Lung Văn Song Bức Ngọc

Chương 26




Tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, dưới ánh sáng của đèn pha có thể nhìn thấy một gian thạch thất rất lớn ở phía trước. Bàn Tử lấy la bàn ra kiểm tra một chút rồi nói phương hướng không sai. Vậy thì gian thạch thất trước mặt này có đến tám, chín phần chính là gian thạch thất phía Đông mà chúng tôi muốn đến.

Tuy rằng thoạt nhìn phía trước không hề có chướng ngại, thế nhưng lại cho người ta một cảm giác bất an chẳng hiểu vì sao.

Vốn dĩ có ba người Bàn Tử, Hắc Nhãn Kính và Muộn Du Bình thì việc hạ đấu cũng không có gì quá mức khó khăn. Thế nhưng hiện tại cái mà chúng tôi phải đối mặt ở trong ngôi mộ cổ này lại không phải bánh tông, mà là người sống.

Hơn nữa, Hắc Nhãn Kính đã bị thương, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì còn không thể nào lường trước được. Người này tuy rằng bộ dáng cà lơ phất phơ cười đùa cợt nhả, nhưng là sắc mặt đã tái nhợt, bờ môi cũng bắt đầu tím ngắt cả rồi. Tôi càng nhìn mà càng không nỡ, vì thế liền đề xuất với mọi người, để tôi mang Hắc Nhãn Kính ra ngoài trước, khi bọn họ ra ngoài sẽ liên lạc với tôi sau.

Mọi người nghĩ nghĩ một chút thì đều cảm thấy phương án này rất hợp lý, chỉ riêng Hắc Nhãn Kính là phản đối đến cùng. Anh ta nói đường về cũng sẽ không an toàn, một mình một người chạy ra còn không chắc sẽ thoát thân, huống hồ trên lưng còn cõng theo một người khác. Như thế chẳng khác nào hai người cùng dắt tay nhau nhảy ào xuống địa ngục cả. Anh ta còn nói, nếu như cùng tôi đi chịu chết, thà rằng cùng ở lại đây, nói không chừng còn tìm thấy một chút sinh cơ.

Mọi người lại nghĩ nghĩ mội chút, vẫn là cảm thấy tôi nói có lý hơn. Nếu tôi không mang Hắc Nhãn Kính ra ngoài trước, chỉ sợ một lát nữa gặp phải tình huống ác liệt gì chúng tôi sẽ trở thành gánh nặng cho đám người bọn họ.

Hắc Nhãn Kính nghe vậy thì bảo, “Tôi thà rằng trở thành gánh nặng cho tất cả mọi người, cũng không muốn cùng cậu đâm đầu vào chỗ chết đâu.”

Trán tôi nổi đầy gân xanh, xắn tay áo định bụng đi tới đánh cho anh ta một trận, thế nhưng anh ta lại vội vàng vỗ vỗ Bàn Tử ý nói chạy mau.

Đang lúc chơi đùa vui vẻ như thế, bất chợt ở phía cuối hành lang truyền tới một tiếng cười lạnh đến thấu xương.

Mọi người nhất thời ngẩn ra, Muộn Du Bình là người có phản ứng nhanh lẹ nhất, anh ta xoay người một cái ra hiệu chúng tôi im lặng tập trung tinh thần, sau đó đảo mắt nhìn về phía đằng sau.

Ở phía cuối hành lang không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm hai người, bọn chúng trong tay đều lăm lăm khẩu súng. Giờ phút này, họng súng đen kịt kia đang nhắm thằng về phía Muộn Du Bình.

Tôi vừa nhìn thấy bọn chúng liền luống cuống tay chân, Muộn Du Bình này nếu như đối phó với quái vậy vuốt dài răng sắc thì còn có cửa, thế nhưng đối mặt với súng ống đạn dược thì…

Không ngờ hai người kia thế nhưng lại không vội vàng nổ súng, trái lại chầm chậm đi tới phía chúng tôi. Tôi thừa dịp có Bàn Tử và Muộn Du Bình che chắn, liền rút một khẩu súng lục ở trong ba lô ra, lặng lẽ nhét vào túi áo của mình.

Người tới quả nhiên là ông chủ Hoàng và lão K. Vừa nhìn rõ hai người bọn họ, A Qua đứng bên cạnh tôi dường như khe khẽ run lên, xem ra thằng nhóc đang nỗ lực trấn định tâm tư của chính mình.

Tuy rằng chỉ gặp qua bọn họ ở hành lang tối tăm u ám kia có một lần, nhưng ấn tượng của tôi đối với hai người này lại vô cùng sâu sắc. Đặc biệt là lão K kiệm lời nhưng ánh mắt luôn lóe hung quang kia, nếu phải giao chiến cùng người như thế trong đầu chắc chắn phải chuẩn bị sẵn tinh thần liều chết xông lên rồi. Ngược lại với lão K, ông chủ Hoàng ở bên cạnh bộ dáng cực kỳ ngả ngớn. Nếu không phải trên tay người này lăm lăm cầm một khẩu súng sáng bóng thì tôi quả thực cảm thấy gã ta có chút gì hao hao Hắc Nhãn Kính.

“Tốc độ của mấy vị thật sự là có hơi chậm chạp, xem ra muốn nhặt đồ dư mà chúng tôi vứt ăn không hết đi?”  Ông chủ Hoàng cười hì hì, thế nhưng lời nói thì lại chẳng chút lọt tai, “Chúng tôi mở cánh cửa này cũng mất không ít khí lực đâu.”

Bàn Tử nhẹ nhàng đặt Hắc Nhãn Kính xuống, ra hiệu cho tôi đỡ anh ta lên lưng, sau đó vươn chân vươn tay khởi động một chút, “Bớt nói nhảm đi, chúng mày, con mẹ nó, nói rõ cho Bàn gia đây nghe xem, chuyện của Khô Quy Tử là như thế nào?”

“Nha.” Ông chủ Hoàng cười to một tiếng, lộ ra cái miệng đầy răng bọc vàng, “Sao nào? Đừng có bảo với tao là chúng mày hạ đấu để lôi chuyện cũ ra đàm đạo đấy. Lão già kia không tuân thủ quy tắc, sớm đi gặp Diêm Vương cũng không thể oán trách người khác được.”

“Con mẹ nó, mày câm miệng đi!” A Qua phát hỏa lên.

Mắt thấy thằng nhóc sắp sửa lao lên phía trước, tôi liền vội vàng vươn tay kéo nó lại một phen.

Ông chủ Hoàng vừa nhìn thấy A Qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Ai đây chứ? Không phải tiểu thiếu gia nhà Khô Quy Tử sao? Sao nào? Chú mày cũng luyến tiếc nửa miếng ngọc còn sót lại trong đấu cho nên kéo bè kéo lũ đi xuống đây cướp đoạt à?”

A Qua chán nản, cắn răng không lên tiếng. Tuy rằng mục đích của thằng nhóc này là báo thù cho sư phụ, thế nhưng nói nó hạ đấu vì nửa miếng ngọc còn lại cũng không có gì sai.

Ông chủ Hoàng hắc hắc cười mất tiếng, giơ bàn tay trái không cầm súng lên cao. Chỉ thấy một tia sáng đỏ như máu bất chợt lóe lên, thì ra là ánh sáng phản chiếu do đèn pin phả tới nửa miếng Lung văn song bức ngọc còn lại mà gã đang nắm chặt trong tay.

Tôi cảm thấy vùng cổ nóng lên, tựa hồ còn kèm theo một cảm giác đau nhói.

Bàn Tử không cam lòng chửi thề một tiếng.

Ông chủ Hoàng như tung hứng tiền xu mà ném qua ném lại nửa miếng ngọc, dáng vẻ du côn cười nói, “Sao nào? Chẳng lẽ chúng mày muốn bắt tao tới cục cảnh sát hay sao? Chúng mày mà cũng có gan can thiệp vào chuyện của Lôi Tử này?”

Tiếng nói của gã còn chưa dứt hẳn, Muộn Du Bình đã bất chợt nhảy lên, nắm chặt bàn tay đang cầm khối Lung văn song bức ngọc kia, ngay sau đó dùng đầu gối hung hăng đánh thẳng vào phần dưới cằm của đối phương.

Động tác của anh ta nhanh đến ác liệt, chúng tôi còn chưa kịp có phản ứng gì đã thấy ông chủ Hoàng kêu lên một tiếng rồi ngã ngửa về phía sau. Khối Lung văn song bức ngọc ở trong tay gã cũng theo đó mà rớt ra.

Song, phản ứng của lão K bên cạnh cũng cực kì nhanh nhẹn. Muộn Du Bình còn chưa kịp tiếp đất, gã đã rút một con dao cấp tốc bổ về phía anh ta. Muộn Du Bình không kịp né tránh, chỉ đành vung khuỷu tay chặn lại đòn tấn công của đối phương. Thấy thế lão K dứt khoát giơ khẩu súng đang cầm trong tay còn lại lên, dí sát vào thái dương của Muộn Du Bình.

Đúng lúc ấy Bàn Tử bất chợt hét lớn một tiếng, lao tới xô lão K đang ở bên người Muộn Du Bình ra, chỉ là đà lao mạnh quá cho nên cả hai người bọn họ đều lảo đảo ngã về phía sau, rồi liên tục lăn tiếp mấy vòng.

Muộn Du Bình vừa được rảnh tay, lại thấy ông chủ Hoàng ở bên kia lồm cồm bò dậy vươn tay thu lại nửa khối Lung văn song bức ngọc đang rơi trên mặt đất, vì thế vội vàng vung chân đá cho người nọ một cái.

A Qua thấy đối phương dường như không dậy nổi, chạy tới ý đồ đoạt lấy miếng ngọc bội. Chẳng ngờ ông chủ Hoàng kia gian manh xảo quyệt, vừa thấy có người chạy đến liền vung tay ném miếng ngọc vào một khe đá nhỏ hẹp của trên vách tường. Sau khi xác định miếng ngọc được an toàn, gã mới xoay người nã một phát súng về phía Muộn Du Bình. May là người kia sớm có đề phòng cho nên kịp thời tránh được.

Bàn Tử ở bên kia đã có dấu hiệu không ổn, ngay từ đầu ai cũng biết lão K này là một nhân vật vô cùng lợi hại. Tuy rằng lúc này gão bị Bàn Tử xô ngã thế nhưng cũng không bị tổn thương gì, sau khi giao thủ với Bàn Tử một phen thì dần dần chiếm thế thượng phong.

A Qua nhìn thấy anh họ mình sắp chịu không nổi nữa liền xoay người chạy đến hỗ trợ, nhưng lại bị hai phát súng vội vàng của ông chủ Hoàng bắn sát gót chân. Chỉ trong nháy mắt ấy lão K đã thoát khỏi Bàn Tử, một tay nện xuống gáy của A Qua, đánh ngất tên nhóc này, sau đó bổ tới công kích Muộn Du Bình.

Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Bàn Tử, nhận thấy sắc mặt anh ta trắng nhợt thế nhưng dường như vẫn còn hô hấp, lúc này mới có một chút yên tâm – chẳng qua là bất tỉnh nhân sự mà thôi.

Tình hình trước mắt biến chuyển vô cùng tồi tệ, chúng tôi vốn dĩ ba đấu hay hiện nay đã thành một chọi với hai. Muộn Du Bình cho dù có là thần tiên thì cũng không cách nào phân thân được. Tôi cắn chặt răng định bụng xông lên tiếp ứng, thế nhưng Hắc Nhãn Kính lại cực lực giữ tôi lại.

Ngay khi tôi và Hắc Nhãn Kính đang lôi kéo giằng co thì ông chủ Hoàng lại nã một phát súng về phía Muộn Du Bình. Anh ta lắc mình né tránh, thế nhưng ngay sau đó vì trúng phải một quyền của lão K mà bật ra một tiếng kêu đau đớn vô cùng. Ông chủ Hoàng lại bắn ra một phát đạn nữa, lần này Muộn Du Bình miễn cưỡng lắm mới tránh thoát được. Lão K tiếp tục vung chân đá tới, nhất thời Muộn Du Bình lại trúng phải một cước cực mạnh của đối phương.

Chính là lúc này! Muộn Du Bình đang bị hai người kia che khuất, mà bọn chúng lại đang quay lưng về phía tôi, gần như đối với tôi không có một tia phòng bị. Tôi rút súng nhắm tới mục tiêu bóp cò một cái.

Lão K hét thảm một tiếng, bắp đùi chân phải nhất thời huyết nhục mơ hồ. Gã ta lảo đảo xoay người, con mắt đỏ au chằm chằm  nhìn về phía tôi.

Tôi bị gã ta nhìn đến mức toàn thân run rẩy, hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể vừa tiếp tục chĩa súng về phía gã, vừa dùng thân thể mình che chắn cho Hắc Nhãn Kính không hề có khả năng phòng vệ ở phía sau.

Vào thời khắc ấy Muộn Du Bình vốn đã ngã xuống lại mãnh liệt đứng lên, dùng sức nắm chặt lấy cánh tay đang cầm súng của ông chủ Hoàng bẻ mạnh một cái. Cho tới bây giờ lực tay của người này vẫn là thứ khiến tôi vô cùng khiếp sợ. Ở trong Lỗ vương cung chính là đôi tay ấy đã dễ dàng bẻ gẫy cổ huyết thi, cảnh tượng đó, mỗi lần tôi nhớ lại vẫn không khỏi cảm thấy hồn bay phách lạc.

Vì lẽ đó, ngay khi anh ta nắm chặt cánh tay phải của ông chủ Hoàng hung hăng bẻ một cái thì một tiếng xương cốt gãy nát thanh thúy vang lên. Âm thanh vang vọng từng hồi kia ở trong không gian hàng lang trống trải khiến cho tôi đứng ở cách đó một quãng xa xa vẫn còn nghe đến cực kì sắc nét.

Hắc Nhãn Kính đứng ở một bên nghe thế cũng hít vào một hơi lãnh khí, thầm nói, “Chắc chắn là rất đau!”

Quả nhiên, Hắc Nhãn Kính vừa mới dứt lời thì tiếng kêu thảm thiết của ông chủ Hoàng đã vang lên chấn động một vùng mộ đạo, khẩu súng trong tay gã ta cũng theo đó và rơi xuống.

Muộn Du Bình xoay người bước tới đá văng khẩu súng ra xa. Khẩu súng kia sau đó đập mạnh lên vách tường rồi vỡ tung làm mấy mảnh.

Khi tôi còn đang kinh hãi vì tình cảnh của ông chủ Hoàng thì lão K bất chợt giơ súng nã về phía tôi. May mắn, viên đạn chỉ sượt qua cánh tay tôi, cũng không có tổn thương nghiêm trọng. Tôi bị giật mình lảo đảo một cái, sau đó tức thì cố gắng hết sức ổn định bước chân.

Khi phát súng kia vừa vang lên, Muộn Du Bình liền phi thân tới hung hăng đá mạnh vào vết thương nơi bắp đùi của lão K một cái, sức mạnh trên chân anh ta khiến cho tôi nhìn mà thấy giật nảy mình. Sau đó lão K thất thanh hét lên một tiếng, thế nhưng hoàn toàn không yếu ớt giống như ông chủ Hoàng, cư nhiên vòng ra sau đánh móc vào gáy Muộn Du Bình.

Người kia dường như đã có chuẩn bị, nghiêng người tránh khỏi công kích của lão K, lại nhấc chân mạnh mẽ đạp vào phần bụng dưới của đối phương.

“Thế mà hung ác đến mức đá vào nỗi đau thầm kín của con nhà người ta nha!” Hắc Nhãn Kính sờ cằm, bộ dáng vô cùng nhàn hạ, “Thật không giống phong cách của anh ta…”

Tôi nghe anh ta đùa giỡn vậy nhưng không có tâm tình hưởng ứng. Bởi vì vào lúc ấy, một hồi thanh âm ‘sàn sạt’ bất chợt vang lên, giống như một loài sinh vật nào đó dang trượt trên mặt sàn vậy. Thanh âm này nghe có chút quen tai, tôi hẳn là đã nghe thấy ở chỗ nào đó rồi, nhưng giờ phút này tôi cũng để tâm tới tiếng động quỷ dị này nhiều lắm.

Tôi nhận thấy những động tác sau đó của Muộn Du Bình càng lúc càng nhanh và ác liệt, không hề có lấy một chút do dự nào. Lão K bởi vì chân mang thương tích, lại thêm thế công quá mức dồn dập của đối phương cho nên nhất thời không cách nào chống đỡ. Động tác của Muộn Du Bình có cái gì đó không ổn, anh ta hình như đã nổi sát tâm, mỗi một chiêu đánh ra đều phi thường trí mạng. Lão K bị dồn vào góc tường không thể cựa quậy, Muộn Du Bình vươn tay cánh phải tới hung hăng bóp cổ gã ta.

“Xong đời rồi, anh ta muốn giết người.” Hắc Nhãn Kính khẽ nói rồi trở mình một cái hình như đang định ngồi xuống.

Thần kinh của tôi nhất thời căng như dây đàn, lời nói còn chưa chạy qua đại não đã vội vã bật ra, “Trương Khởi Linh! Đừng giết gã!”

Đối thủ mà trước đây chúng tôi gặp phải đa phần đều là bánh tông hoặc quái thú, có giết chết thì trong lòng cũng không có vướng mắc gì. Thế nhưng hiện tại, đối phương rõ ràng là một con người, cho dù người đó mắc phải tội ác tày trời thì cũng vẫn được pháp luật bảo vệ. Nếu ra tay giết chết bọn chúng thì cũng có khác nào cùng một loại với bọn chúng đâu?

Nghe được thanh âm của tôi, Muộn Du Bình bất chợt ngẩn người, động tác trên tay cũng theo đó mà dừng lại, lão K thoáng chốc được thả ra.

Vào lúc chúng tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm thì ông chủ Hoàng lại bất ngờ xuất hiện ở phía sau lưng Muộn Du Bình, dùng cái tay lành lặn còn lại lăm lăm cầm phần bang súng đã vỡ tan, hung hăng phang thẳng xuống đầu của anh ta.

Lần này Muộn Du Bình không kịp đề phòng, lập tức lĩnh đủ một đòn kia. Máu đỏ trên trán từ từ chảy xuống, đôi chân anh ta cũng lảo đảo một hồi.

Lão K hít thở mấy hơi để thuận khí, nhặt lại khẩu súng vừa mới bị rơi ở dưới chân, một phát ném đi. Ông chủ Hoàng kịp thời tiếp được, không chút do dự chĩa nòng súng về phía cả đám chúng tôi, bóp cò. Tôi giật mình kinh hãi vội vã cúi đầu, may nhờ có Hắc Nhãn Kính ở bên cạnh nhanh tay kéo xuống một cái nên mới tránh thoát được.

Muộn Du Bình hình như không còn đứng vững được nữa, thế nhưng vẫn vươn tay kéo ông chủ Hoàng sang, thẳng tay nện một quyền vào ngay mặt gã, cản không cho gã tiếp tục nã súng về phía chúng tôi.

Ông chủ Hoàng trúng một quyền này thì máu mũi tung tóe khắp nơi. Gã thối lui về phía sau mấy bước sau đó nhắm thẳng họng súng về phía Muộn Du Bình. Mà lão K ở phía sau lưng cũng đúng lúc nhào tới giữ chặt hai vai anh ta, hoàn toàn khống chế hoạt động của đối phương.

Trong đầu nổ bùm một tiếng, tôi mạnh mẽ gạt cánh tay đang núi chặt của Hắc Nhãn Kính ra khỏi người mình, nhanh chóng chạy về phía trước, thế nhưng khoảng cách giữa tối và bọn họ quá xa.

Ông chủ Hoàng cười lạnh một tiếng, “Quả không hổ là Trương câm điếc, hôm nay rốt cuộc tao cũng có thể được mở mang tầm mắt rồi.”

Họng súng của gã ta lúc này đã đặt lên trước trán của Muộn Du Bình! Đừng!

Tôi cảm thấy đầu óc mình bất chợt nhũn như tương hồ, hai chân không tự chủ được cứ thế lao về phía trước. Tôi liều mạng gia tăng tốc độ nhưng là khoảng cách giữa tôi và đám người Muộn Du Bình dường như chẳng hề được rút ngắn đi.

Đừng!!

Trong lòng tôi điên cuồng gào thét, cổ họng thế nhưng lại khản đặc không bật ra được một tiếng nào.

Cái chết đã cận kề, song Muộn Du Bình lại không hề nhìn vào đối thủ. Giờ phút này vậy mà anh ta lại quay đầu nhìn về phía tôi. Tuy rằng ánh mắt của người kia vẫn bình thản không chút gợn sóng như mọi khi, thế nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy một chút quyến luyến không muốn chia lìa nào đó.

Vì sao?! Vì sao lại nhìn tôi như thế?!

Lòng tôi đau như bị người xé toạc ra. Không phải đã nói không thích tôi sao? Không phải đã nói tôi là một vướng bận hay sao?!

Vậy thì anh mắt kia của anh có ý nghĩa gì?!

Chết tiệt! Chiết tiệt!! Chết tiệt!!!

Tôi trừng lớn con mắt nhìn ngón tay đặt trên cò súng ông chủ Hoàng kia chuyển động.

“Trương Khởi Linh–!!!”

Rốt cuộc tôi cũng có thể lên tiếng, thanh âm như đang nức nở nghẹn ngào, yếu ớt thê lương khiến người ta nghe mà rơi lệ.

Cho đến lúc này, tôi mới phát hiện, thì ra tình cảm mà tôi dành cho anh ta đã đến mức không phải cứ nói buông là có thể buông được nữa rồi. Thứ tình cảm này đã thấm sâu vào tận xương tủy tôi, cả cuộc đời này có lẽ cũng không cách nào phai nhạt.

Chỉ cần tiếng súng kia vang lên, chúng tôi sẽ âm dương cách biệt. Mà thực ra, tôi cũng không có lòng tin rằng mình sẽ còn có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Đúng vào lúc ấy, một mùi tanh nồng đột nhiên sộc đến. Một bóng đen rất lớn xé nát không gian lao tới, mãnh liệt đánh úp về phía ông chủ Hoàng vốn dĩ cách ‘nó’ không xa!

— Chỉ biết nhân vật chính không dễ mà thăng thiên được —


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.