Tuy rằng hệ thống thỉnh thoảng không đáng tin cậy, nhưng cho hướng phát triển nội dung kịch bản sẽ không sai, cho nên tư liệu nói lần đầu tiên ở bệnh viện nảy sinh tình cảm chắc là có, nhưng bởi vì nguồn năng lượng không đủ, tư liệu miêu tả xảy ra chút sai lệch. Mà kết hợp với tình huống Vân Kha cùng nữ chủ chung đụng mấy ngày nay, sai lệch này chính là mức độ cảm tình sâu nặng của Vân Kha đối với nữ chủ…. Cho nên, cảm tình nảy sinh ở lần đầu tiên chắc chỉ là có nữ chủ đơn phương có cảm tình với Vân Kha đi? Sau đó bởi vì nữ chủ có hảo cảm với Vân Kha, nên khi đến Vân gia mới đặc biệt quan tâm anh như thế, sau khi phát hiện Vân Kha bị mất ngủ liền tỉ mỉ điều chế trà lài cho anh uống, sau này vì trà lài, Vân Kha mới chậm rãi bắt đầu có hảo cảm với nữ chủ, do đó cảm tình được sinh ra lần thứ hai … Cho nên cảm tình hai lần trước đều là đơn phương hết!
Nếu là như vậy thì nội dung kịch bản liền nói xong! Diệp Chi Châu tắt màn ảnh đi, thở dài thật sâu.
Thông Thiên, mày thật là một ông thần hãm hại mà … Nhưng mà nội dung kịch bản rốt cục cũng rõ ràng.
Hiện tại kế hoạch tấn công bằng trà lài của nữ chủ đã bị ngâm nước nóng, còn khiến Vân Kha hoài nghi và đề phòng, lần nảy sinh tình cảm thứ hai cứ trực tiếp bay đi như mây trôi. Vân Kha đối với nữ chủ ngay cả hảo cảm cũng chưa từng có, còn sinh ra một tia chán ghét, cho nên tỷ lệ yêu nhau mới bị trực tiếp mất đi phân nửa, như vậy còn lại 50% khả năng kia… Nữ chủ đã bị tống ra khỏi Vân gia, cơ hội cà hảo cảm trong việc vụn vặt hằng ngày đã tan biến, cho nên cuối cùng chỉ còn lại có…. Ánh mắt của cậu nhanh chóng lướt qua các chi tiết quan trọng trong tài liệu, dời đến nguyên nhân nguyên chủ trở thành pháo hôi – tai nạn xe cộ.
Cậu híp mắt, nhẹ nhàng gõ tay vịn sô pha.
Lấy tính cách mặt lạnh tâm nóng của Vân Kha, ân cứu mạng quả thật có lực sát thương rất lớn, nhưng bây giờ nguyên chủ đã biến thành cậu, thiết kế tai nạn xe cộ hãm hại nữ chủ gì đó đã không còn khả năng nữa, như vậy nữ chủ sẽ làm sao để cứu nam chủ đây? Không có cơ hội liều mình cứu giúp, vậy 50% còn lại vì sao vẫn còn tồn tại?
Chẳng lẽ nói….. Bất kể nguyên chủ có thiết kế hay không thiết kế, cuối cùng nam chủ cũng sẽ xảy ra tai nạn xe cộ?
Động tác gõ tay ghế của cậu dừng lại, chậm rãi nhăn mày.
Nếu quả thật là như vậy, tài liệu kia viết nguyên chủ thiết kế tai nạn xe cộ hại nữ chủ rất có thể lại là một cái bug to! Sau khi tiếp thu ký ức nguyên chủ cậu liền có chút hoài nghi, lấy tính cách nhát gan hèn yếu của nguyên chủ, sao lại có lá gan đi thiết kế vụ tai nạn kia chứ?
Hơn nữa thành phần trong trà lài ngày hôm qua rất khả nghi….
OMG, hình như cậu đã phát hiện ra cái gì rồi….
Vân Kha được ngủ thẳng giấc mang theo khí sắc rất tốt từ trên lầu đi xuống, thấy cậu ngồi ở trên ghế sa lon ngây người, nhíu nhíu mày, “Tiểu Dương, sao không đi học bài?”
Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhìn anh, nhìn từ sợi tóc trên thái dương đến ngón tay thon dài xinh đẹp, nhìn từ bờ vai rộng rãi phóng khoáng đến đôi chân dài thẳng tắp, âm thầm ước ao ghen tỵ, cuối cùng chống lại ánh mắt lạnh lẽo của anh, có hơi hoảng thần… Thì ra ánh mắt của Vân Kha có màu hổ phách, thật là đẹp… Lông mi cũng thật dài….
“Tiểu Dương?” Vân Kha đi tới búng một cái trên trán của cậu, sau đó nghi ngờ quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, cau mày, “Hình như gầy đi một chút, hai ngày nay ăn không ngon sao?”
Diệp Chi Châu hoàn hồn, nỗ lực xem nhẹ cảm giác ấm áp ở trên trán, ôm một tia đồng tình nhàn nhạt với anh, thò người ra kéo tay anh, ngửa đầu thành khẩn nói: “Vân ca, sau này mỗi ngày em nhất định sẽ thổi kèn cho anh nghe.” Cam đoan anh sẽ không bao giờ bị mất ngủ nữa, dùng trạng thái tinh thần tốt nhất để đối mặt với tai nạn xe cộ trong tương lai….
“Thế nào lại bắt đầu nói ngốc rồi.” Vân Kha không rút tay về, trái lại trong lòng cảm thấy sung sướng với hình thức chung sống tự nhiên như thế này, tâm tình rất tốt ngồi xuống bên cạnh cậu: “Cố gắng lấy lòng anh như vậy, có phải là có việc muốn nhờ hay không?”
“Làm gì có, em quan tâm Vân ca tuyệt đối là thật… Không đúng, đúng là có chuyện.” Cậu đột nhiên nhớ đến kế hoạch nhảy lớp.
“Chuyện gì?” Vân Kha bưng cà phê do Phúc bá đưa tới, nhàn nhạt uống một ngụm, động tác ưu nhã không nói ra được.
Diệp Chi Châu từ bên trong cặp sách lấy ra đơn đề nghị, đưa tới trước mặt anh, trên mặt mơ hồ mang theo vẻ kiêu ngạo: “Chủ nhiệm lớp kiến nghị em nhảy lớp, đây là đơn đề nghị, Vân ca ký giùm em đi.”
“Nhảy lớp?” Biểu tình ấm áp của Vân Kha trong nháy mắt biến thành mưa to gió lớn, “Tiểu Dương, em nguyện ý vươn lên là chuyện tốt, nhưng liều lĩnh thì không thể được, lấy thành tích bây giờ, nhảy lớp không tốt cho sự phát triển của em.”
Đã sớm đoán được anh sẽ phản ứng như thế, Diệp Chi Châu lục cặp sách lần nữa, từ bên trong lấy ra vài đề thi mô phỏng, “Đây là đề thi tốt nghiệp trung học năm ngoái và năm kia chủ nhiệm lớp để em làm thử, ngoại trừ ngữ văn, tất cả đều đạt 100 điểm. Vân ca, em biết anh mấy năm qua rất thất vọng với em, thế nhưng em sẽ cố gắng, thật đó. Chị em 17 tuổi đã lấy được chứng chỉ của trường nước ngoài danh tiếng, tuy rằng em thua kém chị, thế nhưng….” Nói xong cặp mắt hơi đỏ lên, làm bộ đáng thương thấp giọng thỉnh cầu nói, “Vân ca, anh ký tên đi, yêu cầu của anh em sẽ cố gắng đạt được, xin anh đừng thất vọng với em.”
Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên cầu xin đáng thương như vậy, Vân Kha hơi sững sờ, tiếp đó biến thành lúng ta lúng túng. Lần đầu tiên anh tránh né tầm mắt của thiếu niên, cầm lấy bài thi, ánh mắt dừng lại trên điểm số thật lâu, cúi đầu thở dài, “Thế nhưng Tiểu Dương, thành tích thi giữa kỳ trước đó của em….”
“Lần kia chỉ là phát huy không tốt thôi, mấy ngày trước em mơ thấy chị, cho nên nghỉ ngơi không tốt….” Diệp Chi Châu vội vàng tiếp tục giơ cao ‘lá cờ Đỗ Vân’, giọng nói lại càng thêm đáng thương, “Hay Vân ca nghĩ em lần này gian dối? Tuy rằng em kém chị em rất nhiều, Vân ca cũng không hài lòng với em, thế nhưng…..”
“Tiểu Dương.” Vân Kha cắt đứt cậu đang tự phủ định mình, rốt cục nghiêng đầu nhìn cậu, giơ tay lên vụng về sờ sờ đầu của cậu, tâm tình trong mắt hơi hỗn loạn, “Em rất tốt, rất nỗ lực, gần đây em thay đổi anh cũng nhìn ở trong mắt, anh rất vui.” Anh dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, ánh mắt lộ ra một tia thất bại hiếm thấy, “Là anh không tốt… Là anh bỏ quên em.”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Ban đầu lúc thu dưỡng Đỗ Dương, Đỗ gia còn đang rung chuyển, tâm tình của anh cũng chưa sửa sang xong, liền trực tiếp giao Đỗ Dương cho Phúc bá chăm sóc. Chờ về sau cục diện ổn định, Vân gia lại bắt đầu thay đổi quyền lợi, khi đó anh lại càng bận rộn, ngay cả thời gian về nhà cũng không có. Suy nghĩ kỹ một chút, thu dưỡng Đỗ Dương mấy năm qua, ngoại trừ thỉnh thoảng chú ý tới chuyện học tập của cậu ra, anh đúng là chưa từng quan tâm một chút nào cả.
Rất không xứng chức, cũng quá thất bại.
Ngay cả quan hệ bây giờ của hai người hoà dịu lại cũng đều do đối phương lấy dũng khí thận trọng tới gần. Mà mấy hôm trước, anh đúng là không nghĩ tới vì sao Tiểu Dương luôn luôn sợ anh, trốn tránh anh, chỉ biết một mực dùng sức mạnh thủ đoạn cố gắng thay đổi tính cách Tiểu Dương theo ý mình, cố chấp muốn bồi dưỡng cậu thành người nắm quyền ưu tú như Đỗ Vân.
Từ lúc nào anh biến thành một người độc tài máu lạnh như vậy chứ? Tiểu Dương mới 17 tuổi, vẫn là một cậu nhóc mới lớn, hiện tại lại bị anh ép thành như vậy. Từ thành tích không đạt yêu cầu đến 100 điểm bây giờ, ở nơi anh không thấy được Tiểu Dương lại đang nỗ lực biết bao nhiêu….
Vân Kha rơi vào trạng thái tự kiểm điểm nên không để mắt đến thành tích tăng vùn vụt không khoa học của Đỗ Dương, không tự chủ gia tăng lực đạo trên tóc cậu, lòng đầy áy náy nói: “Tiểu Dương, xin lỗi.”
Trên đầu bị vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng như thế khiến cho trong lòng Diệp Chi Châu giống như có con kiến đang bò qua, mà câu xin lỗi bất thình lình này của Vân Kha lại trực tiếp làm cho lông tơ cậu dựng thẳng lên. Nắm lấy cái tay trên đầu mình cầm thật chặt, cậu nuốt nuốt nước miếng, làm ra nét mặt càng thêm đáng thương, trả lời: “Vân ca, anh không cần xin lỗi em, anh rất tốt. Cho nên đơn đề nghị….”
Vân Kha nhìn cậu, biểu tình thâm trầm, trong mắt tràn đầy tình cảm cậu không thể hiểu.
Đây là phản ứng gì đây? Ký hay là không ký?
Trong lòng Diệp Chi Châu hơi nóng nảy, rốt cục nhịn không được, xuất ra đại chiêu cuối cùng. Cậu duy trì viền mắt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ký cho em đi, em cam đoan thành tích đều là thật….. Anh rể…..”
Thân thể Vân Kha chợt cứng đờ, rủ mắt nhìn ánh mắt hàm lệ của cậu, không biết sao tim đập hỗn loạn trong một giây, nhịn không được ôm người trước mắt vào trong ngực.
[Tỷ lệ yêu nhau giữa Vân Kha cùng nữ chủ giảm còn 45%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
!!!
Một câu anh rể cư nhiên có lực sát thương lớn như vậy?!
Diệp Chi Châu đang vất vả rơi lệ bị dọa sợ đến rụt người trở lại, không được tự nhiên giật giật cơ thể, cảm thấy đầu óc bị hương vị mát lạnh nhàn nhạt trên người Vân Kha làm cho choáng váng, “Cái kia, anh rể….”
“Không được gọi anh là anh rể.”
“….A?”
“Phải gọi ca.”
“….. Vân ca.”
Một lúc sau, Vân Kha buông người ra, cầm đơn đề nghị dứt khoát ký tên.
Diệp Chi Châu cảm giác trái tim nhỏ bé của mình ngày hôm nay bị kích thích quá độ, sau khi nhận lấy đơn đề nghị liền thành thật núp ở trong góc sô pha, nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của mình — được trai đẹp ôm quả nhiên có lực sát thương quá mạnh mẽ, cậu không thể chịu nổi thêm lần nào nữa đâu.
Vân Kha bưng cà phê lên, thoải mái tựa vào ở trên ghế sa lon, khôi phục dáng vẻ diện vô biểu tình: “Chuyện nhảy lớp anh sẽ an bài ổn thỏa, buổi chiều em đi với anh tới công ty.”
Anh đẹp trai đã lên tiếng, Diệp Chi Châu liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Có rãnh rỗi….. thì thổi kèn Hacmonica cho anh nghe, anh có thể dạy thêm cho em.”
Cậu ngẩn người, nâng mắt chống lại ánh mắt mang theo tình cảm ấm áp của Vân Kha, không tự chủ cong cong khóe miệng, gật đầu lần nữa, “Dạ!”
Hiệu suất làm việc của Vân Kha rất cao, sau khi nộp xong đơn đề nghị, Diệp Chi Châu liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp, thông báo cậu tuần sau trực tiếp đi tới khối mười hai.
Mà để cho Diệp Chi Châu càng vui mừng hơn chính là, lúc nói chuyện với nhau, thái độ của Vân Kha đối với cậu đã có cải biến rõ ràng, lúc ở chung cũng không có chuyên chế cường thế như trước nữa, mà bắt đầu ôn hòa bình đẳng. Cứ như vậy, thời gian hai người chung một chỗ dần dần thay đổi, bầu không khí cũng càng ngày càng tốt.
Lại thêm một ngày cuối tuần, Diệp Chi Châu bị Vân Kha mang đến công ty, bắt đầu chậm rãi tiếp xúc về phương diện kiến thức quản lý công ty. Hai người một kiên nhẫn dạy, một nghiêm túc học, tiến triển vô cùng thần tốc.
Dường như hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt đẹp, chỉ ngoại trừ….
Vân Kha nhìn y phục càng ngày càng rộng thùng thình trên người Diệp Chi Châu, vùng xung quanh lông mày cau lại, “Ngày hôm nay không học nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh dẫn em đi làm kiểm tra sức khoẻ.”
Diệp Chi Châu chột dạ gật đầu, biểu hiện vô cùng nhu thuận. Gần mười ngày nay thân thể cậu đã được tẩy tủy đan săn sóc ân cần, thể trọng bắt đầu lấy một tốc độ không khoa học giảm xuống, ở trong mắt người khác…. có lẽ là rất đáng sợ.