Lung Linh Tán

Chương 4




"phập".

" Thanh Diệm.. Nàng... ".

Mũi kiếm của Thanh Diệm đâm đến, vừa chạm vào mạn sườn Tiếu Tam Tiếu liền nghe.

"Dừng tay.. ".

"Ầm".

Một luồn chưởng phong đánh tới, mạnh mẽ hất văng Thanh Diệm, từ trên trời xuất hiện một hồng y thiếu nữ, trên hồng y thêu rất đậm những hoa văn hình ngọn lửa, khiến cả người nàng như đang bốc cháy.

"Là Viêm Ngọc, con gái Viêm Đế".

Nhiều người hô lên, không ai là không biết hai cha con tà thần Viêm Đế. Mười năm trước, tà thần Viêm Đế dẫn theo con gái xưng bá giang hồ, đốt phá, chém giết khắp nơi, khiến cho sinh linh đồ thán.

Cũng may, lúc bấy giờ gã bị Tiếu Diện đánh bại, đành quy ẩn giang hồ, dù vậy, nhìn thấy hai cha con Viên Đế là mọi người lại hận không thể băm họ ra thành muôn mãnh cho hả cơn giận.

Đương nhiên, mười năm trước, Viêm Ngọc còn nhỏ, sở dĩ lúc này bọn họ nhận ra nàng chính do y phục đặc thù của cha con nàng.

Thanh Trúc chưởng giáo biết ngay ý định của Viêm Ngọc là đến giải cứu Tiếu Tam Tiếu. Bà ta tức thì động thủ, chỉ thấy một dàn dư ảnh lướt đến cạnh Tiếu Tam Tiếu.

"Đừng hòng trốn thoát".

"Phanh".

Thanh Trúc chưởng giáo đánh liên hoàn lên người Tiếu Tam Tiếu năm chưởng. Viêm Ngọc không kịp ứng cứu, nàng thét lên:"Mụ gia kia, bà dám.. ".

"Ầm.. ".

Viêm Ngọc cũng đánh xuống mấy chưỡng, đẩy lùi Thanh Trúc chưởng giáo rồi cướp lấy Tiếu Tam Tiếu bay đi.

Toàn trường ngẩn ra, mọi chuyện diễn biến chỉ trong nháy mắt, thoáng cái, bóng Viêm Ngọc cùng Tiếu Tam Tiếu đã biến mất.

Thanh Diệm nhìn thanh trường kiếm còn loan lỗ máu trên nền đất, tâm tình nàng rất loạn, nàng cũng không biết bản thân vừa làm gì.

Thanh Trúc chưởng giáo gọi hai sư muội đỡ nàng về lại chỗ ngồi của các đệ tử để trị thương.

Đại hội võ lâm tiếp tục diễn ra.

Viêm Ngọc cứu được Tiếu Tam Tiếu ra nhưng hắn chỉ còn nữa cái mạng.

Nàng đành đưa hắn đến một cái động đá ở ngoại thành, liên tục vận công trị thương cho hắn.

Tiếu Tam Tiếu nằm lặng im trên cái giường đá do thạch nhủ tạo thành, bốn bên bóng tối vô tận che phủ cả thế gian, hắn run lên trong bóng tối, không dám đối mặt sự thật là sư phụ hắn đã chết, càng không dám nghĩ đến người con gái hắn yêu thương lại nhẫn tâm đâm hắn ba kiếm, thực sự muốn giết hắn.

Mặc cho Viêm Ngọc vẫn ở bên chăm sóc nhưng Tiếu Tam Tiếu vẫn nằm trơ như đá, như chưa từng quen biết nàng.

Trong đầu hắn lơ mơ chút cảm ứng có người chăm sóc mình, nhưng chỉ sau khoảnh khắc ngắn lại trở về trạng thái miên man...

Viêm Ngọc run rẩy đưa tay từ từ ôm lấy khuôn mặt hắn. Những đường nét quen thuộc khiến tim nàng đã bao đêm mong nhớ, khóe miệng khẽ run lên trong tiếng gọi thiết tha: "A Ngốc, A Ngốc, đừng làm ta sợ."

Cái tên A Ngốc chính là nàng đặt cho hắn, khi đó hắn mất trí nhớ, nhưng luôn vui vẽ, không có cái bộ dạng thê lương như hiện tại.

Bây giờ thì mặc nàng gọi, hắn vẫn im lìm, nét mặt không thay đổi, là đau thương, là run rẩy.

Gió đêm lạnh lẽo, tiếng cỏ cây xào xạc. Dưới ánh trăng kia, có ai biết đến góc nhỏ trong cái động đá hoang tàn này, có ai biết đến tình yêu mà nàng dành cho hắn.

Những giọt lệ long lanh rơi từ mắt Viêm Ngọc lên khuôn mặt Tiếu Tam Tiếu, mang theo cả hơi ấm của nàng.

Thế gian ai xem thường hắn, ai khen chê, thù ghét hắn, miễn là được gần hắn, nàng cũng chẳng bận tâm gì khác.

Cái bọn nhân sĩ võ lâm kia, nếu hắn muốn, nàng sẽ giúp hắn diệt tất cả, chỉ cần hắn tỉnh lại, muốn nàng làm gì cũng được.

Yêu một người nhất thiết cần đối phương biết sao.?

Yêu một người cần lý do sao?

Yêu một người cần đền đáp sao?

Những thứ đó, nàng không cần, chỉ cần hắn sống tốt là được.

Viêm Ngọc nhẹ nhàng kéo hắn lại gần hơn, thì thầm nói. "Đừng sợ, mình không được sợ!" Nàng tự nhủ với lòng, đoạn khẽ ôm lấy đầu hắn, ghì đầu hắn vào lòng như không muốn rời ra.

Ngẩng đầu nhìn trời, trên cao kia mặt trăng vẫn tỏa sáng lung linh. "A Ngốc, A Ngốc, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi, ngươi hãy phấn chân lên, cố lên nào...!" Nàng thì thầm, giọng nói dịu dàng mà ấm áp. Ánh trăng vẫn chiếu xuống trần gian, chiếu rọi bóng của một tiểu cô nương đang dùng thân mình che sương gió cho người nàng yêu.

Chỉ là cơn gió lạnh vẫn không ngừng lùa những đám sương lãng vãng từ ngoài của động bay vào, sương lạnh phủ kính hai người không thương tiếc... Chỉ có trăng muôn đời đều như vậy, lặng lẽ, dịu dàng, rọi sáng màn đêm và không tổn thương ai…

Mặt trời lên rồi lặn, ngày dài đến đêm thâu, Viêm Ngọc không nhớ mình đã ở lại đây bao lâu rồi. Mỗi ngày mỗi đêm qua đi, cảm giác tuyệt vọng trong tâm nàng lại dày lên một chút, cứ lặng lẽ ở cạnh hắn trong tình trạng thế này, liệu mọi chuyện có ổn không?

Nhìn con người tiều tụy tội nghiệp trước mặt nàng đây, chẳng khác nào một khúc gỗ không hơn không kém.

Trái tim nàng quặn thắt, cuối cùng cũng đi đến một quyết định điên rồ, nàng muốn dùng hỏa mệnh tu luyện được bấy lâu nay, dùng cứu hắn.

Làm như vậy, nàng sẽ chết.

"Hối hận? Ta lỡ yêu chàng mất rồi ".

Viêm Ngọc dịu dàng nhìn hắn, hỏa mệnh trong thân thể nàng bay ra, là một ngọn lửa màu đỏ chói, như một ngọn đèn rực rỡ giữa màn đêm.

Ngọn lửa ấy nương theo cái lỗ kiếm đâm trên ngực Tiếu Tam Tiếu, chui vào cơ thể, lan tỏa một sức nóng mãnh liệt, khiến vết thương nhanh chóng khép miệng, lục phủ ngủ tạng của hắn bị năm chưởng của Thanh Trúc chưởng giáo đánh gần như vỡ vụn cũng được khôi phục một cách kỳ lạ.

Khi Tiếu Tam Tiếu tĩnh dậy, liền thấy Viêm Ngọc đang ôm lấy mình, toàn thân nàng lạnh ngắt, hơi thở đã biến mất.

Hắn ngẫn ra, trong đêm tối, kéo dài một tiếng thét..

"Viêm Ngọc!....".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.