầu ta dần dần biến hóa, từ ấm áp vui vẻ trở thành lạnh lùng trào phúng. Một suy nghĩ đột nhiên bật ra: Có lẽ y cho ta những món đồ kia hoàn toàn không phải là vì quan tâm ta, chỉ là muốn ta rời đi. Phủ thêm một chữ ‘thích’ ở bên ngoài, ta sẽ không màng chuyện gì nữa.
“Thiếu chủ!” Vương Bá Hổ lại kêu lên, “Nếu không phải cùng đường, Long ca nhất định sẽ không dùng đến tín hiệu kia… Thiếu chủ à!”
Ta rốt cuộc nghe lọt tai: “Đến đó xem.”
Không chỉ là đi cứu người. Bị vây trong cảm giác lạnh băng, ta lần nữa tự nhủ với mình. Ta phải tận mắt chứng kiến, tận tai lắng nghe. Tạ Ngọc Hành yêu ta, hay là hận ta; là chân thành đối đãi ta, hay là cố ý lừa gạt ta…
Ta phải biết.
“Tuân lệnh, thiếu chủ!” Vương Bá Hổ không biết trong lòng ta trăm mối ngổn ngang, thấy ta đồng ý liền phấn chấn đứng dậy, gọi tất cả mọi người, “Chúng ta đi!”
Ta hít sâu một hơi, đè lại cảm xúc, đi cùng bọn họ.
Chặng đường này tốn không ít thời gian. Đường rừng vốn khó đi, mà nơi phát ra tín hiệu cũng không ở gần. Chúng ta mất khá nhiều công sức mới đi đến nơi bắn pháo hiệu, vừa đặt chân đến đã nghe tiếng đánh nhau vang dội.
Khoảnh rừng này cây cối không rậm rạp bằng nơi khác, cách một khoảng, ta đã có thể nhìn thấy thân ảnh màu lam ngọc đang qua lại giữa những tán cây.
Không chỉ một người.
Khoảnh khắc ý thức được chuyện này, mí mắt ta lại nảy lên, tập trung tinh thần nhìn rõ hơn. Tuy y phục giống nhau, nhưng nhóm người nọ chiều cao bất đồng, rất dễ để xác minh. Đây không phải Tạ Ngọc Hành, kia cũng không phải… A, thấy y rồi.
Y không nhìn thấy ta, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người đối thủ trước mặt, không hề phát hiện nơi này đã có thêm kẻ địch mới. Thanh trường kiếm trong tay y uy phong lẫm liệt, trong chớp mắt, đối thủ của y đã chịu thêm thương tích. Kẻ nọ vốn đã thất thế lảo đảo, bị y đâm trúng cánh tay, không cầm vũ khí được nữa. Tạ Ngọc Hành thừa cơ đánh rớt thanh đao của đối phương. Vẫn chưa xong, trường kiếm giữa không trung lóe lên quang ảnh, sau đó đâm thẳng vào ngực của người Thái Bình Môn.
Đồng tử ta co rụt lại, trước ngực đột nhiên nhói lên.
Cũng không phải có ai đả thương ta, mà giống như phản xạ của cơ thể khi bị cảnh tượng trước mắt kích thích. Không kịp suy ngẫm xem vì sao cảm giác đau đớn này lại rõ ràng thể chính bản thân ta trải qua như vây, mọi người xung quanh đã không nhịn được mà đánh tới: “Cẩu tặc, để mạng lại!”
Ta không kịp ngăn cản bọn họ. Nhưng đến nước này rồi, ta có lẽ không thể, cũng không thật sự muốn ngăn cản họ. Khi ta còn đang hoang mang, mấy người áo ngọc kia nghe được động tĩnh đều xoay người nhìn về phía ta.
Trong đó có cả Tạ Ngọc Hành.
Kiếm của y vẫn còn cắm trong ngực kẻ khác, gò má trắng nõn dính những vệt đỏ tươi. Vốn là bộ dạng hung thần ác sát, vừa nhìn thấy ta, sự lạnh lẽo tàn khốc trên gương mặt y dường như nứt ra… Kỳ quái, ta thật sự có thể ảnh hưởng đến y sao?
Ta mờ mịt nghĩ, cơ thể vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Vì mệt mỏi, đau xót, hoặc đơn giản là vì nản lòng thoái chí, tóm lại, vào lúc này ta không có chút sức lực nào để so đo với y.
Trong tình cảnh đó, y lại hướng về phía ta. Trước đó y rút thanh kiếm của mình ra, máu tươi vấy lên đầy người, nhưng Tạ Ngọc Hành không hề để tâm. Đi giữa chừng, y còn ngăn cản một người áo ngọc khác. Hai người trao đổi với nhau gì đó, ta không nghe, không muốn biết, chỉ thấy y cầm kiếm đi về phía ta.
Y muốn giết ta sao? —— Đột nhiên ý thức được chuyện ta, toàn bộ máu trong cơ thể ta dồn lên não. Ta thấy y nâng vũ khí lên, sau đó… dùng chính thân thể mình che khuất tầm nhìn của ta, thấp giọng hỏi: “Thẩm Phù, sao ngươi lại tới đây?”
Ta nhìn y, không nói một lời.
Tạ Ngọc Hành: “Chúng bắt được ngươi, ép buộc ngươi đến đây sao? Không cần sợ, chút nữa cứ nghe theo ta là được.”
Thật kỳ quái, ta nghĩ, chuyện đã thành thế này rồi, y vẫn có thể nhỏ nhẹ như cũ, thậm chí phảng phất như muốn vươn tay xoa đầu ta. Chỉ là động tác giơ lên một nửa rồi dừng lại, như nhớ tới chuyện gì, nghiêng đầu nhìn sau lưng ta một cái.
Ta không thầy tự thông, nhàn nhạt nói: “Bọn họ đều bận đánh nhau, không rảnh trông chừng chúng ta.”
Tạ Ngọc Hành chớp mắt, xoay đầu lại, ánh mắt nhìn ta càng thêm tỉ mỉ.
“Ngươi có ổn không?” Y hỏi. Ngữ khí rõ ràng là quan tâm, nhưng ta có thể nghe ra ý tứ khác, “Đám người Thái Bình Môn đã nói gì với ngươi sao? Ngươi không cần tin chúng…”
Ta cắt ngang: “Tạ Ngọc Hành, trên ngực ta có một vết thương, là do ngươi gây ra sao?”
Y sửng sốt.
Ta có thể nhìn thấy rõ ràng, lời này vừa ra, Tạ Ngọc Hành lập tức cả người chấn động. Trong tích tắc, ánh nhìn của y cảnh giác thêm mấy phần, như thể phát giác ra y không gạt ta được nữa, rồi lại không biết nên đối đãi ta thế nào.
Suy nghĩ này khiến ta vừa buồn vừa giận. Ta thật lòng thích y, vậy nên ta cảm thấy mình thật nực cười. Ngẫm lại mà xem, toàn bộ nhận thức của ta về giang hồ, về Thái Bình Môn đều là từ y mà ra. Y nói Thái Bình Môn là ác nhân, ta liền tin, theo y bỏ trốn. Nhưng trong suốt thời gian qua, ta chưa từng nghe gì từ phía bên kia, mọi thứ đều bị Tạ Ngọc Hành trước sau giấu kín. Đến tận lúc này, ta mới được nhìn câu chuyện từ một góc độ khác.
“Ngươi đến Thái Bình Môn trộm cung thần.” Ta bình thản gằn từng chữ một, “Bị ta phát hiện, bị ta đuổi giết. Chúng ta cùng rơi xuống vách núi, ta bị thương nặng, đầu óc mơ hồ, vậy nên bị ngươi lừa. Tạ Ngọc Hành, mọi chuyện là như thế sao?”
Y bắt đầu lui về phía sau.
Không hề phản bác ta lấy một câu, cứ như thế lùi về phía sau. Chỉ là, nhìn thấy y như vậy, ta cảm thấy lý trí lẫn cảm xúc của mình đều bị xé toạc, buồn khổ và phẫn nộ trộn lẫn vào nhau. Trong lòng có một âm thanh bất mãn đang gào thét dữ dội, kêu “Tạ Ngọc Hành, ngươi nói gì đi. Ngươi nói Vương Bá Hổ đang lừa ta, nói ta không phải là ‘thiếu chủ’ nào cả, mà là con của chủ tửu lâu; nói với ta ngươi không hề lừa ta, ngươi thật sự thích ta, muốn sư môn ngươi chấp nhận cho chúng ta bên nhau mãi mãi”.
Nhưng y không nói.
Không những không nói, sắc mặt cũng càng lúc càng lạnh đi. Không chỉ vậy, y còn thay đổi tư thế cầm kiếm. Nãy giờ chỉ là tùy ý cầm bên người, lúc này, cánh tay y nâng lên, hoành kiếm trước ngực, thái độ cảnh giác, như thể ta sắp làm gì y.
Ta thật sự muốn khóc.
Hốc mắt đau xót, tầm nhìn mơ hồ. Có lẽ cũng vì vậy, ta không ngờ có thể nhìn ra được chút bi thương, thống khổ từ gương mặt y.
“Ngươi khổ sở cái gì?” —— Ta mơ hồ nghe mình hỏi y như vậy, nhưng thực tế không hề mở miệng.
Phía trước, Vương Bá Hổ cao giọng hô: “Thiếu chủ, dùng Thông Thiên Quyết đi! Chúng ta tốc chiến tốc thắng!”
Đồng thời, một người áo lam kêu lên: “Ngọc Hành, cản hắn lại! Đừng để hắn động thủ!”
Mí mắt ta run rẩy.
Ngọc Hành —— Xưng hô thật thân mật, ta trước nay chưa từng gọi y như thế.
Đố kỵ chồng lên khổ sở, ta chậm rãi quay đầu, nhìn kẻ vừa gọi Tạ Ngọc Hành. Cùng lúc, một lượng lớn nội lực dâng lên trong cơ thể ta, giống như có thứ gì đó thật sự toát ra từ da thịt ta. Nhìn kỹ lại, còn có thể nhìn thấy sắc đỏ nhàn nhạt.
Tiếng binh khí va chạm nhau, người Thái Bình Môn kêu la, sư huynh đệ của Tạ Ngọc Hành gào thét… Những âm thanh đó đan xen vào nhau, vừa chấn cho tai ta ù đi, vừa khiến ta cả người run rẩy, đầu óc mơ hồ, không thể trấn tĩnh lại. Lúc này, một bàn tay đặt lên vai ta.
Là Vương Bá Hổ.
Không chỉ gã, còn có những người Thái Bình Môn đuổi theo ta. Người này nối tiếp người nọ, chia nhau xếp hàng hai bên trái phải ta, vai chạm vai. Lấy ta làm đầu, nội lực mọi người bắt đầu giao hội, kích phát lên. Màn sương đỏ càng lúc càng nhiều, ta nghe được tiếng thở dốc, nhịn không được quay đầu nhìn sang. Chỉ trong tích tắc, Vương Bá Hổ hai mắt lồi ra, gân xanh nảy thình thịch trên thái dương, làn da nổi nên một tầng đỏ sẫm. Không chỉ riêng gã, những người khác cũng là như thế.
Thế này là thế nào? Còn chưa kịp nghĩ, nhóm người Tạ Ngọc Hành đã đuổi tới, ai ai cũng thần sắc nghiêm trọng, người cầm đầu còn lạnh lùng quay sang Tạ Ngọc Hành hỏi một câu: “Sao lại thế này, không phải bảo ngươi cản hắn lại sao?”
Tạ Ngọc Hành không đáp. Ta cười lạnh một tiếng, cất bước đi tới!
Cái tay trên vai rơi xuống, đám người Vương Bá Hổ theo ta xông lên. Rất nhiều người trong số bọn họ một thân thương tích, nhưng hiện tại tựa hồ không hề có cảm giác đau đớn, mỗi lần ra tay đều là sát chiêu.
Những người đi cùng Tạ Ngọc Hành phải ứng phó với chuyện này, không rảnh trách cứ y. Còn Tạ Ngọc Hành, ban đầu y vốn dĩ đang đối phó với một người trong môn, nhưng thấy ta bước tới, người nọ liền giống như an tâm, quay người đổi mục tiêu khác, để Tạ Ngọc Hành Lại cho ta.
Đây đích xác là điều ta muốn.
Phần lớn nội lực vẫn tụ trong cơ thể ta, hiện giờ chỉ mới bức ra một ít, bàn tay ta đã hiện lên một ánh sáng đỏ nhạt bất thường. Thấy Tạ Ngọc Hành lần nữa rút kiếm, ta lại cười lạnh, muốn nhắm vào y đánh một chưởng.
Ai cho ngươi lừa ta? Ai cho ngươi giấu ta? Khiến ta chân tình thật ý mà khổ sở vì ngươi…
Ôm ấp đủ loại tâm tư, tay ta đánh xuống. Bên cạnh Tạ Ngọc Hành, một cái cây ước chừng trên dưới trăm tuổi, cực kỳ cao to hứng đòn, nứt ra từ giữa, phát ra tiếng nổ ầm vang.
Tạ Ngọc Hành bị chấn cho sửng sốt, trước hết là nhìn cái cây, sau đó lại nhìn ta. Môi y khẽ động, giống như gọi tên ta, nhưng ta không có tâm trạng nghe bất cứ cái gì.
Cũng không phải là ta tức đến mức không thèm nghe y nói, mà… đơn thuần là tiêu hao quá độ, đầu ta đau như muốn nứt ra. Trên người từng tấc huyết nhục phảng phất đều đau đớn khó chịu. Nhưng ta cắn răng chịu đựng, không muốn lộ ra sự yếu đuối trước mặt Tạ Ngọc Hành, càng không muốn lại bị y hãm hại.
Trong lòng cay đắng nghĩ: Ta thích y như thế, không muốn làm y thương tổn một chút nào, y lại tuyệt tình với ta như vậy… Một kiếm đâm thủng ngực, đau đến nhường nào? Rốt cuộc làm sao ta sống sót qua chuyện đó?
Vẫn như cũ, không nhớ được gì.
Ta không nhìn thấy được vẻ mặt của mình, nhưng đoán rằng biểu cảm mình lộ ra sự giằng xé. Không có lý do nào khác, vẫn là vì Tạ Ngọc Hành.
Ta nhìn y, y nhìn ta. Ở trấn nhỏ kia, chúng ta từng có một đoạn thời gian chung sống vui vẻ. Nhưng đến lúc này, hết thảy đều tan biến. Cuối cùng, y thở hắt ra một hơi, lắc mình tiến đến trợ chiến cho người khác. Ta nhìn y, lui một chút, lại lui thêm một chút… cho đến khi lưng đụng trúng một thân cây, lúc này mới không bị trượt ngã.
Tiếng “ong ong” trong tai càng lúc càng lớn, hoàn toàn che lấp tiếng la của Tạ Ngọc Hành. Nhưng ta có thể phỏng đoán, dường như y đang muốn mọi người cùng triệt thoái. Cũng khó trách, sau khi kích phát Thông Thiên Quyết, nhóm người Thái Bình Môn nay đã khác trước. Ban đầu là bị nhóm Tạ Ngọc Hành áp đảo, lúc này tình thể đảo ngược, mắt thấy không thể ứng phó, không chạy trốn thì còn làm gì?
Ta không có sức chỉ huy, càng không có sức ngăn cản, chỉ nhìn như thế, thấy Tạ Ngọc Hành đi cùng người khác, thấy bọn họ càng lúc càng xa. Cũng có vài người Thái Bình Môn muốn đuổi theo, nhưng Vương Bá Hổ nhìn trước nhìn sau, rốt cuộc cản lại.
Đầu óc càng lúc càng mơ hồ. Ta cúi đầu, dùng ngón tay day giữa chân mày, lại cảm nhận được vài phần trào phúng. Lúc này, rất nhiều chuyện vẫn khớp với những gì Tạ Ngọc Hành nói. Ta cái gì cũng không nhớ, nhưng thân thể ta nhớ rõ. Nên dùng động tác gì, xoa ấn ở huyệt vị nào để khiến mình dễ chịu hơn, bấy giờ ta đều không thầy tự thông.
“Thiếu chủ…” Vương Bá Hổ gọi ta.
Ta mí mắt giật giật, tựa hồ nói cái gì đó với gã, lại dường như chẳng nói gì. Ý thức không rõ ràng, dường như chỉ là nhắm mắt rồi lại mở ra, quanh thân đã tối sầm.
Ta nghe thấy tiếng lửa cháy lách tách khi đốt củi khô, ngửi được mùi khói dày đặc quanh quẩn trong gian phòng. Còn có mùi thức ăn, mùi mồ hôi của một đám đàn ông tụ lại với nhau, hoàn toàn trái ngược với hương thơm trên người Tạ Ngọc Hành.
À, Tạ Ngọc Hành.
Một lần nữa nhắm chặt mắt rồi mở ra, ta chống tay lên mặt đất, chậm rãi ngồi dậy. Động tĩnh này khiến người Thái Bình Môn đang ngồi quanh đống lửa chú ý, lập tức quay đầu nhìn ta. Vương Bá Hổ cũng có trong số đó, bên cạnh gã là một người khác, dung mạo có mấy phần tương tự, khác chăng là ngũ quan nhuốm phong sương hơn, tuổi tác rõ ràng lớn hơn.
Bọn họ cùng đến gần ta, ta lại nghe hai chữ “thiếu chủ”, ban đầu vẫn chưa đáp lại, hòa hoãn một lúc mới thấp giọng hỏi: “Ngươi là Vương Bá Long?”
Vương Bá Long trên mặt lộ vẻ kích động: “Hồi bẩm thiếu chủ, là ta!” Ngừng một chút nói tiếp, ‘Thiếu chủ, A Hổ có nói qua, ngài bị tên trộm kia hãm hại, trí nhớ không rõ ràng. Hiện tại ngài…”
Ta thờ ơ: “Vẫn không rõ ràng.” Nhưng đã biết hai ngươi là huynh đệ, chẳng lẽ không nhận ra ngươi là ai?
Với ta mà nói, chuyện này rất đơn giản, nhưng nghe ta trả lời xong, hai huynh đệ này cùng những người sau lưng họ đều tỏ ra thất vọng. Ta thấy vậy, hơi nheo mắt, cũng không truy cứu bọn họ, chỉ hỏi: “Hiện tại thế nào rồi?”
Bá Long và Bá Hổ liếc nhìn nhau, sau đó Bá Hổ gật đầu, không biết là đồng thuận với huynh trưởng chuyện gì, chỉ nói với ta một câu “Thiếu chủ, chờ một lát”, sau đó rút lui. Bá Long ở lại, vẻ mặt xấu hổ thỉnh tội với ta, nói tuy bọn họ đã tận lực, còn có Thông Thiên Quyết của thiếu chủ hỗ trợ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể bắt giữ tên trộm kia. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là nên tìm kiếm manh mối từ kẻ mà bọn họ bắt được trước đó, vậy nên lúc này mọi người đang chuẩn bị dẹp đường trở về môn phái.
Đến đây, Vương Bá Long bổ sung, nói bọn họ chỉ là phán đoán sơ bộ, còn đi hay không vẫn là do thiếu chủ quyết định.
Ta tâm phiền ý loạn, có thể quyết định cái gì? Đang lựa lời hồi đáp, bên cạnh chợt truyền đến một tiếng kêu vang. Ta run lên, cũng may là ánh lửa bị Vương Bá Long che khuất, ta ngồi trong bóng tối, chút động tĩnh này không khiến mọi người chú ý. Nhìn về phía đó, thấy hóa ra là Vương Bá Hổ đang kéo về một con hươu.
Ta chớp mắt nhìn gã, có thể đoán ra con hươu này là săn được trong rừng, ngoài chuyện này ra thì ta không biết gì nữa. Còn đang hoài nghi, chợt thấy Vương Bá Hổ tháo con dao ngắn bên hông, nhanh tay chém xuống.
Con hươu không kêu được bao nhiêu, càng không kịp giãy giụa, đã thành vong hồn dưới đao. Đồng tử ta hơi co lại, cổ họng khô khốc. Lúc này, Vương Bá Hổ đi đến bên sườn, một người khác bước tới, hứng máu hươu vào một cái bình, không bao lâu đã đầy vung.
Này là… Không chờ ta kịp tiêu hóa, Vương Bá Hổ đã cầm cái bình máu đó đi về phía ta. Sau lưng gã, người kia lấy một cái bình khác, tiếp tục hứng máu.
Mắt thấy Vương Bá Hổ đến gần, trong lòng ta nảy ra vô số suy nghĩ, vừa nghi hoặc vừa căng thẳng. Không rõ gã muốn làm cái gì, nhưng trong đầu ta cũng không phải hoàn toàn trống trơn.
Còn chưa suy tư xong, người kia đã đến trước mặt, nửa quỳ xuống, cung kính dâng cái bình lên trước mặt ta: “Thiếu chủ, mời dùng!”
Ta: “…”
Cứ thế mà ăn? Không thêm chút mắm muối gì sao?
Thời gian ở cùng Tạ Ngọc Hành, bọn ta cũng có ăn tiết vịt. Khi đó ta đang dưỡng thương, phải ăn thanh đạm, trong miệng nhạt nhẽo, muốn ăn cái gì đó thật đậm đà. Tạ Ngọc Hành ban đầu không chịu, nói ta phải nghe lời đại phu, nhưng rốt cuộc y không chịu nổi ta mè nheo, cuối cùng vẫn mua một miếng huyết về. Ta phụ trách chỉ huy, bảo y xắt thành từng khối nấu cùng canh thịt cay. Cả gian bếp tràn ngập trong mùi thức ăn nồng nàn, Tạ Ngọc Hành còn cằn nhằn ta, nói quần áo bị ám mùi, giặt rất phiền toái.
Ta thầm nghĩ, quả thật phiền toái, có chút cảm giác tội lỗi với y. Nhưng tiết vịt ngon thật sự, vừa tươi vừa mềm, được sơ chế rất vừa ăn, vào miệng là tan ra, không hề có mùi tanh, ăn giống như đậu hũ nhưng mà giòn hơn.
“Ngươi ăn trước đi.” Ta vừa cân nhắc vừa khuyên Tạ Ngọc Hành, “Hương vị chắc chắn rất ngon, nếm thử xem.”
Tạ Ngọc Hành nói không lại ta, đành làm theo. Y ngoài miệng không phục, nhưng thân thể lại rất thành thật. Ta nhìn nhìn, cảm thấy một mình y có thể ăn hơn phân nửa rồi. Càng ăn, gương mặt y càng hồng lên, ánh mắt sáng bừng, lưỡng lự mãi mới nói: “Đúng là rất ngon.”
Ta bật cười, vừa cười vừa suy nghĩ ngày mai ăn món gì. Một đoạn thời gian sống trong sung sướng, vô tri vô giác, đã dám mơ mộng tới thiên trường địa cửu.
“Thiếu chủ?” Vương Bá Hổ lại gọi ta, khiến ta tỉnh lại từ hồi ức. Có lẽ vì thấy ta không hài lòng, trên mặt gã hiện lên vài phần căng thẳng, “Hiện giờ chúng ta đang ở vùng ngoại ô, thuộc hạ đi tìm xung quanh, ngoài hươu thì chỉ có gà rừng thỏ hoang.” Dù sao, hươu cũng là thứ tốt nhất rồi.
Ta cảm thấy gã không nói dối. Máu hươu có lẽ bổ dưỡng thật. Vấn đề là, ngươi cũng nên chờ nó đông lại mới chế biến thành món ăn được chứ. Như thế này chẳng lẽ… ờm…
Tầm mắt ta nhìn về phía kia, trong lúc ta thất thần, cái bình máu thứ hai cũng đã đầy. Chỗ miệng vết thương con hươu một mảng đỏ thẫm, da lông xung quanh đều ướt nhẹp, thân thể ban đầu còn co giật, lúc này đã hoàn toàn im ắng. Người kia ước chừng cảm thấy xử lý xong xuôi rồi, thả lỏng tay, mặc con hươu ngã rầm xuống đất, còn mình thì ôm cái bình, bắt đầu phân chia phần máu trong đó cho mấy người “anh em”.
Có thể nhìn ra ta có địa vị cực cao. Ai nấy đều chỉ có chừng một chén, ta lại có nguyên một bình. Mọi người nhận phần của mình xong đều uống một hơi cạn sạch, lúc buông chén, bên môi, cằm, thậm chí là vạt áo đều dính mấy vệt đỏ tươi.
Ta: “…!”
Thật sự là uống trực tiếp á!?
Ta như bị sét đánh xuống đầu, cơ mặt giần giật, chậm chạp nhận lấy món đồ trong tay Vương Bá Hổ. Vương Bá Hổ ban đầu sắc mặt kinh hoảng, trán toát một tầng mồ hôi, thấy ta nhận lấy cái bình rồi mới thở ra một hơi, cả người như thoát lực.
Ta không nhịn được chửi thầm: Cái gì thế này? Sợ đến mức đó à, như thể… như thể ta định làm gì gã vậy.
Sau đó lại nghĩ: Chẳng lẽ máu hươu ngon thật sao? Hừm, chưa từng thử, không biết nữa.
Nhưng mà, nếu tiết vịt ngon, vậy thì máu mấy con khác chắc là không đến nỗi nào. Lại nói, hình như ta từng nghe ở đâu đó nói rằng có thể dùng thứ này để nấu rượu.
Suy tư một phen, ta rốt cuộc nâng cái bình lên, sau đó: “Ọe!”
Tanh muốn xỉu, tanh không chịu nổi!
Huyết vị tanh nồng từ miệng bình xộc lên, chui vào khoang mũi ta bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Đừng nói là uống, ngửi một chút xíu thôi là đã mắc ói rồi.
Thứ này uống được sao? Mấy người kia làm sao làm được vậy?
“Cầm lầy.” Ta nói, “Mang đi đi!”
“Tuân lệnh.” Vương Bá Hổ run run đáp lời, Vương Bá Long cũng quỳ xuống thay hắn thỉnh tội, nói sau này sẽ không mang những thứ thô tục này đến cho ta nữa.
Ta càng nghe càng phiền lòng, hơn nữa bụng đói cồn cào, liền nói: “Không cần dài dòng! Có gì ăn không, mau đưa ta! Còn con hươu kia nữa, đừng lãng phí, nướng lên đi.”
Mới đầu ta định bảo phết mật ong lên nướng, nhưng ngẫm lại, mấy người này cả máu hươu tanh tưởi như vậy còn uống hết được, đối với thức ăn chẳng có yêu cầu gì, hẳn là không mang theo gia vị gì trong người.
Ta âm thầm thở dài. Không nên nhớ đến Tạ Ngọc Hành, rốt cuộc vẫn không nhịn được nhớ đến Tạ Ngọc Hành. Chỉ niệm qua cái tên đó thôi, vô vàn cảm xúc mãnh liệt đã tràn dâng trong đầu. Không thể yêu y nữa, vậy có thể hận y không? Y tổn thương ta, nhưng mà… y thật sự đối với ta rất tốt.
Đang chìm trong mớ suy nghĩ rối rắm, Vương Bá Long Vương Bá Hổ đã mang đồ ăn đến, chỉ có chút lương khô. Lúc ở với Tạ Ngọc Hành, cứ nhìn thấy món này là ta lại cảm thấy cổ họng khô rát, nhưng hiện tại đói mờ mắt rồi, ta chỉ đơn giản nhai nuốt, uống mấy ngụm nước, sau đó nhắm mắt ngủ.
Vương Bá Long vẫn còn muốn hỏi ta dự định tiếp theo làm gì, ta phiền muộn muốn chết, thuận miệng nói: “Ngày mai rồi tính.”
Bọn họ nghe vậy đành thôi.
Dạ dày nhét thứ khó tiêu hóa, suốt một đêm đến tờ mờ sáng, ta vẫn cảm thấy khó chịu. Tiếc rằng lần này không có Tạ Ngọc Hành nhẹ nhàng xoa bụng cho ta nữa rồi.
Sao lại nghĩ đến Tạ Ngọc Hành nữa!
Ta lại tâm phiền ý loạn. Vương Bá Hổ phát hiện ta tỉnh rồi, nhích đến gần. Ta chớp chớp mắt, nhìn thấy trong tay gã là một món đồ quen thuộc: Bình đựng máu.
Thật sự? Còn chưa xong à!?
Dưới ánh mắt khiếp sợ của ta, Vương Bá Hổ vẫn cung cung kính kính dâng cái bình lên. Nhìn sắc mặt, xem chừng gã vô cùng tự tin với món đồ này, vậy nên ta cũng hoài nghi theo, ngẫm nghĩ: Không phải chứ, chẳng lẽ thứ này có thể ăn? Ừm, hay là gã tóm được con vịt ở đâu?
Nhưng mà đậu hũ tiết vịt và tiết vịt tươi vẫn hoàn toàn khác nhau.
Ta lơ mơ nghĩ, cũng quyết định giữ mặt mũi cho Vương Bá Hổ, lần nữa nhận lấy cái bình trong tay gã. Sau một lúc, ta lại: “Ọe!!!”
Cái tên này bị gì vậy?
Bình tĩnh xem xét, máu này không tanh như máu hươu, nhưng có lẽ bụng ta đã khó chịu sẵn, lại bị cái mùi này kích thích, cảm giác buồn nôn càng mãnh liệt hơn. Thậm chí không phải chỉ nôn khan như hôm qua, lần này mấy thứ trong dạ dày ta đều dội ngược lên trên, ta chẳng còn hơi sức đâu trả lại cái bình cho gã, chỉ quay sang một bên nôn thốc nôn tháo.
Mãi đến khi dạ dày sạch sẽ rồi, ta rốt cuộc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Vừa quay lại, ặc, bình vỡ tan tành rồi, máu vương đầy đất. Vương Bá Hổ quỳ gối dập đầu, trên mặt tràn đầy khiếp đảm.
Ta nhìn mà sững sờ. Đến khi hoàn hồn lại, Vương Bá Long cũng nhận ra động tĩnh, cùng đến dập đầu với em trai mình.
Sau lưng có mấy tiếng bàn luận vụn vặt nho nhỏ, nói “Vương Bá Hổ chọc giận thiếu chủ rồi”, “Ta đã nói thứ đó chẳng ra làm sao, thiếu chủ sao có thể vừa lòng”, “Xưa nay thiếu chủ tiêu chuẩn rất cao”… Có thể nói là gà bay chó sủa.
——————————
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");