8: trong hoạ có phúc
Trầm Vân tức tốc chạy về phía khu nhà trọ, trong lòng cảm thấy không ổn, vết thương trên ngực vẫn cảm thấy đau nhức, vết thương bắt đầu bầm đỏ
-đụng phải cao thủ, theo cách cô ta hành động, có lẽ là cảnh sát, hoặc lực lượng gì đó, đòn này của cô ta không phải đòn sát thủ, đây là chỉ muốn đánh gục mình
Ôm cái bụng đau, đi về nhà trọ, Trầm Vân tức tốc thu dọn đồ đạc vào trong balo, hắn không thể đợi đến ngày mai mới đi, hành tung của hắn đã bị lộ, rất có thể cảnh sát đang tiến hành truy tìm hắn, quan trọng là, rất có thể kể kia sẽ xuất hiện
Khi dọn dẹp xong đồ đạc chuẩn bị rời đi Trầm Vân đột nhiên cảm thấy có 3 luồng khí tức đang ẩn úp ở xung quanh. Nhẹ nhàng nhảy xuống nhà, bí mật luồn ra đằng sau thì hắn thấy đó là một tay cảnh sát, lặng lẽ đánh gục một người, lôi tay cảnh sát vào trong góc tối, lấy súng và còng tay bỏ vào trong túi,
-khốn kiếp, sao cảnh sát lại nhanh đến vậy, Hải thành không thể ở lâu được nữa rồi.
Lặng lẽ ẩn úp di chuyển ra khỏi khu xóm trọ, Trầm Vân bắt đầu tăng tốc, hắn chạy càng lúc càng nhanh, khi cách xa khu xóm trọ được 5km thì đột nhiên, hắn bị một chiếc Mercedes glc 300 đứng chắn trước khu đường nhỏ
Trong xe không ngoài ai khác, chính là Vân Băng nàng từ trong xe bước ra nhìn Trầm Văn chằm chằm như sợ hắn chạy mất.
Trầm Vân đột ngột đổi hướng, nhảy qua bờ tường, chạy một mạch về phía đường lớn, đột nhiên cảm thấy không ổn, hắn lách mình né qua bên trái, một cước từ Vân Băng loé qua, quét xuống mặt đất, tạo thành một cái hố dài.
Áo ngoài bị một cước xé rách may mắn là không có bị thương, nhưng cũng làm Trầm Vân cảm thấy kinh hoàng về lực lượng của cô gái tên Vân Băng này.
-có cần phải mạnh tay như vậy không? Cảnh sát các người lúc nào cũng muốn giết người sao? Trầm Vân tức giận mắng
-đối với tên sát nhân như ngươi thì thế này còn nhẹ đấy.
Vân Băng nhìn Trầm Vân với ánh mắt như hầm băng làm bắn phải run lên
Quả thật, Vân Băng muốn một đòn kết liễu luôn kẻ sát nhân như Trầm Vân nhưng theo chỉ thị của cấp trên, phải bắt sống hắn để tiếp nhận điều tra thêm, chỉ khi tình thế bắt buộc mới được trực tiếp ra tay kết liễu.
-giết người? Tôi chưa bao giờ giết người, vợ chồng nhà lão Điền là do kẻ khác sát hại, tôi không có liên quan gì cả.
-hừm, không giết người thì làm sao phải trốn chạy? Ngươi đang lừa trẻ con sao?
-truyện đó cô không hiểu được đâu, kẻ giết gia đình nhà lão Điền đang săn đuổi tôi.
Vân Băng ngập ngừng một chút, nếu đúng lời Trầm Vân nói là thật, cảnh sát bình thường cũng khó lòng bảo vệ nhân chứng như Trầm Vân, kẻ giết người nhà lão Điền và vụ thảm sát đường 18 theo kết quả điều tra, chắc chắn có võ công cực cao dấu tích phía rừng cây cạnh đường 18 là minh chứng rõ ràng nhất.
Đúng lúc Vân Băng đang suy nghĩ, nhanh như chớp Trầm Vân nhảy ra ngoài, Vân Băng tức giận đuổi theo thì đột nhiên Trầm Vân rút ra một khẩu súng ngắn chĩa về phía cô, cảm thấy không ổn Vân Băng lộn người về phía bức tường tránh né, mặc dù võ công của cô cực cao nhưng vẫn chưa đạt đến cấp độ tông sư, vẫn chưa thể không sợ súng đạn mà lao lên
Nhưng rốt cục Trầm Vân không hề bắn phát súng nào, hắn chỉ lấy ra để doạ Vân Băng, không cho cô đuổi theo, nhanh như cắt hắn chạy ra đường lớn, cướp một chiếc xe gắn máy, phóng như bay ra khỏi Hải thành, đứng từ xa Vân Băng lòng đầy lửa giận thở phì phò
-đáng ghét, tên khốn này lợi dụng lúc mình lơ đãng để chạy trốn
Phóng xe trên đường lớn cả đêm, khi đến gần một trạm kiểm tra, Trầm Vân cảm thấy không ổn, hắn bỏ lại xe gắn máy, vứt vào bụi cây ven đường, nhằm hướng bìa rừng cứ thế mà chạy, trong lòng tự nhủ
-lần này chắc phải sống trong rừng một thời gian dài rồi.
Cách đó khá xa ở Hải thành, trong một chiếc Mercedes glc 300 một khuôn mặt xinh tinh xảo nhưng tràn đầy giận dữ đang lái xe, đột nhiên một cú điện thoại đánh tới.
-Vân Băng, mọi chuyện chuyện thế nào rồi?
-thưa Phùng tướng quân, tên đó quá giảo hoạt, hắn cướp một chiếc xe gắn máy và trốn thoát rồi, trong người hắn còn có súng.
-vậy sao? Mọi chuyện diễn ra thế nào?
-hắn nói hắn không phải kẻ sát hại vợ chồng nhà lão điền, kẻ ra tay là một kẻ khác, hắn đang bị kẻ này truy đuổi, lợi dụng lúc tôi sơ hở hắn đã chạy trốn. Văn Băng vừa nói vừa thở phì phò.
-chuyện này tôi đã biết, cô tạm thời rút về doanh trại, tiến hành nhiệm vụ khác,
-nhưng mà. Vân Băng lưỡng lự nói
-không cần phải nói nhiều, vụ án này hiện tại có nhiều tình tiết mới, cần phải điều tra thêm, cô cứ về doanh trại đợi, nếu có thêm nhiệm vụ sẽ lập tức gọi cô,
-vâng, thưa phùng tướng quân
Vân Băng trong lòng buồn bực, thiếu chút nữa thôi là cô đã bắt được Trầm Vân, vậy mà lại để lọt mất hắn
Vân Băng có cảm giác mãnh liệt rằng mình sẽ còn gặp lại tên gia hoả kia
-Đến lúc đó đừng học trốn thoát
Vân Băng nắm chặt tay lái, phong như bay ra khỏi Hải thành.
Trong rừng cây giữa đêm vắng, Trầm Vân đang ngồi nghỉ ngơi bỗng nhiên hắn giật mình hắt xì một cái.
-lạ thật, tự nhiên mình cảm thấy lạnh gáy.
Đói mệt, Trầm Vân đang không biết phải kiếm gì ăn thì đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi thơm phức,biết là đó là mùi quả chín hắn lần theo mùi hương đi đến một cái cây, trên cành chỉ mọc duy nhất một quả đỏ hỏn to bằng bàn tay, đói bụng hắn vặt xuống ăn ngay lập tức, đỡ đói Trầm Vân kiếm một tán lá khô phủ người nằm ngủ ngon lành.
5 giờ sáng đang ngủ say, Trầm Vân bỗng nhiên thấy cơ thể mình trở nên khác lạ, cả cơ thể nóng như lửa đốt, máu, thịt trên cơ thể cứ thế, cứ thế bong tróc ra ngoài, quá đau đớn Trầm Vân lăn qua lăn lại trên mặt đất, nhảy lên rồi tay đánh loạn xạ, Trầm Vân một thân máu huyết khắp người cứ thế lăn lộn trong rừng như kẻ điên.
Không thể chịu được nữa, hắn ngất đi lúc nào không hay,
Đến 4 giờ chiều Trầm Vân chợt tỉnh giấc, máu trên cơ thể đã không còn, người cũng không cảm thấy đau, hắn cảm giác da dẻ của mình sáng loáng như công tử bột vậy, chạy thật nhanh đến một hồ nước, hắn định múc nước lên uống thì phát hiện ra khuôn mặt của mình đã thay đổi, khuôn mặt mới này anh tuấn lạ thường, hắn có cảm giác thân thể mình phải cao thêm ít nhất 4cm nữa, nếu tính từ trước đây hắn chỉ cao 1m76 thì bây giờ chiều cao của hắn phải vượt qua 1m8
-chẳng lẽ là do loại quả kia? Mặt mình đã thay đổi rồi, gã thanh niên kia sẽ không biết không phát hiện ra mình chứ?
Quá vui sướng Trầm Vân nhảy xuống hồ nước, bơi lội mấy vòng liền rồi mới nhảy lên bờ, hắn phóng thật nhanh ra khỏi bìa rừng, bắt gặp một đoàn xe lửa đang đi ngang qua hắn nhảy luôn lên khoang chứa hàng, hai chân xếp bằng, tiếp tục một chuyến phiêu lưu mới.
Nhưng hắn không biết được rằng, loại trái cây kia chẳng phải là có tác dụng tăng chiều cao hay là thay đổi khuôn mặt gì, đó là thoái cốt quả, một khi ăn vào cơ thể sẽ tuôn trào máu tươi, da thị xẽ dập nát, xương cốt mềm nhũn mà chết, lý do Trầm Vân vẫn còn sống, là do khả năng hồi phục kinh người của hắn, đúng là trong hoạ còn có phúc, loại quả đáng ra dùng để giết người, nay lại mang lại cho hắn một cơ hội thứ hai