Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 16




《Vận Mệnh Để Anh Yêu Em》 tuy chỉ là một bộ phim thần tượng kinh phí thấp, tất cả diễn viên đều là người mới, nhưng nhờ vào địa vị siêu nhiên của Lý Chấn – ông nội của Lý Hạo, buổi họp báo giản dị này vẫn hấp dẫn không ít truyền thông góp mặt.

Lý Hạo nhìn truyền thông đang kí tên trên sân khấu, hăng hái đi tới phòng nghỉ của diễn viên, đếm lại số người, tiếp đó nổi giận, “Diêu Thành đâu? Không phải đã thông báo với mọi người phải đến sớm sao! Hân Nhiên, em gọi điện thoại cho cậu ta, trong vòng mười phút, anh muốn thấy cậu ta phải ở đây!”

Trương Hân Nhiên ở giữa đoàn người nghe vậy đứng lên, nhấp đôi môi hồng nhuận, khó xử nói, “Ban nãy em đã gọi rồi, nhưng không ai nhận cả …. Đều tại em, trưa hôm qua không nên mời mọi người ăn hải sản, làm hại Thành ca bị dị ứng mặt bị nổi mụn …. Xin lỗi.”

Mỹ nhân chủ động xin lỗi, Lý Hạo là trai trẻ nghe vậy trong nháy mắt tâm tư liền bay lên chín tầng mây, an ủi nói, “Em cũng chỉ là thông cảm mọi người quay phim khổ cực nên mới mời khách, không trách em được.” Nhớ tới khuôn mặt mụn của Diêu Thành, hắn lại càng thêm giận, “Muốn trách thì trách Diêu Thành, bị dị ứng hải sản mà còn ăn nhiều như vậy! Dù sao mặt cậu ta bị dị ứng như vậy cũng không thể nào gặp người được, bỏ đi, gọi điện thoại cho cậu ta, nói cậu ta không cần tới nữa. Một buổi họp báo hoàn hảo như vậy, đều bị cậu ta làm hại, xui xẻo!”

“Diêu Thành lúc nào cũng thích chơi giờ dây thun, lúc quay phim cũng đến muộn mấy lần ……” Người diễn vai nam số 2 Đặng Quân vốn có hảo cảm với Trương Hân Nhiên, bình thường thấy Diêu Thành vây quanh mỹ nhân xum xoe đã sớm bất mãn, nhân cơ hội bỏ thêm mồi lửa.

Quả nhiên Lý Hạo nghe vậy càng tức giận hơn, vỗ bàn cái rầm, “Quả là tệ hại, trước đây anh bị mù mới chọn cậu ta!”

“Ai chọc Hạo ca tức giận thế?” Một âm thanh trong trẻo từ ngoài cửa truyền đến, mọi người bị thanh âm này chọc ngứa cả tai, cùng nhau nhìn về phía cửa.

Diệp Chi Châu một thân áo sơ mi trắng quần jean xanh đơn giản, xách theo bữa sáng tươi cười đi vào cửa, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, nghi ngờ chớp mắt mấy cái, giơ bữa sáng trong tay lên, cười nói, “Em dậy sớm nên đi mua chút đồ ăn sáng cho mọi người.” Nói xong nhìn về phía Lý Hạo, nở nụ cười khoe hàm răng trắng, trong giọng nói lặng lẽ tăng thêm một ít tinh thần lực thân thiết, “Em nhớ Hạo ca thích ăn bánh mì kẹp thịt, em thấy bên đường có bán liền mua một cái, có bỏ thêm chút ớt, Hạo ca ăn cay được không?”

“Hả? A, ăn, anh rất thích ăn cay.” Lý Hạo ngốc ngốc thu hồi bàn tay vỗ lên bàn, tức giận trong lòng giống bong bóng bị xì hơi nhanh chóng tiêu tan sạch sẽ, trong lòng dâng lên một chút chột dạ xấu hổ khi nói xấu người khác sau lưng lại bị đương sự nghe được, ánh mắt của hắn không dám nhìn thẳng vào cậu, cứng ngắc cầm lấy bánh mì trên bàn, xé bọc ra cắn một miếng lớn, khô khan nói, “Mọi người mau ăn đi, ăn xong chúng ta bắt đầu làm việc, đừng để bị đói, đừng để bị đói ….” Nói xong làm bộ rất bận rộn, xoay người vọt ra khỏi phòng nghỉ.

Mọi người nhìn hắn rời đi, rồi nhìn bữa sáng trên bàn đang tản ra mùi hương ngào ngạt, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai trắng nõn của Diệp Chi Châu, cuối cùng trầm mặc. Vừa rồi Hân Nhiên và đạo diễn nói gì ấy nhỉ? Dị ứng? Mặt bị nổi mụn?

Mọi người ước gì mình cũng “bị nổi mụn” như vậy ……

Diệp Chi Châu thấy mọi người bất động, nụ cười trên mặt càng thêm tươi, từ từ phát động tinh thần lực, thong thả chuyển động theo âm thanh, “Tôi không biết khẩu vị của mọi người, nên chỉ mua cháo và bánh bao, mọi người đừng chê tôi keo kiệt nhé.”

Mọi người như tỉnh lại từ trong mơ, nhìn lại Diệp Chi Châu thì chỉ cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt, đều tiến lên cầm lấy bữa sáng nói cảm ơn, thái độ nói chuyện cũng thân thiết ôn hòa hơn hẳn. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng hài hòa chưa từng có.

Một chầu bữa sáng, vài câu ân cần thăm hỏi liền dễ dàng hóa giải phản cảm và địch ý của mọi người, còn lấy được hảo cảm, Diệp Chi Châu rất là hài lòng.

Trương Hân Nhiên đứng ở bên ngoài đoàn người, ánh mắt mịt mờ nhìn khuôn mặt không một tí mụn và vết tích trang điểm nào của cậu thì nhíu mày, trong lòng vô cùng nghi hoặc sợ hãi. Rõ ràng ngày hôm qua mặt của anh ta vừa bị nổi mụn vừa phát ban, làm sao hôm nay …… Hơn nữa Diêu Thành nổi tiếng keo kiệt hẹp hòi lúc nào thì học được loại thủ đoạn dùng thức ăn hối lộ mọi người rồi? Không bình thường, rất không bình thường.

Nhận thấy được cô đang quan sát mình, nụ cười trên mặt Diệp Chi Châu ngưng lại, sau đó càng cười rực rỡ hơn, nghiêng đầu nhìn sang thân thiết hỏi, “Hân Nhiên sao lại đứng đó, bữa sáng không hợp khẩu vị sao?”

“Không phải.” Cô hoàn hồn, thấy mọi người nhìn qua, bèn bước lên phía trước cầm bữa sáng cùng mọi người nói đùa vài câu, sau đó thân thiết cám ơn cậu, thái độ hết sức phóng khoáng vui vẻ, không nhìn ra chút bất hòa nào.

Sau khi Diệp Chi Châu phối hợp với cô khách khí vài câu liền lùi qua một bên, vừa gặm bánh bao vừa thú vị nhìn cô cùng những người khác nói chuyện với nhau, trong lòng có chút bội phục. Không hổ là ảnh hậu, kỹ thuật biễu diễn này, rất đạt chuẩn.

Trước khi bắt đầu buổi họp báo 15 phút, Lý Hạo cầm một chai Coca từ trong góc chui ra, sau khi kéo mọi người dặn dò qua một lần, liền nhét chai Coca vào trong tay Diệp Chi Châu, chờ MC nói xong lời mở đầu thì giới thiệu đến Lý Hạo, hắn sửa sang lại y phục, dẫn đầu lên sân khấu.

Diệp Chi Châu nhìn chai Coca đã mở nắp trong tay, co rút khóe miệng. Đây coi như là quà đáp lễ bữa sáng sao? Lý Hạo quả nhiên giống như trong tư liệu, vừa biệt nữu lại thích được dỗ ngọt, ngốc moe vô cùng.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Để tăng thêm sự hấp dẫn, nam nữ chính sẽ lên sân khấu sau cùng, truyền thông bị mấy gương mặt ngây ngô mới toanh trên sân khấu làm cho không còn hứng thú, đang vắt hết óc suy nghĩ nên viết như thế nào mới có thể làm cho bản thảo có điểm sáng thì Diệp Chi Châu được MC giới thiệu bước lên.

Áo sơ mi trắng, quần jean xanh, sneaker màu trắng, tóc ngắn gọn gàng hoạt bát, tu mi tuấn nhãn, mũi cao môi mỏng, vai rộng thắt lưng hẹp, chân dài da trắng, nhưng không lộ vẻ ẻo lả, khí chất ôn hòa thoải mái, tư thái bước đi hào phóng tự nhiên, rất có tinh thần. Khi cậu vừa mở miệng nói chuyện thì bên dưới liền “Oh” lên! Giọng nói thật dễ nghe, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, âm thanh vừa tự nhiên lại vừa vui tươi.

Rất có tiềm lực! Có khả năng nổi tiếng!

Các phóng viên chấn động, không hẹn mà cùng cầm lấy máy chụp hình, hướng về phía Diệp Chi Châu điên cuồng bấm máy, ánh mắt nhìn về phía Lý Hạo cuối cùng cũng mang theo một chút nghiêm túc – không hổ là cháu trai của đại đạo diễn Lý Chấn, ánh mắt chọn người thật độc!

Lý Hạo đang phát cáu vì bị truyền thông thờ ơ, không nghĩ tới Diệp Chi Châu vừa xuất hiện thì lập tức tình thế được đảo ngược, trong lòng khỏi phải nói hãnh diện cỡ nào. Chờ mọi người ngồi xuống, hắn nhịn không được tiến tới dùng sức vỗ vỗ bờ vai cậu, kiêu ngạo nói, “Làm tốt lắm, lát nữa mời cậu ăn tiệc.”

Diệp Chi Châu bị hắn chọc cười, nói đùa vài câu, tiếp đó hạ giọng nói, “Hạo ca, vật phẩm trang bị lần trước anh nhắc tới, em biết cách để lấy được đó.”

“Cái gì?!” Lý Hạo cất cao thanh âm, nữ chủ vừa bước lên sân khấu liền cứng đờ, bên truyền thông cũng bị dời đi sự chú ý, nhất tề dời ống kính đang chuẩn bị chụp ảnh nữ chủ đến chỗ Lý Hạo.

“Hạo ca bình tĩnh trước đã.” Diệp Chi Châu ra hiệu chỉ chỉ truyền thông dưới đài.

Lý Hạo vội vàng ngậm miệng ngồi thẳng người lại, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Truyền thông không nói gì, một lần nữa triệu hồi lực chú ý về trên người nữ chủ, nhưng bị Diệp Chi Châu kinh diễm và Lý Hạo làm cho giật mình trước đó, tâm tình thay đổi rất nhanh, nhiệt tình của bọn họ phai nhạt hẳn đi, qua loa chụp mấy tấm liền để máy ảnh xuống.

Trương Hân Nhiên chủ động yêu cầu mình là người cuối cùng lên sân khấu vẫn duy trì nụ cười trên mặt ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, nhưng bàn tay giấu ở dưới bàn đã nắm chặt, trong lòng trầm xuống. Ngày hôm nay sao Diêu Thành lại kỳ quái như thế? Lúc đạo diễn kinh hô rõ ràng là do anh ta đã nói gì đó …… Anh ta là cố ý nhắm vào mình hay là trùng hợp? Còn thủ đoạn dùng thức ăn thu mua lòng người và vết tích dị ứng đột nhiên biến mất ….. Rõ ràng ngày hôm qua cô đã thấy anh ta ăn hải sản …… Không, không thể nào, cô dùng sức bấm vào đùi để cho mình tỉnh táo lại, dồn lực chú ý vào buổi họp báo. Đây là bước khởi đầu để mình tiến vào giới giải trí, không thể có sai lầm, về phần Diêu Thành ….. Không vội, sau này sẽ có cơ hội trừng trị anh ta.

Một phen giới thiệu mèo khen mèo dài đuôi xong, liền đến tiết mục truyền thông phỏng vấn. Trương Hân Nhiên lên tinh thần, dựa vào ứng đối thành thục tự nhiên, dần dần kéo lực chú ý từ trên người Diệp Chi Châu và Lý Hạo về phía mình, cuối cùng cũng tìm lại được sự tự tin của người sống lại.

Diệp Chi Châu không thèm để ý nữ chủ cướp đi chú ý, cậu không nhìn Lý Hạo thỉnh thoảng lại nhìn mình, gõ gương trang điểm, yêu cầu kết nối điện thoại của nguyên chủ với hệ thống, từ trên màn ảnh mở Weibo của nguyên chủ ra.

Tính cách Diêu Thành hơi kỳ quái, vừa tự phụ vừa tự ti, rất khó ở chung. Weibo phản ánh tính cách của cậu ta rõ ràng nhất, vừa mất trật tự, mâu thuẫn lại không có dinh dưỡng, thỉnh thoảng còn tức giận dùng ngôn luận của Straight Man Cancer [1], vô cùng não tàn. Trong kịch bản, nữ chủ đã từng lợi dụng điểm ấy, chụp cho cậu cái mũ chủ nghĩa đại nam tử [2]. Một khi đã mang trên lưng hình tượng tiêu cực sẽ rất khó rửa sạch, hiện tại cậu đã dùng thân thể của Diêu Thành, tự nhiên phải xử lý thật tốt.

[1] Straight Man Cancer = [2] Chủ nghĩa đại nam tử: Straight Man Cancer là thuật ngữ mạng của Trung Quốc. Chỉ những người đàn ông bảo thủ, xem thường giá trị của phụ nữ, luôn chống lại việc bình đẳng giới. Những người được gọi là Straight Man Cancer thường có những đặc điểm sau:

– Cách ăn mặc rất tệ, có gu thẩm mỹ thấp, nhưng bản thân hoàn toàn không nhận thức được.

– Đánh giá thấp giá trị nữ giới, không tôn trọng nữ giới, cho rằng “nữ giới chỉ dùng để sinh con, học nhiều có ích gì?”

– Hạn chế sự tự do của nữ giới, ví dụ như không cho vợ mình đi làm, cho rằng cô ấy nên ở nhà lo việc nhà, chăm sóc con cái.

– Nhìn hình người đẹp thì cho rằng hình ảnh chắc chắn đã được xử lý hoặc người nữ này đã phẫu thuật thẩm mỹ.

– Sống trong thế giới của riêng mình, luôn cho mình là đúng, nếu người khác không làm theo cách thức của mình, thì nhất định là vấn đề của người ta.

– Thường nói rằng “mẹ tôi nói”, việc gì cũng nghe theo lời của mẹ, mẹ thích là anh ta sẽ thích, kể cả người bạn gái.

Cậu dứt khoát xóa bỏ tài khoản Weibo này, xóa sạch tất cả vết tích trên mạng của nguyên chủ, thuận tiện tra xét tài khoản ngân hàng. Tiếp đó đăng ký lại một Weibo mới, xử lý một số dữ liệu trong điện thoại, xóa hết số liên lạc của đám hồ bằng cẩu hữu của nguyên chủ. Làm xong hết, cậu ngắt kết nối của hệ thống với điện thoại, nghiêng nghiêng đầu, rốt cục bố thí cho Lý Hạo một ánh mắt.

Phỏng vấn thuận lợi kết thúc, trong mắt Trương Hân Nhiên mang theo trào phúng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Chi Châu, lại thấy cậu không để ý tới mình, mà đang tươi cười cùng Lý Hạo chụm đầu lại nói nhỏ gì đó, nụ cười của cô liền cứng đờ, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Tên Diêu Thành này, rốt cuộc là muốn làm gì vậy.

Buổi họp báo kết thúc thuận lợi, Lý Hạo vung tay lên, hào khí đặt một phòng riêng ở Tứ Quý Viên, quyết định mời tất cả mọi người ăn cơm.

Dọc đường đi, cậu thành công dùng một game chiến lược lừa gạt Lý Hạo follow Weibo của cậu cùng với vài câu khen ngợi, trong bụng hết sức hài lòng. Nói về ba nhân mạch cường đại trong truyện, lúc trước nữ chủ có thể thuận lợi lấy được cơ hội casting, ngoại trừ người đại diện cấp lực ra, trong đó cũng nhờ Lý Hạo lợi dụng nhân mạch của ông hắn nói tốt giúp nữ chủ. Hôm nay cậu đã ở đây, dĩ nhiên phải lợi dụng tốt mối quan hệ này.

Vừa nói vừa cười một lúc đã đến chỗ ăn cơm, mọi người lục tục xuống xe, vây quanh Lý Hạo vào cửa.

Lầu hai Tứ Quý Viên, Âu Dương Thuần như có cảm giác dừng bước lại, cúi đầu nhìn xuống lầu một, nhưng chỉ kịp thấy một thân ảnh màu trắng và một đoàn người đang quẹo vào hướng phòng ăn lầu một.

“Nhị gia?” Hướng Thanh Hiếu nghi hoặc dừng bước, theo tầm mắt của anh nhìn xuống phía dưới, hỏi, “Có vấn đề gì không?”

“Không có việc gì.” Anh thu hồi ánh mắt, vuốt phật châu trên cổ tay, dặn dò, “Buổi chiều gọi bác sĩ Trương đến.”

Hướng Thanh Hiếu nghe vậy sắc mặt ngưng trọng, thận trọng nói, “Nhị gia lại đau đầu sao? Ngài muốn đi bệnh viện không?”

“Không cần.” Anh rủ mắt, ánh mắt luôn lạnh nhạt nổi lên một tia gợn sóng, động tác vuốt ve phật châu chậm lại, “Tôi không đau đầu.” Chỉ là trong đầu giống như có cái gì sống lại, rất kỳ quái, rất ….. vui sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.