Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chương 14




Chương 14: Giữ khoảng cách

Người đặc biệt, luôn có mùi hương cùng dấu vết đặc biệt, cho dù có lẫn trong dòng người vô tận.

Bước chân của Kỳ Ngôn dừng lại, giữ tư thế quay đầu không động đậy, trong tầm mắt chỉ có bóng lưng của người phụ nữ kia, đối phương không chú ý bên này có người, ra ngoài liền rẽ vào khu văn phòng. Tiếng giày cao gót xa dần, vững vàng mà có lực, trong không khí chỉ còn lưu lại mùi hương lành lạnh.

"Ngôn Ngôn, sao thế?" Trì Niệm quay người, nhìn theo ánh mắt chăm chú của Kỳ Ngôn, nhìn thấy bóng lưng cấp trên của mình.

Trì Niệm biết rõ xu hướng tính dục của Kỳ ngôn, càng hiểu rõ Kỳ Ngôn thích kiểu phụ nữ nào, lập tức hiểu ra, tốt bụng giới thiệu: "Đó là giám đốc của bọn mình." Nói xong dùng vai huých Kỳ Ngôn một cái, nhướng mày, "Sao nào, ngự tỷ không? Trong công ty có rất nhiều đồng nghiệp nam chảy nước miếng đấy."

Kỳ Ngôn khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn theo bóng dáng đã biến mất ở ngã rẽ của người kia, nghiêng đầu hỏi: "Cô ấy họ gì?"

"Lục, lục trong lục địa."

"Là cấp trên trực tiếp của cậu à?"

"Ừm." Trì Niệm lắc đầu, ánh mắt sâu xa, "Không phải cậu nhìn trúng chị ấy rồi chứ? Đừng nghĩ nữa, người ta có con rồi."

Nghĩa bóng chính là đã kết hôn, phụ nữ đã có chồng, tuyệt đối không nên mơ tưởng.

Kỳ Ngôn quay mắt lại, nhìn chằm chằm vào nơi người kia biến mất, không nhìn ra cảm xúc trong con ngươi màu hổ phách, trên mặt càng bình tĩnh, trong lòng càng sóng cuộn ào ào. Đương nhiên cô biết Lục Tri Kiều đã có con, nhưng chưa chắc đã kết hôn, Kỳ Ngôn chỉ cảm thán tạo hóa trêu người, thứ như duyên phận, liệu có phải thật sự đã âm thầm xác định.

"Ban nãy cậu nói, chuyện đàm phán hợp tác, rơi lên đầu giám đốc của các cậu à?"

"Đúng thế."

"Tại sao?" Kỳ Ngôn thu ánh mắt lại, quay người tiếp tục đi tới thang máy. Có lẽ cảm thấy hỏi như vậy quá thẳng thừng, liền bồi thêm một câu đùa giỡn: "Nên là chuyện của tổng giám đốc chứ, giao cho cô ấy, là đang bắt nạt vì cô ấy xinh đẹp à?"

Trì Niệm bị đùa vui, vội đi theo bước chân của Kỳ Ngôn, cười nói: "Còn chưa gặp chính diện, đã bắt đầu thương hoa tiếc ngọc rồi, không hổ là cậu."

Cuộc họp diễn ra suốt hai tiếng đồng hồ, Lục Tri Kiều ra khỏi phòng họp, sắc mặt lạnh như tủ lạnh, các quản lí đi theo sau lưng cô ấy không rét mà run, không dám thở mạnh, ai nấy quay về vị trí làm việc của mình giả vờ làm đà điểu.

"Giám đốc, đây là ghi chép về việc đàm phán hợp tác với Lâm Dương mười năm trước, bản điện tử em đã gửi vào mail cho chị rồi ạ." Tiểu Vạn đặt một chồng tài liệu lên bàn làm việc, thấy sắc mặt cấp trên không tốt, giọng điệu cẩn thận, nói xong liền quay người đi pha trà.

Lục Tri Kiều ừm một tiếng, ngồi xuống, mệt mỏi xoa huyệt thái dương.

Vì chịu ảnh hưởng từ vấn đề chính sách nên công xưởng có vốn đầu tư nước ngoài cung cấp linh phụ kiện hợp tác ban đầu phải đóng cửa, công ty Lục Tri Kiều không kịp trở tay nên nguồn cung hàng bị đứt đoạn. Từ tháng Chín năm nay, Tân Bắc đã bắt đầu tìm công xưởng mới, nhưng không phải là tiêu chuẩn sản xuất không đạt yêu cầu, thì là quy mô quá nhỏ không đáng tin, sau mấy lần tuyển chọn, chỉ có Khoa học Kĩ thuật Lâm Dương phù hợp với yêu cầu.

Hiện tại quy mô và thực lực của hai công xưởng tương đương nhau, chuyện hợp tác vốn dĩ hài hòa vui vẻ, nhưng mười năm trước, Tân Bắc đã cho người ta ra rìa, tổn hại uy tín, hiện tại muốn hợp tác lại có chút rắc rối.

Mấy hôm trước, Thư Mẫn Hy đích thân đi đàm phán một lần, không thành, thế là cục xương khó gặm này rơi xuống tay Lục Tri Kiều, người bên cạnh cũng cảm thấy khó gặm, nhưng cô ấy cảm thấy còn có hi vọng, tình nguyện thử một lần.

Tiểu Vạn pha trà hoa xong đặt lên bàn, yên lặng lui ra, Lục Tri Kiều bưng tách trà uống một ngụm, mở tài liệu ghi chép ra xem.

Cốc cốc cốc.

"Vào đi."

Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông đeo kính thò đầu vào: "Giám đốc, phương án xét duyệt sản phẩm mới... tôi có thể nộp muộn một chút không ạ?"

"Đã nói rồi, trước năm phút." Lục Tri Kiều nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn lên đồng hồ trên cổ tay.

"Nhưng trong phác thảo vẫn còn ba bức chưa làm xong, một lúc sợ là không kịp, ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa."

Lục Tri Kiều nhíu mày: "Chuyện gì thế?"

"Phòng mỹ thuật của bộ phận chúng tôi khiến tôi tức điên mất, tối qua đã bảo cô ta tranh thủ hoàn thành bản phác thảo còn lại, kết quả ban nãy tôi hỏi bản phác thảo đâu, cô ta lại nói còn hai bức chưa làm xong, nói đồng nghiệp phòng khác tìm cô ta giúp đỡ, cô ta bận không làm được..." Càng nói âm thanh càng to, một quản lí như lão lại tức tới nỗi mất hết hình tượng, suýt chút nữa nói năng thô tục.

"Tôi nói cô ta không biết chuyện gì nên làm trước chuyện gì để sau hay sao? Cô ta còn giảo biện..."

"Cho nên vấn đề nằm ở đâu?" Lục Tri Kiều rất phiền phức với những lời oán thán cùng lí do, lạnh giọng ngắt lời lão, ngữ điệu có chút mất kiên nhẫn.

Quản lí cây ngay không sợ chết đứng nói: "Đương nhiên là vấn đề của hai người đó."

Lục Tri Kiều "bộp" một tiếng, đóng lại tập tài liệu, cơ thể ngả ra sau dựa lưng lên ghế, mười ngón tay đan nhau, nghiêm túc nhìn lão, thốt lên từng chữ từng câu: "Vấn đề là quá trình hợp tác giữa các phòng không rõ ràng, đây chính là lỗ hổng, hiện tại anh không nên chỉ trích ai, mà là vá lại lỗ hổng này, trao đổi rõ ràng quy tắc hợp tác, nghiêm túc chấp hành. Phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ, không phải chỉ nhìn mâu thuẫn trên bề nổi, nếu không những chuyện đại loại thế này sẽ không ngừng xảy ra, sau này tôi còn phải nghe lời oán thán của anh nữa à? Oán thán xong vẫn không giải quyết được vấn đề đúng không?"

Thanh âm của Lục Tri Kiều lạnh lùng, lời nói bên ngoài chỉ bảo bên trong trách mắng, tới nỗi khiến người đàn ông đeo kính nghẹn họng.

"..."

"Muộn nhất là năm rưỡi." Nói xong, Lục Tri Kiều xua tay về phía người đàn ông, ý bảo ra ngoài.

Văn phòng hồi phục vẻ yên tĩnh, cô ấy miết lên sống mũi, uống thêm hai ngụm trà, tiếp tục đọc ghi chép. Lúc này điện thoại rung lên, màn hình hiện lên tin nhắn Wechat.

Cô Kỳ: [Mấy giờ tan làm?] [Hình ảnh]

Lục Tri Kiều nhấp vào xem, là một bức ảnh, hai túi đồ ăn tươi ngon rất lớn của Kỳ Ngôn mua. Cô ấy đáp: [Sáu giờ]

[Tôi và Nữu Nữu đợi chị về nhà ăn cơm]

Cô ấy ngẩn ra, vội vàng gõ chữ, còn chưa kịp gửi đi mấy chữ "Không cần phiền vậy đâu", Kỳ Ngôn lại nhắn tin: [Lúc chụp ảnh để tôi chụp thêm vài tấm]

"..."

Người này thật là, cách một màn hình cũng có thể biết người đó đang nghĩ gì, thậm chí không cho Lục Tri Kiều cơ hội từ chối. Nhưng như thế cũng tốt, có đi có lại, đền đáp lại nhau, không ai nợ ai.

Đường tan làm kẹt xe, về tới nhà đã gần bảy giờ.

Đèn điện trong nhà sáng trưng, thơm mùi cơm canh, phòng bếp truyền tới tiếng nồi niêu thìa muỗng va vào nhau, Lục Tri Kiều thay giày, ngẩn ngơ đứng trước cửa, đột nhiên nghĩ rằng bản thân đang vào nhà người khác. Cô ấy đặt túi xách xuống, men theo âm thanh cùng mùi hương đi vào nhà bếp, nhìn thấy Kỳ Ngôn đang mặc tạp dề của mình đứng trước bàn bếp, thành thục xào nấu, trái tim đột nhiên động đậy.

"Để tôi làm." Lục Tri Kiều áy náy, lên phía trước muốn giúp đỡ.

Kỳ Ngôn làm vẻ giật mình bị dọa sợ, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, lắc đầu: "Không cần, món cuối rồi, đi gọi Nữu Nữu rửa tay ăn cơm đi."

Lục Tri Kiều mím môi, cứ cảm thấy ánh mắt của Kỳ Ngôn có hàm ý khác, nhưng cuối cùng không nói gì, quay đầu ra ngoài.

Cửa phòng ngủ phụ nửa đóng nửa mở, bên trong bật đèn chính cùng đèn tường, Lục Uy đang ngồi bên bàn học, cúi đầu làm bài tập, phát hiện có người vào phòng, dừng bút quay đầu: "Mẹ!"

"Đang làm bài tập à?" Lục Tri Kiều híp mắt cười, sờ đầu con gái.

Cô gái nhỏ gật đầu, dựng ngón trỏ lên: "Còn một bài nữa thôi ạ."

Uống thuốc một tuần liền tục, bệnh viêm phổi của con gái đã dần chuyển biến tốt, hai ngày này đã không còn ho, nhưng vẫn chưa hết cảm lạnh, vẫn còn chảy nước mũi. Cuối tuần này Lục Tri Kiều được nghỉ trọn vẹn hai ngày, đã hẹn đưa con gái đi bệnh viện tái khám, đợi bệnh tình thuyên giảm có thể quay lại trường lớp.

Làm xong bài cuối cùng, Lục Uy tự giác dọn dẹp đồ dùng học tập, sụt sịt mũi: "A, thơm quá. Ngửi thấy mùi thức ăn rồi."

"Ừm, cô Kỳ đang nấu cơm."

Trên khuôn mặt ngây thơ của cô bé cong lên nụ cười: "Mẹ ơi, con nói cho mẹ nghe nhé, cô Kỳ rất lợi hại, bài toán con không biết làm cô ấy cũng làm được, cô ấy còn xem phim tiếng anh không cần phụ đề, còn có thể phiên dịch cho con, còn chụp ảnh rất đẹp..."

Lục Uy bẻ ngón tay đếm từng chuyện, đôi mắt to tròn ngập tràn sự sùng bái.

Tiếng xào nấu trong bếp dần dần dừng lại, sau đó là tiếng tắt bếp, Lục Tri Kiều nhìn sách giáo khoa cùng vở bài tập trên bàn học, trong lòng đột nhiên nặng trịch. Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay con gái, kéo cô bé ôm vào trong lòng, thơm lên trán Lục Uy: "Nữu Nữu, mấy ngày nay cô Kỳ chăm sóc con, bổ túc bài vở cho con, có phải con nên nói cảm ơn với cô ấy không?"

"Được nhiên rồi ạ."

"Con còn phải đáp ứng mẹ một chuyện nữa."

"Dạ?"

Lục Tri Kiều vén những lọn tóc trước trán của con gái lên, nghiêm túc nhìn vào mắt cô bé: "Chuyện cô Kỳ tốt với con, con không được nói cho bất kì ai, đặc biệt là các bạn học khác. Đợi khi con quay lại trường đi học, phải giữ khoảng cách với cô Kỳ giống như lúc trước."

"Tại sao ạ?" Tâm tư của trẻ con đơn giản, không hiểu những uẩn khúc trong đó.

"Nếu con nói ra, bị các bạn khác biết được, mọi người sẽ cảm thấy cô Kỳ thiên vị, cho rằng cô ấy nhận được những lợi ích không nên nhận." Lục Tri Kiều cười cười, kiên nhẫn giải thích.

"Có thể vì những chuyện này mà cô ấy mất đi công việc, không có cơm ăn, cô Kỳ tốt với chúng ta như thế, chúng ta phải bảo vệ cô ấy, không thể làm hại cô ấy, con hiểu ý của mẹ không?"

Vừa nghe tới chuyện Kỳ Ngôn mất đi công việc không có cơm ăn, khuôn mặt nhỏ của Lục Uy sốt ruột tới nhíu lại, liên tục gật đầu: "Vâng vâng, con sẽ không nói ra, mẹ, mẹ cũng không được nói nhé."

"Đương nhiên rồi."

Lục Tri kiều an ủi cười lên, thơm lên má con gái.

Bên ngoài, Kỳ Ngôn đã nấu xong món cuối cùng, đang định gọi hai mẹ con ra ăn cơm, bàn tay đưa lên gõ cửa chậm chạp không đưa xuống, cứng đờ giữa không trung, cách một khe hở, cô nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của hai mẹ con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.