Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 16: Trên đường




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lẽ thường, trong hoàn cảnh bấp bênh thế này, ta có ngủ được thì cũng chỉ là ngủ chập chờn, sái cổ đau lưng, nhưng mà không ngờ, đến khi ta mở mắt ra lần nữa, sắc trời đã dần sáng.

Thấy phương đông nổi lên một màu xanh lơ nhàn nhạt, ta trầm tư: Hơ, chẳng lẽ ta cũng hít phải mê hồn hương của Tạ Ngọc Hành? Còn y, tuy chúng ta lúc nào cũng đi cạnh nhau, nhưng y đã dùng mùi hương kia nhiều năm nên có sức chịu đựng tốt hơn.

Trong lòng suy đoán xong, ta chợt ngồi thẳng một chút, hoạt động thân thể, tiện đà hỏi y: “Tạ Ngọc Hành, chúng ta đi đến đâu rồi?”

Có lẽ nhận ra sau lưng mình có động tĩnh, y đã biết ta thức dậy rồi, nghe hỏi cũng không bất ngờ, lời ít ý nhiều đáp: “Vừa qua khỏi thành Bạch Tước.”

Ta: “… Là chỗ nào?”

Tạ Ngọc Hành: “Chạy được chừng trăm dặm rồi.”

Ta hơi giật mình. Dù không có khái niệm về khoảng cách lắm cũng biết đây là một quãng đường dài. Tạ Ngọc Hành cưỡi ngựa một đêm rồi, đến giờ vẫn chưa định dừng lại.

Trong lòng ta lần nữa cảm thấy nặng nề, vừa đau lòng Tạ Ngọc Hành, vừa ảo não mình mất trí nhớ, nếu không, tối thiểu ta cũng có thể đổi ca thay y.

“Ngươi có đói bụng không?” Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ở phương diện ăn uống này mình mới có chút cống hiến, ta nhỏ giọng hỏi y, “Con chim này để chút nữa ta xử lý, ngươi cứ nghỉ ngơi chờ lấp bụng là được.”

Tạ Ngọc Hành không đáp ứng: “Không vội, còn chưa đến lúc.”

Vậy khi nào mới đến? Ta ngoài nghi nhưng vẫn tin tưởng phán đoán của Tạ Ngọc Hành, chỉ có thể mím môi, nói: “Bằng không ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi. Ta thay ngươi, ngươi ôm ta là được.”

Nghe xong lời này, Tạ Ngọc Hành tựa hồ mỉm cười. Ta nhìn góc nghiêng của y, chỉ cảm thấy dù mái tóc xưa nay vẫn luôn chỉnh tề lúc này đã mướt mồ hôi, dính vào gò má, vẫn có một vẻ đẹp riêng.

Đáng tiếc, cười xong Tạ Ngọc Hành vẫn dùng một câu “Còn chưa tới lúc” để đáp lại ta. Ta còn muốn nói tiếp, nhưng nghe ra giọng nói y có chút mỏi mệt nên lại thôi.

Lại lắng nghe tiếng vó ngựa, ta cũng chậm rãi ngộ ra: Truy binh vẫn còn đuổi theo chúng ta, Tạ Ngọc Hành hẳn là muốn cố gắng hết sức kéo dài khoảng cách giữa chúng ta và đám ác nhân đó, sau đó mới tính tới chuyện khác. Ta đã không thể giúp gì cho y, ít nhất cũng đừng làm phiền.

Hạ quyết tâm ngoan ngoãn nghe lời xong, ta không mở miệng nữa, chỉ khi thấy Tạ Ngọc Hành định giơ tay lau mồ hôi, ta mới dùng tay áo mình chấm chấm lên trán y. Lại nghĩ đến một đêm không uống giọt nước nào, hiện tại hẳn là miệng lưỡi khô khốc —— len lén nhìn gò má y một cái, không ngoài dự đoán, môi cũng muốn nứt ra rồi —— vậy là ta lanh mắt lẹ tay, lúc đi ngang qua một cái cây vươn tay hái được hai quả, lấy vạt áo lau chùi sạch sẽ, lại tự mình cắn một miếng.

Chờ một lúc, ta lấy quả lớn hơn đưa cho Tạ Ngọc Hành: “Ta thử rồi, không có độc. Ấy, ngươi đừng nhúc nhích, để ta cầm là được. Nếm thử đi, dù không đủ no bụng như cũng có thể làm cổ họng dễ chịu hơn.

Tạ Ngọc Hành liếc ra sau nhìn ta. Lúc này không phải “tựa hồ” nữa, ta chắc chắn nghe được tiếng y cười. Tai ta lại nóng lên, vội tìm lời bổ sung: “Chỉ là hơi chua. Nhưng không sao, cổ nhân có câu ‘trông mơ giải khát’, ăn chua chắc chắn cũng có thể. Tầm này là vừa rồi đúng không? Ngươi cắn đi.”

Vừa nói xong, y quả nhiên cắn một miếng trái cây trên tay ta. Ta lập tức vui vẻ, vừa ôm y vừa nhìn trái cây, muốn chỉnh đến vị trí cho Tạ Ngọc Hành ăn thuận miệng nhất.

“Hết rồi vẫn còn nữa.” Khi hột dần lộ ra, ta nói, “Có điều ta cắn qua rồi, ngươi không chê thì…”

Tạ Ngọc Hành nói: “Ngươi ăn đi.”

“Ừm.” Trong lòng ta như có gì đó héo rũ co lại, hóa thành một bóng ma nho nhỏ, lặp đi lặp lại: Y chê ta, y chê ta, y chê ta.

Tạ Ngọc Hành: “Chút nữa nếu đi ngang qua sông suối gì đó, chúng ta tạm dừng, uống miếng nước rồi đi tiếp.”

Ta: “Ừm… Hửm?”

Tạ Ngọc Hành lẩm bẩm, thanh âm bay về sau: “Khát đến mức này rồi sao, quả chua như vậy mà cũng ăn.”

Ta chớp chớp mắt, đột nhiên phát giác, vừa rồi là y biểu đạt sự săn sóc.

Hoàn toàn không phải là “Không muốn đụng vào thứ Thẩm Phù đã ăn”, mà là “Hiện tại chỉ có chút thức ăn này, ta ăn rồi Thẩm Phù ăn gì”.

Niềm vui lần nữa dâng lên, cảm giác ngọt ngào tràn ngập cõi lòng. Ta lặng lẽ ôm Tạ Ngọc Hành chặt thêm một chút, nói với y: “Kỳ thật vẫn ổn, có thể nhịn được, không thì đừng ngừng. Mất gì cũng có thể lấy lại, chỉ có mất hứng là không, bây giờ chúng ta dừng thì khó mà lấy lại đà này.”

Tạ Ngọc Hành tay vẫn nắm dây cương, ngoái đầu nhìn ta.

Ta cũng nghiêm túc nhìn y, nỗ lực bày ra dáng vẻ “Ngươi yên tâm, ta vẫn rất khỏe”.

“Được rồi.” Y nói, “Vậy chúng ta đi tiếp.”

Ta cười cười, thoải mái đáp ứng: “Ừa.”

Sau đó âm thầm tính toán: Hay là đem con chim này hầm canh? Đáng tiếc, giữa núi rừng hoang vắng, không có dụng cụ nấu nướng.

Làm như đáp lại suy nghĩ này, bụng ta bắt đầu kêu vang. Ta vội che bụng lại, hy vọng Tạ Ngọc Hành đừng nghe thấy.

……

……

Lại ở trên ngựa hơn nửa ngày, đi qua vài thôn xóm và thị trấn, chúng ta rốt cuộc dừng lại. Nhưng không phải để nghỉ ngơi thả lỏng, mà là vì ngựa không chịu nổi nữa.

Ta đứng bên đường nhìn Tạ Ngọc Hành ngồi xổm xuống quan sát con ngựa, vạch mí mắt, sờ cổ nó… Cuối cùng, y đứng lên nói với ta: “Đi thôi.”

Ta vội bước theo, nhưng vẫn quay đầu nhìn con ngựa ngồi quỳ ở đó, dường như không còn sức lực, có chút do dự: “Tạ Ngọc Hành, chúng ta đi rồi, còn nó thì sao?”

Tạ Ngọc Hành nói: “Xem vận số của nó đi. Nếu có người chăn nuôi nào đi ngang qua nhặt về, có lẽ sẽ dưỡng lại được.”

Này hẳn là chỉ an ủi ta thôi, dù vậy cũng để lộ ra một khả năng khác: Nếu không có ai nhặt về, nó có lẽ sẽ chết.

Ta chớp chớp mắt, nói: “Ngươi chờ chút!”

Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu, quả thật dừng bước, im lặng nhìn ta.

Dưới ánh năng gay gắt, ta chạy một vòng hái quả chất đầy vạt áo, đặt toàn bộ bên cạnh miệng con ngựa. Thấy có khó nhọc cúi đầu ăn, ta hít một hơi, chạy về bên cạnh Tạ Ngọc Hành.

“Đi thôi.” Ta nói, “Đêm nay chúng ta tính sao? Qua đêm bên ngoài?”

Tạ Ngọc Hành nhìn ta như suy tư gì, một lúc sau mới trả lời: “Cố gắng vào thành.”

Ta giật mình: “Hở, gần đây có thành?”

Tạ Ngọc Hành nói: “Không biết. Nhưng nếu vào được thành, đám người kia dù có đuổi kịp cũng không dám làm càn quá mức.”

Rất hợp lý —— Ta không nghĩ thêm “Vậy sao chúng ta không dừng chân ở tòa thành đầu tiên?”, Tạ Ngọc Hành hẳn là có lý do của y.

“Được, đều nghe theo ngươi.”

Tạ Ngọc Hành nói: “Cũng nên tìm một quán trọ, xử lý con chim người mang theo suốt chặng đường kia.”

Ta vuốt mặt: “Ha ha, ngươi còn nhớ à?”

Tạ Ngọc Hành mỉm cười, quay đầu cất bước.

Y đi rất nhanh, ban đầu ta không theo kịp. Phát hiện ra chuyện này, Tạ Ngọc Hành bắt đầu dạy ta cách hít thở, làm sao điều động nội lực để hành tẩu. Ta quả thật là một học trò giỏi, rất nhanh đã áp dụng được, còn hỏi Tạ Ngọc Hành: “Lỡ không tìm được quán trọ thì sao?”

Tạ Ngọc Hành đáp: “Vậy vẫn phải trông cậy vào ngươi rồi.”

Ta: “Ừa! —— Kỳ thật tới quán trọ rồi, ta vẫn có thể tự tay làm.”

Tạ Ngọc Hành bất đắc dĩ: “Không phải ngươi nên nghỉ ngơi dưỡng sức sao?”

Ta: “Hửm? Ha ha, ngươi thật tốt với ta.”

Tạ Ngọc Hành không đáp.

Cũng phải, lúc này đang trong thời điểm nguy hiểm đến tính mạng, vốn không nên quá thoải mái mà thả lỏng cảnh giác. Ta cũng giữ sức, cắm đầu bước đi cùng Tạ Ngọc Hành.

Vì thái độ không chắc chắn của y, ta cũng không kỳ vọng “đến được tòa thành” nào, nhưng càng đi, hai bên đường đồng ruộng và thôn xóm càng nhiều lên. Bọn ta vận khí không tồi, hiện giờ trời vẫn còn sáng. Trong ánh sáng nhạt, Tạ Ngọc Hành hỏi thăm một lão nông, biết chúng ta đi thêm nửa canh giờ nữa là có thể đến thành Tử Vân.

“Thành Tử Vân.” Tạ Ngọc Hành trầm ngâm, “Hóa ra là đến đây rồi, cảm ơn bác.”

Y chắp tay nói lời đa tạ với ông lão, ta nhìn thấy cũng làm theo, sau đó tiếp tục lên đường. Đi một lúc, bọn ta đã vượt mặt vài người đang khiêng đòn gánh, dường như đang trở về nhà sau một ngày buôn bán, có mấy người còn tròn mắt nhìn bọn ta.

Ta âm thầm đắc ý: Xem ra, không bàn đến khả năng đánh nhau, công phu hai cẳng của ta thật sự không tệ…

“Tạ Ngọc Hành, phía trước là tường thành đúng không?”

Tạ Ngọc Hành đáp: “Đúng vậy.”

Ta nói: “Thấp quá vậy.”

Tạ Ngọc Hành: “Cái gì?”

Ta gãi đầu: “Tường thành á. Ta nhớ là tường thành ít nhất cũng phải cao gấp đôi cái này.”

Tạ Ngọc Hành nhìn bức tường trước mặt, lại nhìn ta, ngữ điệu y có chút kỳ quái: “Không phải ngươi mất trí nhớ sao?”

Ta sửng sốt, lắc đầu lẩm bẩm: “Đúng là không nhớ rõ.” Mới rồi trong đầu ta đột nhiên hiện lên một hình ảnh đơn giản, nhưng bây giờ ngẫm lại thì chẳng nhớ nó thế nào nữa.

Đang muốn đào sâu hơn một chút, trên trán ta lại có một bàn tay đặt lên. Ta lập tức thu lại suy nghĩ, vào khoảnh khắc này, tràn ngập trong đầu ta chỉ còn Tạ Ngọc Hành.

“Cũng không nóng.” Y nhanh chóng kết luận, lại nắm cổ tay ta.

Ở chung lâu như vậy rồi, ta rất quen thuộc với mấy hành động này, để yên cho y sờ soạng.

“Không thấy có vấn đề gì.” Cuối cùng y luyến tiếc thở dài, lại dặn ta nếu nhớ ra cái gì thì nhất định phải cho y biết.

Ta đương nhiên đồng ý: “Ừa, chờ ta nhớ ra nhà mình ở đâu sẽ lập tức mời ngươi về ăn uống thỏa thích.”

Tạ Ngọc Hành: “Ha ha, ta chờ.”

Bọn ta vừa nói cười vừa đi vào thành. Thời điểm này chỉ có một vài người đang chờ vào, ban đầu ta không để ý lắm, nhưng lời nói của thủ vệ rất khó bỏ qua. Cẩn thận nghe ngóng, hóa ra bọn họ đang đòi giấy tờ tùy thân.

Hình như bình thường đều có chuyện này, ta không mất nhiều thời gian để đưa ra kết luận. Vấn đề là, ở cùng Tạ Ngọc Hành bấy lâu nay, ta chưa từng thấy qua thứ này!

Trong lòng nhất thời vọt lên cảnh báo, chỉ trong mấy giây, đầu ta đã tưởng tượng đến một đống tình huống, kiểu như ‘Tạ Ngọc Hành ngang ngược đánh ngã thủ vệ mà vào thành”, “Tạ Ngọc Hành trổ tài mồm mép, dùng ba tấc lưỡi thuyết phục thủ vệ cho chúng ta vào thành”, “Tạ Ngọc Hành xuất quỷ nhập thần, lắc mình một cái đã vào thành, thủ vệ không hề phát hiện ra”, sau đó còn lo lắng khinh công của ta không đủ tốt, không thể theo kịp y.

Nhưng mà thực tế, đến lượt mình Tạ Ngọc Hành chỉ bình thản lấy ra một thứ từ trong người, đưa lên trước mặt thủ vệ, thủ vệ nhìn xong liền nói: “Được, vào đi.”

Ta ngơ ngác bước theo y, chờ đến khi đi xa rồi mới hỏi: “Ta cũng có giấy tờ tùy thân?”

Tạ Ngọc Hành: “Có.”

Ta chấn động: “Vậy…” Chẳng phải đã biết nhà ta ở đâu, quê quán phương nào, còn gì bí ẩn đâu?

Tạ Ngọc Hành: “Lúc chúng ta mang cung bỏ trốn đã làm sẵn vài cái, đổi dùng dần.”

Ta: “…”

Ta: “À à.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.