Lật tư liệu đến đoạn mạt thế vừa bắt đầu, nhân vật chính cũng vừa thức tỉnh dị năng không gian, Diệp Chi Châu xem từng câu từng chữ, nhịn không được vuốt hình xăm trên cổ tay.
Dị năng không gian của nhân vật chính không phải thức tỉnh cùng lúc với dị năng chữa trị, mà là khi dị năng chữa trị thức tỉnh được nửa tháng, trong một lần ra ngoài thu thập vật tư thì đột nhiên có được. Đoạn này miêu tả rất mơ hồ, gần như là tóm lược, nhưng cậu lại chú ý tới vài từ như “sốt cao”, “thiếu chút nữa bị cắn”, “hấp thu một khối tinh hạch của tang thi cao cấp” cùng “thấy đồng bạn bị cắn”, nhìn sơ qua giống như là nhân vật chính ở trong tuyệt cảnh bị bức ra tiềm lực, nhưng cẩn thận suy xét, bên trong lại có vấn đề rất lớn.
Đầu tiên là “thiếu chút nữa bị cắn” sau đó “sốt cao”, sau khi nhân loại bị tang thi cắn, triệu chứng đầu tiên là nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng cao rồi chợt giảm xuống. Tiếp đó là đang sốt cao thì “hấp thu một khối tinh hạch của tang thi cao cấp”, mục đích hấp thu tinh hạch là để bổ sung dị năng đã tiêu hao gần hết, nhưng lúc ấy nhân vật chính cơ bản chưa từng dùng dị năng, hành động này có phải quá mức dư thừa không. Cuối cùng là “thấy đồng bạn bị cắn”, vấn đề ở chỗ này đó chính là vì sao lúc Khâu Tương Vũ trùng hợp đi ngang qua cứu nhân vật chính, vị đồng bạn bị cắn kia đột nhiên lại không được nhắc tới nữa, rõ ràng hai người bị nhốt chung một chỗ, hơn nữa vị đồng bạn kia thời gian bị cắn vẫn chưa lâu, hẳn là vẫn còn duy trì dáng vẻ bình thường của nhân loại, trong đám tang thi sẽ vô cùng khiến người chú ý mới đúng.
Sau khi nhân vật chính được cứu vẫn liên tục sốt cao, nửa đêm mơ mơ màng màng vào không gian, lúc ấy chỉ uống chút nước linh tuyền, ngày hôm sau liền hết sốt, sau khi tỉnh dậy phát hiện trong đầu mình có thêm một không gian. Sau đó không gian chậm rãi thăng cấp, linh tuyền lớn hơn, nhân vật chính uống nước linh tuyền càng ngày càng nhiều, hiệu quả tẩy kinh phạt tủy hiện ra, sau đó trong không gian xuất hiện một khối linh điền …..
Tiếp tục nhìn tư liệu về sau, cậu lọc ra những đoạn không gian của nhân vật chính thăng cấp, đọc kỹ thì mới phát hiện, mỗi lần không gian của nhân vật chính thăng cấp đều là sau khi cùng nhóm nam chủ ác chiến với tang thi mới phát sinh ra. Nhân vật chính đảm nhiệm công tác hậu cần trong tiểu đội, sau cuộc chiến thu thập chiến lợi phẩm vẫn do hắn phụ trách, nhóm nam chủ vì đau lòng hắn nên muốn làm thay, nhưng đều bị hắn dùng lí do “muốn cống hiến cho đội ngũ”, “không muốn thấy mình vô dụng”, “mọi người có phải ghét bỏ tôi không”, “tôi không phải là chim hoàng yến” để cự tuyệt. Mà chiến lợi phẩm trên thân thể tang thi, cũng chỉ có tinh hạch cùng ……… thi thể hư thối.
Bởi vì bệnh độc, thân thể tang thi sẽ xuất hiện trình độ biến dị khác nhau, có tang thi có làn da mang tính ăn mòn, có tang thi có xương cốt sẽ biến cứng như sắt, thậm chí có một số tang thi rất cao cấp có thể tái tạo lại làn da một cách hoàn hảo, so với nhân loại bình thường thì không khác gì mấy. Ở những căn cứ có điều kiện sẽ dán bố cáo thu những thi thể tang thi đặc biệt này để làm nghiên cứu, có một lần Ngụy Húc chiến đấu xong đã dặn nhân vật chính giữ lại một thi thể tang thi biến dị làn da, nói là chuẩn bị giao cho phòng thí nghiệm B thị, nhưng nhân vật chính lại lấy lý do quá mức ghê tởm để cự tuyệt, sau đó Ngụy Húc muốn tự mình mang thi thể kia đi, nhưng lại phát hiện không thấy cỗ thi thể kia đâu cả …..
Thi thể biến mất một cách khó hiểu, không gian thăng cấp, đột nhiên xuất hiện linh điền ….. Cậu che miệng, cảm thấy buồn nôn. Nếu suy đoán của cậu là đúng, thì bên trong không gian của nhân vật chính cơ bản chẳng có linh tuyền hay linh điền gì cả, mà là thi thủy cô lọc cùng bãi tha ma dùng thi thể nuôi dưỡng thì đúng hơn … Quá kinh khủng, cậu cảm thấy mình như đang xem một bộ phim kịnh dị vậy.
(Thi thủy cô lọc: Thi = xác chết, thủy = nước, túm lại mn cứ tưởng tưởng nho được ủ cô đọng thành rượu là hiểu à (‾ω‾)
Trong kịch bản, nhóm nam chủ đều uống nước linh tuyền, còn có thêm những thành viên trong tiểu đội được nhân vật chính cứu, cùng với Trọng Thu ngụy thiên tài thiểu năng trí tuệ vì nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh cái gì cũng bỏ vào miệng được hết ……
Phòng nghỉ đã gần ngay trước mắt, cậu bay vào vùi mình trên sô pha, từ trong không gian lấy ra một quả táo siêu lớn, vùi đầu điên cuồng gặm. Trong đầu đều là hình ảnh đáng sợ, cậu phải dùng đồ ăn ngọt ngào để giảm bớt một chút.
Vẻ mặt Trọng Thu ngưng trọng đi tới, thấy cậu ăn giống như quỷ chết đói đầu thai, tâm tình nặng nề tốt hơn một ít, ngồi vào bên cạnh ôm lấy cậu, tựa đầu vào ngửi một cái, “Rõ ràng nhìn em ăn rất ngon, nhưng tôi chỉ ngửi được mùi chua, cũng may, hương vị trên người em rất dễ chịu, tôi rất thích.”
Động tác cắn táo của cậu dừng lại, đột nhiên nhớ tới một đoạn trong kịch bản. Sau khi nhóm nam chủ uống nước linh tuyền thì đều ghét bỏ hương vị của nó, cũng tỏ vẻ không bao giờ muốn uống lần thứ hai, nhân vật chính nghe xong không phục lắm, tức giận nói nước linh tuyền rõ ràng rất ngọt. Hơn nữa khi nhân vật chính có được linh điền, cũng chưa bao giờ ăn đồ của nhóm nam chủ thu thập được, nói những thức ăn đó luôn có mùi vị quái quái, hắn ăn không vô, chỉ chịu ăn đồ thu hoạch được trong không gian, vì thế nhóm nam chủ còn loạn cảm động một phen, nói hắn quá mức thiện giải nhân ý, vật tư của tiểu đội rất nhiều, hắn không cần tiết kiệm như thế …..
Vị giác khác với nhóm nam chủ, cảm thấy đồ ăn của nhân loại có mùi vị kì lạ, sau khi uống qua nước linh tuyền lập tức hết sốt cao, được nước linh tuyền “tẩy kinh phạt tủy” cải tạo thân thể càng ngày càng tốt …. Cậu bỏ quả táo xuống, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc cùng hoảng sợ. Nhân vật chính ở thế giới này, thật sự vẫn còn là con người sao?
“Sao lại không ăn?”
“Trọng Thu.” Cậu nghiêng đầu, từ trong không gian lấy ra một đống đồ ăn, để lên trước mặt anh, “Anh ngửi thử xem, tất cả những cái này đều có mùi lạ sao?”
Trọng Thu xê dịch ra phía sau, sự chán ghét trực tiếp viết ở trên mặt, “Tiểu Thần, tôi thật sự không cần ăn, em mau cất đi.”
Quả nhiên …. Cậu thu hết đồ lại, từ trong không gian bắt một con gà rừng, lại lấy một con dao, chuẩn bị giết hại một sinh mệnh. Trọng Thu vội nắm chặt tay cậu, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, tiến lên ôm lấy cậu, trấn an vỗ lưng cậu, “Tiểu Thần, tôi thật sự không đói, em đừng lo lắng nữa, được không?”
Nhẹ buông tay ra, con gà được giải thoát, chạy tán loạn kêu quang quác trong phòng nghỉ. Diệp Chi Châu buông dao ôm lấy anh, nghiêm túc dặn dò, “Từ hôm nay trở đi, không cho phép anh ăn bất cứ cái gì có liên quan đến nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh nữa! Một miếng cũng không cho! Có biết không?” Đặc biệt là linh tuyền của nhân vật chính, một giọt cũng không thể dính vào!
Trọng Thu cho rằng cậu vẫn còn tức giận chuyện viên thuốc trước đó, vội gật đầu cam đoan, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói về phương diện nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh. Diệp Chi Châu rời khỏi ngực của anh, bất đắc dĩ trừng anh một cái, ngược lại nghĩ đến Ngụy Húc đã từng ngây người bên nhân vật chính thật lâu, lại lập tức căng thẳng.
Nam chủ thứ hai ngốc bên nhân vật chính lâu như vậy, rất có khả năng Ngụy Húc đã uống qua nước linh tuyền, không được, cậu phải hỏi một chút! Đuổi Trọng Thu về phòng thí nghiệm, cậu tìm em gái Bao Bao dẫn đường rời khỏi viện nghiên cứu, sau đó lật bản đồ căn cứ ra, ra khỏi cánh cửa thứ ba, đi thẳng đến khu vực Ngụy gia sinh sống. Nào biết đến Ngụy gia lại vô ích, bà Ngụy nói Ngụy Húc vừa rời đi dàn xếp chỗ ở cho đoàn xe căn cứ An Nam, hai người vừa vặn bỏ lỡ nhau. Cậu vội tạm biệt, nôn nóng chạy đến đoàn xe nhà mình.
Lúc đi trời cũng đã chạng vạng tối, khu vực ở cổng số hai lại lớn, chờ cậu chạy đến nơi, trời đã tối đen. Nghiêm Chính cùng Lương Bình chờ ở bên ngoài khá lâu, thấy cậu trở về đều nhẹ nhàng thở ra.
“Trong căn cứ cũng không tính là an toàn, có đôi khi nhân loại càng đáng sợ hơn cả tang thi, về sau lúc cậu đi ra ngoài tốt nhất nên có người bên cạnh.” Nghiêm Chính nghiêm túc dặn dò. Lương Bình đồng ý gật gật đầu, sau đó vươn tay, “Tôi đói bụng.”
Diệp Chi Châu đang vội vàng bị bọn họ nói như vậy thì buồn cười lấy ra một quả dưa mật ném vào lòng Lương Bình, hỏi Nghiêm Chính, “Ngụy Húc có đến đây không?”
Nghiêm Chính gật gật đầu, lại trả lời, “Hắn ở đây chờ cậu cùng Liễu thúc một hồi, nhưng đợi không được, thấy trời tối nên đã đi rồi, nói là ngày mai lại đến, vừa mới rời đi khoảng hai phút.”
Lại bỏ lỡ nữa! Cậu nghẹn lời trợn trắng mắt, vỗ vỗ bả vai Nghiêm Chính, nói rằng, “Tôi tìm hắn có chút việc, hai người về trước đi, lát nữa tôi sẽ trở lại, giúp tôi nói với baba một tiếng, để cho ông ấy khỏi lo lắng.”
Nghiêm Chính nhíu mày, “Để tôi cùng đi với cậu, trời tối căn cứ càng không an toàn.”
Lương Bình cũng vội vàng gật đầu, ngay cả dưa cũng không cần, ném trả lại cho cậu. Diệp Chi Châu không biết làm sao, vì thế đội ngũ một người liền biến thành ba người.
Cũng may Ngụy Húc đi chưa xa, ba người đuổi theo một hồi liền phát hiện bóng dáng của hắn, vừa mới chuẩn bị bước lên gọi người, trong bụi cỏ rậm rạp phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hô quát cùng tiếng cầu cứu.
Ba người dừng bước, Ngụy Húc ở phía trước cũng dừng cước bộ.
“Anh buông ra! Ngụy ca biết sẽ không tha cho mấy người đâu!”
“Thằng nhóc thối, mày lại dám phản bội tao cùng Tiểu Dịch, lúc trước đã muốn dạy dỗ mày rồi! Cảm giác làm chó cho Ngụy Húc có tốt không? Nhìn bộ dạng kinh sợ của mày này, uổng cho Tiểu Dịch lúc trước còn dùng linh tuyền cứu mạng mày, mày đúng là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa!”
Tiếng la đau đớn cùng tiếng đánh đập lần thứ hai vang lên, Diệp Chi Châu biến sắc, vội vọt tới! Thanh âm cầu cứu vừa rồi, rõ ràng là của thanh niên thanh tú đối xử thân thiết với cậu lúc trước! Mà kẻ đang đánh người kia, tuyệt đối là tráng hán đầu bóng lưỡng!
Bên kia Ngụy Húc cũng nghe ra sự bất thường, trực tiếp quăng một loạt băng trùy vèo vèo bay qua, mạnh mẽ cắm vào bụi cỏ bên cạnh, tức giận quát, “Vương Cương dừng tay lại! Mày có gì bất mãn thì cứ kiếm tao, khi dễ Phương Vân Khải thì là đàn ông sao!”
Động tĩnh sau bụi cỏ ngừng lại, Diệp Chi Châu cũng dừng cước bộ. Một thân ảnh cao lớn kéo một bóng người nhỏ gầy đi ra, ngữ khí tràn đầy châm chọc, “Úi chà, chỉ mới động vào con chó một chút, chủ nó liền tìm đến, tốc độ thật nhanh, mày đeo dây xích trên người nó hay sao vậy?”
Ngụy Húc lười cùng hắn vô nghĩa, trực tiếp quăng thêm một loạt băng trùy. Tráng hán đầu bóng lưỡng chưa thức tỉnh dị năng nhưng không hề hoảng sợ, cứ thẳng tắp đứng đó, vươn bàn tay ra, nhổ băng trùy dưới đất lên, mà những băng trùy đâm vào hắn thì như là trứng gà đập trên tảng đá, tất cả đều nát vụn.
Bởi vì cố kỵ đã từng quen biết, lúc Ngụy Húc công kích rất khắc chế, nhưng mặc dù có khắc chế đi nữa thì công kích kia cũng không phải một người bình thường có thể xem thường được. Hắn nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
Phương Vân Khải ho khan, lo lắng nhắc nhở, “Ngụy ca anh đi mau, thân thể Vương Cương rất cổ quái, vô cùng cứng rắn, anh đừng tìm hắn … A!”
Vương Cương thu hồi nắm tay, nhếch mép vỗ vỗ mặt hắn, uy hiếp nói, “Mạng của mày hiện giờ đang ở trong tay tao, lúc tao chưa cho phép mày nói chuyện, tốt nhất mày nên câm miệng, phế vật.”
Diệp Chi Châu vốn đã dừng bước nghe vậy trầm mặt, triển khai tinh thần lực, trực tiếp tới gần. Nghiêm Chính cùng Lương Bình thấy thế cũng không vây xem nữa, ào ào nhào qua vây công. Ngụy Húc bị ba người đột nhiên xuất hiện làm ngẩn người, lập tức lấy lại tinh thần, cũng tấn công qua.
Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.
Bốn đối ba, hơn nữa Lương Bình đã dùng dị năng tốc độ đoạt lại Phương Vân Khải, ba người khác hoàn toàn không còn cố kỵ, trực tiếp đè Vương Cương trên đất đánh một trận tơi bời. Thu hồi nắm tay, Diệp Chi Châu khinh thường cười lạnh, “Tiểu Dịch trong miệng mày cho mày uống bao nhiêu nước linh tuyền mới cải tạo thân thể của mày thành cái dạng này thế? Mày nói Phương Vân Khải là phế vật, vậy mày là cái gì? Phế vật bản cải tiến hả?”
Vương Cương bị Nghiêm Chính gắt gao ngăn chặn, đã không còn đường phản kháng, nghe vậy tức giận đến vặn vẹo, cừu hận trừng cậu, “Liễu Thần, năng lực của mày tốt hơn chỗ nào! Đừng tưởng rằng thức tỉnh không gian thì nghĩ mình lợi hại, nếu không có Tiểu Dịch, mày có cơ hội thức tỉnh dị năng chắc? Tao thấy mày với Ngụy Húc ngược lại rất giống nhau, một đôi cẩu nam nam vong ân phụ nghĩa! Tiểu Dịch giúp tụi mày nhiều như vậy, tụi mày không biết cảm ơn thì thôi, còn trốn đi bỏ cậu ấy ở lại ngay thời điểm sắp có tang thi triều, tao khinh! Tất cả đều là kẻ nhu nhược!”
Kiểu đổi trắng thay đen này làm Diệp Chi Châu tức giận vô cùng, nhấc chân ngoan độc đá vài cái, cả giận nói, “Hứa Dịch đã nói với đội viên như vậy sao? Tao cùng Ngụy Húc là cẩu nam nam? Trước khi tang thi triều tới liền chạy trốn? Lúc trước căn cứ thông báo rời đi, mấy người bị mù nên không thấy hả! Nói năng bậy bạ loạn ngữ, còn chạy tới khi dễ Phương Vân Khải, tao khinh! Mày mới là kẻ nhu nhược!”
“Vậy ân huệ lúc trước tụi mày được Tiểu Dịch dùng linh tuyền cùng dị năng chữa trị thì sao? Nếu không có cậu ấy,tụi mày đã sớm chết một trăm lần! Còn có mạng để đến B thị hả!”
Hoàn toàn không cách nào giao lưu được với người có đầu óc bị bệnh! Diệp Chi Châu thở sâu, nhìn về phía Ngụy Húc đang trầm mặt, “Đây là đội viên của anh đấy! Là người anh đã từng bảo hộ, từng yêu thích đấy! Loại rác rưởi này tôi không muốn quản, giao cho anh thôi, tôi sẽ giữ lại Phương Vân Khải, về sau hắn đi theo tôi, về đi, ngày mai tới tìm tôi, tôi có việc nói với anh.” Nói xong vỗ vỗ Nghiêm Chính vẫn đang khống chế Vương Cương, nhìn Lương Bình đang giúp Phương Vân Khải trị thương vẫy vẫy tay, xoay người trở về.
Vương Cương được thả ra liền muốn chạy, bị Ngụy Húc bổ một cái trực tiếp ngất đi. Hắn nhìn bóng dáng Diệp Chi Châu dần dần biến mất ở cuối đường, thở dài một tiếng. Lúc trước mang Hứa Dịch về căn cứ An Nam hình như là một quyết định hoàn toàn sai lầm, nếu lúc trước không gặp được Hứa Dịch thì tốt rồi ….
[Tỷ lệ yêu nhau của Ngụy Húc cùng nhân vật chính giảm còn 10%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu nhìn màn ảnh, gõ gõ cái gương nhỏ trong túi áo, nói ở trong lòng, “Giúp tao quét thân thể Phương Vân Khải một cái, nhìn xem có vấn đề gì không.”
Màn ảnh hóa thành chùm sáng quét qua, sau đó hiện ra dòng chữ, [Phát hiện bệnh độc tang thi đã tiến hóa, số lượng ít nên không nguy hiểm, chỉ cần quan sát trị liệu, đan dược áp dụng: Thuốc thập toàn đại bổ.]
“… Cho tao một viên.”
Cái gương nhỏ rung lên, một viên thuốc có thể tích hơi lớn xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
“Lão đại.” Lương Bình vẫn luôn an tĩnh đỡ Phương Vân Khải đột nhiên mở miệng, hiếm khi nhíu mày, “Thân thể Vương Cương là bị linh tuyền cải tạo sao?”
“Ừ.” Cậu cất kỹ viên thuốc gật đầu trả lời, nghĩ nghĩ rồi dặn dò, “Còn nhớ rõ người tên là Hứa Dịch trong căn cứ An Nam kia không? Linh tuyền tôi nhắc đến khi nãy chính là từ trong không gian của hắn ta. Nước đó có vấn đề, nếu về sau mọi người tiếp xúc được, dứt khoát không được uống, hiểu chưa?”
Lương Bình gật gật đầu, lông mày nhăn lại một chỗ, “Thân thể Vương Cương rất kỳ quái. Vừa rồi tôi dùng dao giải phẫu rạch da tay của hắn, nhưng không thấy chảy máu.” Dừng một chút lại nói thêm, “Loại nước kia, không phải là thứ tốt, cần phải tiêu hủy.”
[Tỷ lệ yêu nhau của Lương Bình cùng nhân vật chính giảm đến 0%, hồn kỳ thứ nhất đã lấy được, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu bị cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống đập cho choáng váng. Cái gì hồn kỳ? Bạn nhỏ Lương Bình, vì sao anh lại dễ thu phục như thế, hình như đây chỉ là lần giảm thứ hai thôi mà? Cứ thế trực tiếp về 0 ….. Mỗi lần giảm một nửa, hiệu suất này quả thực không thể tin được! Cậu nhìn Lương Bình mặt không đổi sắc, lấy ra một quả lựu, “Thưởng cho anh, ăn nhiều một chút.”
Ánh mắt Lương Bình lóe sáng, vội nhanh nhẹn tiếp nhận, giấu quả lựu trong túi áo.
… Thật là một đứa trẻ dễ nuôi.
[Tỷ lệ yêu nhau của Nghiêm Chính cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng. ]
Cậu nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Nghiêm Chính trầm mặc đi bên cạnh, nghĩ nghĩ, cũng lấy ra một quả lựu, “Muốn ăn hoa quả thì nói, tôi sẽ không cười anh đâu.” Nam chủ ở thế giới này quả nhiên đều là những thiên sứ nhỏ, bánh nhân thịt nói cho liền cho, làm cho cậu muốn nghẹn luôn rồi.
Nghiêm Chính đang tự hỏi trên người Vương Cương cổ quái chỗ nào cùng âm thầm kiêng kị chủ nhân của linh tuyền nghe vậy ngẩn người, co rút khóe miệng, nói cảm ơn tiếp nhận quả lựu, yên lặng nhét vào trong túi nhỏ treo ở eo.
Phương Vân Khải nhìn người này, lại nhìn người kia, bẹp bẹp môi.
Diệp Chi Châu vừa lúc quay đầu nhìn thấy, trong lòng đều là dấu chấm lửng, cũng lấy ra một quả lựu đưa qua, “Trên tay cậu có thương tích, lúc ăn nên cẩn thận một chút, đừng đụng đến miệng vết thương.”
Bạn nhỏ Phương lập tức như xuân về hoa nở.
Cuộc sống này quá …… Cậu vuốt mặt, cảm thấy việc cho Phương Vân Khải uống thuốc vẫn nên chờ một lát rồi nói sau, nếu giờ cho uống thì Lương Bình cùng Nghiêm Chính cũng muốn thì làm sao ….. Cậu cũng không phải là bảo mẫu ở nhà trẻ đi phân phát đồ ăn.
Vương Cương một đêm chưa về, Hứa Dịch có chút lo lắng, nhịn không được kéo Khâu Tương Vũ cùng đi tìm. Lúc cách cánh cửa thứ hai không xa, đột nhiên Hứa Dịch dừng lại, nhìn cánh cửa kim loại cao to trong bóng tối.
“Làm sao vậy?”
Hắn hoàn hồn, hướng Khâu Tương Vũ cười cười, lắc lắc đầu, “Không có gì, hình như tôi nhìn thấy một cái bóng trắng.” Còn ngửi thấy được một hương vị vô cùng dễ ngửi, mà vật có thể làm cho hắn cảm thấy vô cùng dễ ngửi ….. Trong căn cứ, có thứ tốt.
Cách đó không xa trong bóng tối, Trọng Thu thưởng thức phong đao trong tay, màu mắt dần dần biến vàng. Mùi hôi thối như vậy, trong hai người kia, sẽ là ai đây?
P/s: Vậy là có chương mới như mong muốn của mn rồi nhé, editor lặn đây, hết sức rồi, dự là tuần sau (có thể) sẽ quay lại, nên mn cứ đọc từ từ thôi (✧ω✧)