9: tầng hai cực huyền kinh
Trong màn đêm , tại một khu chợ phía đông thành phố Trung Hải, xung quanh ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập, vào buổi đêm, có rất nhiều hàng quán được bày bán, có lẽ tại một thành phố Quốc tế như Trung Hải khu chợ này là một góc tối, những người giàu có luôn cảm thấy nơi này thật xấu hổ, thầm hy vọng nó không còn tồn tại nữa.
Ở một quầy hàng bán đồ ăn đêm, có một thanh niên trông rất anh tuấn tuổi chừng 19 nhưng mặc quần áo khá rẻ tiền, khuôn mặt lấm lem, đang chuẩn bị cơm cho khách ăn đêm, hắn tuy bộ dáng rất ưa nhìn nhưng điều đó cũng chẳng làm quầy hàng ở đây sáng sủa hơn bao nhiêu.
Kẻ đó chính là Trầm Vân, hắn di chuyển đến Trung Hải cũng được hơn 1 năm trời, lúc đầu hắn còn nhốt mình ở trong một quán trọ cũ để tu luyện, nhưng nửa năm gần đây, thấy mọi việc gần lắng xuống vì thế hắn quyết định dùng khả năng duy nhất của mình “ đó là làm cơm “.
Mở quán cũng được hơn hằng ngày hắn ở trong nhà tu luyện từ sáng, đến đêm Trầm Vân bắt đầu mở quán, cứ lặp đi lặp như vậy đã được một năm trời.
10 giờ đêm cũng đã đến giờ đóng cửa, đợi thực khách cuối cùng ra về, Trầm đóng cửa hàng. Lần này không như mọi khi, hắn không trở về nhà ngay, mà lại chạy đến khu công viên phía ngay phía trung tâm thành phố Trung Hải, hôm nay hắn đến đó để kiểm chứng, từ lúc hắn bắt đầu tu luyện đến nay, độ nhạy cảm với thiên địa nguyên khí đã khác xưa rất nhiều, có lần hắn đi ngang qua công viên vào buối sáng, phát hiện nguyên khí trong này nồng đậm lạ thường, hôm nay hắn đến đây để thử chút vận may
Khi đến được công viện hắn tựa người vào gốc cây liễu cạnh bờ hồ, bắt đầu vận chuyển công pháp, thu nạp thiên địa nguyên khí, hắn mừng rỡ cảm giác được nguyên khí khi hắn tu luyện ở trong công viên nồng đậm hơn so với khi tu luyện ở trong nhà rất nhiều, hắn tu luyện hơn một năm đến nay, đã sớm đạt đến bình cảnh, hắn cần một một nơi nguyên khí nồng đậm để đột phá bức màn này.
Trong đêm tối tĩnh mịch, ánh trăng chiếu rọi trên bờ hồ, Trầm Vân ngồi đó, bên gốc cây liễu, cứ thế cứ thế không ngừng thổ nạp
gần 2 giờ đêm, tu luyện mất 3 tiếng, Trầm Vân thở ra một ngụm khí, đứng bật dậy, tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, cơ thể cứ như là được thay mới hoàn toàn,
Trầm Vân cảm nhận được trong đan điền của mình hình thành một luồng khí, hắn mừng rỡ nhận ra mình đã vượt qua tầng thứ nhất, tiến vào tầng thứ hai của Cực Huyền Kinh, đây là tên hắn nhận ra được khi nghiên cứu văn tự cổ hơn một năm nay
Theo hắn biết khi tiến vào tầng thứ hai, trong cơ thể sẽ xuất hiện một luồng nguyên khí, đại khái đó là một cái túi chứa nguyên khí,để vận chuyển nguyên khí đi khắp kỳ kinh bát mạnh trong cơ thể, khi cơ thể khai mở được ít kinh mạch, sử dụng nguyên khí trong đan điền càng nhiều, các mạch càng nóng lên, làm cho người sử dụng cảm thấy đau nhức cơ thể, ngược lại nếu đan điền nhỏ mà cách mạch được khai mở lại nhiều, sẽ dẫn đến tiêu hao cực nhanh nguyên khí, cung không đủ cầu, rất nhanh sẽ làm người luyện bị kiệt sức, vì thế người khi tu luyện phải cân bằng giữa đan điền và các mạch trong cơ thể, nếu không khó mà nâng cao được lợi thế trong chiến đấu.
Trầm Vân ngó nhìn xem trong công viên có ai đi lại không, khi nhận thấy không có người nào, hắn đi đến bên tảng đá ở trong góc, tung một quyền ra, quyền này tung ra tảng đá như một miếng đậu hũ vỡ nát mảnh đá bắn tung toé, nhìn tay mình không bị chầy xước chút nào hắn hí hửng đến quên cả buồn ngủ, bước nhanh ra khỏi công viên, tiến vào trung tâm thành phố để di dạo.
3 giờ đêm đứng ở trung tâm thành phố, nhìn thấy từng toà nhà chọc trời, xe cộ đã khung còn đi trên đường Trầm Vân trong lòng ghen tị,
-mẹ nó, mình lúc nào mới được lái một chiếc xe thể thao, đi dạo quanh cái thành thị này đây?
Giữ trong lòng một ý nghĩ đơn thuần, hắn bước nhanh đến khu đi bộ, tiến hành du ngoại
Trầm Vân cũng không có ngốc, hắn hiện giờ phải điệu thấp, kẻ áo đen ngoài kia chắc chắn vẫn đang truy tìm hắn, hắn phải cố giữ cái mạng nhỏ, tập trung tu luyện, nếu thành công hắn sẽ chẳng còn ái ngại bất cứ chuyện gì
Trên đường cách Trầm Vân không xa một mỹ nữ hơn thở dồn dập, chạy chầm chậm đến gần người hắn
Trên người mặc một chiếc áo trắng lộ vai bó sát thân, váy da màu đen ngắn chưa đến đầu gối,lộ ra bắp chân trắng ngần,dưới chân đeo một đội xăng-đan da cá xấu tinh xảo, trên cổ choàng một tấm khăn hiệu hermes
Mặt trái xoan, đôi mắt trong như giọt nước, mang theo một loại khí tức cao quý, mũi rất cao cộng thêm cái miệng nhỏ nhắn và chiều cao 1m68,
Bất cứ ai nhìn vào mỹ nữ này cũng biết được, cô ta là người rất giàu
Cô ta đang chạy thì bắt gặp Trầm Vân đang ngắm mấy toà nhà trọc trời, bất ngờ vì có một người nửa đêm lại đứng ở đây, nhưng không thấy Trầm Vân có biểu hiện kỳ lạ, hắn chỉ đứng đó ngắm cảnh, bóng lưng to lớn của hắn mang lại cho cô một cảm giác an toàn khác lạ
Ngập ngừng suy nghĩ, cô chạy nhanh đến nắm lấy tay hắn nói
-anh gì ơi, cứu tôi với
Bất ngờ vì có người nắm lấy tay mình kêu cứu, Trầm Vân quay người lại thì thấy một khuôn mặt tinh xảo nhưng đầu lấm tấm mồ hôi, vẫn còn thở hổn hển
hắn biết là có chuyện không ổn, vì chính hắn đã quá quen với những việc thế này, ngay lập tức, hắn kéo tay cô gái chạy về hướng trước mặt, vì hắn cảm thấy sau lưng mình có nhiều luồn khí tức đang tiến đến, hình như là đối phương đang di chuyển bằng xe hơi
Cô gái khá là ngạc nhiên vì người thanh niên kia lại chủ động kéo mình đi như vậy, lúc đầu cô còn ngỡ Trầm Vân và những người đuổi theo cô là đồng bọn, nhưng khi Trầm Vân nắm tay của cô gái, cô có thể cảm giác được một luồn khí dễ chịu chuyền vào cơ thể mình.
Chạy được một lúc bất ngờ Trầm Vân kéo cô gái vào con hẻm nhỏ, đè cô gái ngồi xuống lấy thanh gỗ che đi cơ thể rồi nói
-cô ngồi yên chỗ này nhé
Hắn bước ra từ con hẻm nhỏ thấy 3 chiếc xe hơi tiến đến, mở cửa xe xuống là hơn 10 gã thanh niên mặc cùng một bộ vest đen bước xuống xe
Một trong nhưng người mặc đồ đen cất tiếng,
-anh giấu cô gái kia đi đâu rồi?
-chẳng có cô gái nào ở đây cả, Trầm Vân nói
-Chúng tôi là người quen của cô gái kia, yêu cầu anh giao cô ấy ra, đừng có lo chuyện bao đồng
-tôi đã nói rồi, chẳng có cô gái nào ở đây cả
Thấy Trầm Vân vẫn cứng đầu, người thanh niên kia tiến đến, định dạy dỗ Trầm Vân một bài học
Khi tay hắn sắp đưa đến trước ngực của Trầm Vân, thì bị một bàn tay cực nhanh nắm lại, hơn dùng lực một chút, thanh niên kia đau đớn cố rút tay lại, Trầm Vân thả tay hắn ra, bất ngờ hắn lùi lại, ngã ra mặt đất.
-gặp phải cao thủ?
Thanh niên kia lồm cồm bò dậy chỉ đạo những người còn lại vây quanh Trầm Vân rồi bất ngờ tấn công
Nhưng động tác của họ quá chậm, chưa tốn đến một hơi thở bọn họ đã bị Trầm Vân đánh bay, tất cả đều ngã lăn ra mặt đất.
Thấy tình hình không ổn, tất cả đành nhảy lên xe, kéo nhau trở về