Chương 10: Mẹ không ở nhà
Hôn tới lúc nồng nhiệt, Kỳ Ngôn kịp thời buông Lục Tri Kiều ra, nhìn dáng vẻ rõ ràng cảm xúc đang phập phồng nhưng vẫn ra sức đè nén của Lục Tri Kiều, trong lòng Kỳ Ngôn đột nhiên có một loại cảm giác không diễn tả thành lời.
Lục Tri Kiều nói nói cô là giáo viên của con gái cô ấy, có nghĩa là dưới góc nhìn của Lục Tri Kiều, hai người không nên vượt quá quan hệ ngoài phạm vi cho phép, buổi tối hôm đó chỉ là cuộc gặp gỡ bất ngờ, có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu tiếp tục như thế thì không ổn.
Tại sao lại không ổn? Kỳ Ngôn không cách nào giải thích.
Năm Kỳ Ngôn vừa vào trường, người thầy của cô từng nói, có ba giới hạn không thể chạm vào, một là nhận quà cáp tiền bạc, hai là đánh mắng học sinh, ba là tình yêu thầy trò.
Những đứa trẻ mười mấy tuổi, hiểu biết sự đời còn ít ỏi, suy nghĩ tương đối đơn giản, vẫn còn mơ hồ với mọi thứ, trong hoàn cảnh tương đối khép kín như trường học, người tiếp xúc thường xuyên nhất chỉ có giáo viên và bạn học, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, giáo viên chính là "một khoảng trời" của chúng, vì vậy rất dễ sản sinh sự ngưỡng mộ dành cho giáo viên, sau đó coi sự ngưỡng mộ này thành tình yêu.
Tình cảm trong quan hệ không bình đẳng giống như hoa trong gương trăng trong nước, không thể đong đếm.
Nhưng cô và Lục Tri Kiều không có quan hệ thầy trò, đều độc thân, không hề chạm tới bất kì giới hạn đạo đức, nhưng không biết tại sao lại nghe ra ý "đi ngược đạo đức" từ miệng đối phương.
Hai người lặng lẽ ngồi đó, nhìn nhau không nói gì, đôi môi mỏng của Lục Tri Kiều hé mở, đỏ mặt cúi đầu thở dốc, vì không gian lúc này quá đỗi yên lặng nên âm thanh vô cùng rõ ràng. Rất lâu sau, ánh mắt của Lục Tri Kiều di chuyển, "Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi về đây."
"Cuối tuần tới công viên Ninh Hồ chụp ngoại cảnh không?" Kỳ Ngôn nắm lấy tay Lục Tri Kiều, âm thanh khe khẽ.
"Đi công tác."
"Hình như chị luôn rất bận rộn."
Câu nói này giống như chọc vào chỗ đau của Lục Tri Kiều, cánh tay bị người kia nắm lấy co lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã vô hạn, nhưng chỉ là trong một cái chớp mắt, nhanh chóng hồi phục vẻ sáng suốt.
"Công việc rất quan trọng, không đi không được."
Lục Tri Kiều hiếm thấy nói nhiều thêm đôi câu, cho dù không bao gồm bất kì tin tức hữu dụng nào. Kỳ Ngôn nhìn lông mi dài rũ xuống của cô ấy, đột nhiên có chút tham lam, khẽ hỏi: "Khi nào về?"
"Khoảng thứ hai tuần sau."
"Chị không ở nhà, Lục Uy ở một mình à?"
Lục Tri Kiều khẽ nhíu mày, ngón tay co lại nắm thành quyền, hơi dùng lực, móng tay đâm vào lòng bàn tay, "Ừm, con bé có thể tự chăm sóc bản thân."
Cánh tay nắm lấy tay Lục Tri Kiều ngày càng chặt, nhiệt độ bức người, cô ấy hoàn hồn, giãy giụa thử thoát ra. Kỳ Ngôn còn muốn nói gì đó, lời tới bên miệng lại nuốt xuống, chầm chậm buông tay theo động tác giãy giụa của Lục Tri Kiều.
Mùa thu Giang Thành hơi lạnh nhiều mưa, sau một trận mưa nhiệt độ hạ xuống bảy tám độ, hơi lạnh ào ào lan tỏa trong không khí, bầu trời bị lớp mây đen dày đặc bao phủ, cả một tuần lễ không thấy ánh mặt trời.
Trong lớp có mấy đứa trẻ bị cảm, lúc đi học những tiếng ho vang lên không ngừng, Kỳ Ngôn dặn dò phụ huynh chú ý sức khỏe của con trẻ trong nhóm chat, bản thân cũng mặc thêm một chiếc quần giữ nhiệt, các giáo viên trong văn phòng mỗi người cầm một chiếc cốc giữ nhiệt trong tay, hơi nóng chưa từng dừng lại mỗi ngày.
Những năm trước, Kỳ Ngôn còn trẻ tuổi, giữa mùa đông cũng không để tâm mà uống nước lạnh, quần áo mặc trên người chỉ quan tâm tới thời trang mà bỏ qua thời tiết, hiện tại đã gần ba mươi, dần dần bắt đầu chú ý tới dưỡng sinh.
Cuối tuần làm vài trận mưa, bên ngoài lạnh thấu xương.
Kỳ Ngôn gửi xe đi sửa, sau đó tới nhà bố mẹ ăn uống, khoảng ba giờ chiều bắt xe về nhà. Lúc ra ngoài trời còn chưa mưa, lúc này ngoài trời mưa rơi tí tách, nói mưa to cũng không to, nói mưa nhỏ cũng không nhỏ.
Xe tắc-xi dừng trước cổng khu nhà, cửa kính xe bị phủ lên một lớp sương mờ, Kỳ Ngôn trả tiền xuống xe, che ô đi vào trong, vừa tới trước cửa ra vào, liền nhìn thấy một bóng người gầy gò đứng trước thang máy, đang đợi thang máy xuống.
"Lục Uy?"
Cô gái nhỏ cúi đầu đứng đó, mặc chiếc áo dài màu tím, hai tay ôm lấy cặp sách khoác trước ngực, hai vai khẽ run lên, nghe thấy âm thanh liền quay đầu, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo xinh đẹp ấy dính đầy nước mưa, trước trán là mấy lọn tóc ướt dính lên, nhìn rất chật vật.
"Vâng, cô Kỳ." Âm thanh của cô bé mang theo giọng mũi nồng đượm, cổ họng hơi khàn khàn, đôi mắt đen láy ngạc nhiên nhìn Kỳ Ngôn.
Lúc này Kỳ Ngôn mới phát hiện cơ thể Lục Uy đã ướt đẫm, ướt như chuột lột, vội đi về phía trước đỡ lấy vai cô bé, nhíu mày hỏi: "Em đi đâu thế? Sao lại ướt thế này?"
"Em vừa đi học đàn, quên mang theo ô." Lục Uy thật thà nói, sụt sịt mũi, nói xong còn ho hai tiếng.
Kỳ Ngôn ngẩn ra, đứa trẻ này thứ sáu đi học vẫn còn khỏe mạnh, một hôm không gặp lại cảm nặng thế này, lúc này còn dầm mưa, không cẩn thận rất dễ để lại mầm bệnh. Cô đang muốn hỏi sao mẹ em không đưa đón, đột nhiên nghĩ tới mấy hôm trước Lục Tri Kiều nói cuối tuần phải đi công tác, trong nhà chỉ có một mình cô bé.
Thang máy dừng ở tầng một, cửa chầm chậm mở ra.
Kỳ Ngôn đỡ Lục Uy vào trong, lên tầng chín, "Mẹ em không ở nhà đúng không?" Vừa nói vừa dẫn cô bé tới phòng 901, ngữ điệu sốt ruột, "Mau thay quần áo ướt ra rồi tắm nước nóng đi."
Lục Uy sửng sốt nhìn Kỳ Ngôn một cái, nghi hoặc tại sao cô giáo lại biết mẹ không ở nhà, quay đầu về phía cửa nhà mình, trong lòng có chút hoang mang, "Cô Kỳ, tự em có thể..."
Từ lần trước Kỳ Ngôn tịch thu điện thoại của cô bé, bảo mẹ tới lấy, Lục Uy liền sinh ra chút sợ hãi với Kỳ Ngôn, cho dù hôm đó mẹ về nhà không hề nói bất kì lời trách móc nào. Trong lòng Lục Uy, giáo viên suy cho cùng vẫn là giáo viên, cho dù có xinh đẹp nhường nào, dịu dàng ra sao, quan hệ của học sinh và giáo viên mãi mãi không thể bình đẳng, không thể làm bạn, cũng không cách nào thoải mái ở chung.
Âm thanh của cô bé lí nhí như muỗi, nhưng khiến Kỳ Ngôn nhanh chóng tỉnh táo.
Thầy giáo của Kỳ Ngôn từng cảnh cáo cô, hiện tại là thầy người ta, làm tốt công việc trong phận sự là đủ, tuyệt đối đừng để trái tim thánh mẫu lan tràn, quan tâm tới quá nhiều thứ, nếu không ngộ nhỡ chữa lợn lành thành lợn què, tới cuối cùng người khác không cảm kích, bản thân có miệng cũng khó giải thích.
Làm giáo viên, cô nên tận chức tận trách với giờ lên lớp, còn ngoài giờ lên lớp, cô không có bất kì trách nhiệm nào phải chăm sóc học sinh.
Dù sao, địa vị của giáo viên hiện tại cũng không giống như xưa.
Kỳ Ngôn buông tay giữ lấy vai của Lục Uy ra, giơ trong không trung, tuy bị bản thân thuyết phục, nhưng vẫn không quá yên tâm, liền dặn dò nói: "Tắm xong phải sấy khô tóc ngay, bật điều hòa lên, nhớ phải uống thuốc cảm, nếu có chỗ nào khó chịu, thì gọi điện thoại cho cô, hoặc là tới nhà đối diện tìm cô." Nói xong cười cười xoa đầu cô bé.
Lục Uy ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Kỳ Ngôn nhìn cô bé vào nhà, đóng cửa lại, ngây người đứng tại chỗ nhìn rất lâu, mãi tới khi tê chân, lúc này mới hoàn hồn, quay người về nhà.
Ngày mùa thu cùng mùa đông rất ngắn, chưa tới sáu giờ trời đã tối, các tòa cao ốc trong thành phố cũng sáng đèn, bên ngoài vẫn còn những hạt mưa lạnh bay phấp phớp, trên cửa sổ kết thành một lớp hơi nước mờ mờ.
Kỳ Ngôn nấu nướng xong, nghĩ tới một mình Lục Uy ở nhà, liền chuẩn bị gọi cô bé tới ăn cơm. Khoảng cách chỉ mấy bước chân, cô vừa bước chân ra khỏi nhà, nhìn lên số 901 ở phía đối diện men theo ánh đèn, đôi chân lại cứng ngắc tại chỗ.
Lời của thầy lặp đi lặp lại vang vọng bên tai, không ngừng gióng hồi chuông cảnh tỉnh cô.
Lòng tốt của Kỳ Ngôn từng phát tác, chủ động đưa một nam sinh ở xa về nhà, kết quả đứa trẻ đó nói địa chỉ giả, sau khi tới nơi, đợi cô rời đi, đứa trẻ đó liền ra ngoài chơi. Phụ huynh tan làm phát hiện con vẫn chưa về, gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, sau đó xông tới trường tìm con, xem camera giám sát, liên tục nói cô có ý đồ không đứng đắn với học sinh, mà khi đó Kỳ Ngôn đang ăn cơm ở nhà.
Chuyện này kinh động tới lãnh đạo, may mà sau đó nam sinh kia tự về nhà, nói rõ sự tình cho bố mẹ, mới có thể hóa giải hiểu lầm này.
Tới giờ, Kỳ Ngôn vẫn thấy run sợ.
... Kỳ Ngôn, thu lại trái tim thánh mẫu của em đi, con nhà người ta không liên quan tới em.
"Người ta" ở đây lại không phải ai khác, mà là Lục Tri Kiều, cho dù hai người không có bất kì quan hệ nào, nhưng cũng không phải người hoàn toàn xa lạ.
Kỳ Ngôn chống tay lên tường, cảm giác lạnh lẽo xuyên vào xương khiến bản thân giật mình, cô rụt ray lại, lông mi rung động dưới ánh đèn sáng trưng, cuối cùng vẫn dẹp bỏ suy nghĩ, quay ngược về nhà.
Cơn mưa vẫn chưa dừng lại, trời càng về đêm mưa càng lớn.
Gần mười giờ, Kỳ Ngôn chuẩn bị xong bài vở xong liền lên giường nằm từ sớm, vừa đắp mặt nạ vừa lướt điện thoại. Trong nhóm chat có mấy phụ huynh đang thảo luận bài tập, cô lướt qua hai cái, không lên tiếng, thoát ra ngoài.
Khung chat dấu sao ở vị trí trên cùng, trước chưa chưa từng xuất hiện dấu tròn đỏ, hôm đó sau khi thêm bạn bè, ngoài mấy bức ảnh xe Lục Tri Kiều gửi tới, hai người cũng chưa từng nói với nhau câu nào. Thời gian hiển thị tin nhắn trên màn hình là thứ ba, vô tri vô giác đã qua mấy ngày.
Vô số lần Kỳ Ngôn muốn nói gì đó, ngón tay lướt đi lướt lại trên bàn phím điện thoại, viết một câu rồi lại xóa một câu, cuối cùng vẫn không gửi đi.
Trang cá nhân của Lục Tri Kiều rất sạch sẽ, cũng rất vô vị, không có ảnh hay trạng thái thường ngày, chỉ có những liên kết tin tức cứ cách năm ba hôm được chia sẻ một lần, từ nội dung tin tức đại khái có thể đoán ra Lục Tri Kiều làm ngành nghề liên quan tới marketing, từ đó cũng không khó hiểu là tại sao cô ấy lại bận rộn như thế.
Nước mưa ngoài cửa sổ rơi trên lá cây, phát ra những tiếng tí tách, điều hòa chế độ ấm chầm chậm thổi, ánh đèn màu vàng đầu giường chiếu sáng cả phòng ngủ, ấm áp lại dịu nhẹ.
Kỳ Ngôn nhìn ảnh đại diện Wechat của Lục Tri Kiều mà thất thần, bức ảnh màu tím cao quý trang nhã, giống y như người. Nhìn mãi nhìn mãi, bông hoa oải hương dần dần biến thành bộ quần áo màu tím, Kỳ Ngôn lại nhớ tới Lục Uy.
Buổi chiều gặp cô gái nhỏ, vừa tắc mũi vừa ho, nhìn dáng vẻ rất bệnh tật, trong nhà không có người lớn, thật sự rất đáng thương, trong lòng Kỳ Ngôn cứ có cảm giác không chân thực.
Đặt điện thoại xuống, nhắm mắt nằm một lúc, đột nhiên cô bật dậy như xác sống, gỡ mặt nạ trên mặt xuống, ném vào thùng rác, tới nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó khoác áo, cầm chìa khóa ra ngoài, gõ cửa phòng đối diện.
Còn ấn cả chuông cửa, rất lâu không có người mở cửa.
Kỳ Ngôn không yên tâm, nghĩ có lẽ đứa trẻ đã ngủ, không gõ cửa nữa, đang định quay người về phòng, đột nhiên cửa mở ra.
Một tia sáng lọt ra, trong phòng đèn điện sáng trưng.
"Cô... khụ khụ... cô Kỳ... khụ..." Trên người Lục Uy quấn một chiếc chăn dày, vẻ mặt mệt mỏi, khuôn mặt đỏ ửng như muốn trào máu, lúc nói chuyện không ngừng ho khù khụ, cơ thể không khống chế được run rẩy.
Kỳ Ngôn nhíu mày, đưa tay sờ lên trán cô bé.