Lụi Tàn

Chương 6 : Văn Tự Cổ




6: văn tự cổ

Trầm Vân thấy mình đứng ở một hành lang tối đen sâu thẳm, hắn cứ bước, bước tiếp không ngừng đến khi hắn chẳng còn nhận ra mình đã đi được bao nhiêu lâu, dường như con đường này dài mãi dài mãi

Bỗng nhiên một cánh tay chộp lấy hắn, hắn giật mình quay lại, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn, nước mắt của hắn cứ trào ra, hắn đã đã không còn nhớ rõ mình đã đi trên cái hành lang tối tăm được bao lâu, dường như là 1 năm, 2 năm, 10năm, hắn cũng không thể nào biết được, xúc động hắn ôm lấy cơ thể già nua của Trầm lão mà khóc.

-Vân nhi, đừng có khóc, có ông ở đây rồi, Trầm lão nói

-ông ơi, đây là đâu? Tại sao con lại ở nơi này? Có phải là con đã chết rồi không, có phải kiếp trước con đã làm gì sai nên bị cừu nhân đuổi giết?

Trầm lão gương mặt hiền từ vỗ vỗ vai Trầm Vân rồi nói.

-Vân nhi, con chẳng làm điều gì sai cả, đây là số phận từ khi sinh ra của con, ta đã cố giúp con sống một cuộc đời an lành, nhưng thời gian của ta đã hết, không thể đi theo bước chân của con được nữa, mong con sau này hãy mạnh mẽ bước về phía trước, rồi hạnh phúc sẽ theo con ở cuối ánh mặt trời.

Trầm Vân tiếp tục khóc trên đôi vài gầy của Trầm lão

-tại sao lại như vậy? Tại sao con phải gánh chịu cái số phận nghiệt ngã như vậy? Có phải ông giấu con rất nhiều điều không, hãy nói cho con biết đi

Trầm lão mặt đầy đau khổ, ngập ngừng muốn nói nhưng ông ta lại tiếp tục im lặng

-NÓI ĐIIIII.

Trầm Vân hét to, như thể muốn dùng tiếng hét để xoá hết tủi nhục trong lòng.

Trầm lão giọng khó nhọc nói ra

-Con là một niềm hy vọng của thế giới! Ngoài kia có những kẻ muốn giết con, muốn phá hủy đi thế cân bằng, vì thế con phải sống, làm mọi điều để sống, vì nếu thế giới mất đi con, nó sẽ không còn là nó nữa

Trầm Vân buông Trầm lão ra ngạc nhiên hỏi

-Con chỉ là một kẻ bình thường, tại sao có thể là niềm hy vọng cơ chứ, vậy ông có biết cha mẹ của con là ai không?

Xin lỗi Vân nhi, từ lúc ta cướp con từ nanh vuốt của những kẻ ngoài kia con đã là một đứa trẻ vô danh, có lẽ cha mẹ con đã bị bọn chúng hại từ lâu rồi.

Trầm Vân đau khổ quỳ xuống đất, khôn mặt đã không còn chút cảm xúc, hắn chỉ biết cúi đầu xuống đất để nước mắt cứ chảy ra

-Đây có lẽ là nhưng điều cuối cùng mà ta làm được cho con, thời gian của ta sắp cạn rồi

Nói xong Trầm lão đặt tay lên đầu của Trầm Vân, một nguồn năng lượng kỳ là truyền vào trong người hắn, những văn tự cổ cứ thế cứ thế hiện lên trước mặt Trầm Vân, đây đều là những chữ cổ mà Trầm lão cho hắn học từ thuở nhỏ, các văn tự cứ thế nhảy múa rồi hoà làm một thể với hắn

Hắn ngẩn đầu lên thì đã thấy Trầm lão với khuôn mặt hiền từ nhìn hắn, nhưng cơ thể bắt đầu tan vào hư vô, cứ như vậy rồi biến mất hẳn

Trầm Vân hét lên

-Ông ơi

Rồi đột nhiên một ánh sáng chói loà loé lên, khiến hắn quay trở lại thực tại.

Hắn đang nằm đất động trong một căn hẻm nhỏ, tiếng xe cộ, đọng cơ gầm rú làm hắn bừng tỉnh, ngước nhìn xung quanh rồi lại nhìn cơ thể mình,

Thân thể của hắn phải nói là cực kỳ tàn tạ, quần áo rách nát hết cả, chiếc túi đeo trên cũng bị đánh nát đồ đạc bên trong đã rớt hết ra ngoài, nhưng thật may mắn là ngăn đựng tiền không bị ảnh hưởng số tiền 4 vạn hắn lấy được ở Long thành vẫn càn nguyên vẹn

Cả người toàn là máu nhưng thật bất ngờ là chẳng có vết thương nào xuất hiện, xem xét cơ thể mình một lúc, Trầm Vân cảm thấy kỳ lạ

-chẳng phải lúc trước mình bị kẻ kia đánh gãy hết tứ chi hay sao?

-rồi trời đất bỗng tối sầm lại, hành lang tối đó, ông đã biến mất rồi ư?, Tại sao cảm giác lại thật đến như vậy?

Định thần lại một lúc, hắn nhắm chặt mắt suy nghĩ về những thứ hắn đã nằm mơ thấy,

Thì bỗng nhiên một ánh sáng loé lên trong đầu hắn, những văn tự cổ hắn từng học cứ thế, cứ thế xuất hiện trong đầu hắn, thấy kỹ thì đó là một phương pháp hô hấp kỳ lạ, rất khác với bình thường, hắn thử học theo, hô hấp theo phương pháp một lúc thì bỗng cảm thấy cơ thể mình khoan khái lạ thường, miệng phun ra một ngụm khí, hắn cất bước đi về hướng bờ sông, tắm rửa qua loa thân thể rồi lại xách theo chiếc túi rách men theo con đường vắn người đi tìm quán trọ

Hắn hỏi ra thì mới biết là mình đã hôn mê được 1 ngày, lòng thắc mắc tại sao mình lại có thể xuất hiện ở Hải thành như vậy được, tìm được một khu trọ khá rẻ chỉ 100 đồng một tháng, đưa 60 đồng cho bà chủ nhà, nhà bà ta kiếm giúp hắn mấy bộ quần áo và dụng cụ sinh hoạt, bà chủ nhà thấy hắn quần áo rách rưới cũng thấy thương cảm, tối hôm đó bà ta nấu cho Trầm Vân một nồi cháo hầm ăn cho đỡ mệt,

Đã 1 ngày chưa ăn gì Trầm Vân đánh chén nồi cháo rất nhanh, đi tắm rửa rồi về phòng, ngồi trên giường hắn nghiên cứu thật kỹ những văn tự cổ trong đầu mình, hắn phát hiện ra nhưng văn tự cổ này là một bản công pháp hấp thụ thiên địa nguyên khí vào trong cơ thể, tôi luyện cơ thể của người học theo từng cấp độ

Theo văn tự cổ thì tầng thứ nhất của môn công pháp này là Tôi Thể, để luyện được đến tầng thứ nhất phải sử dụng phương pháp hấp thu thiên địa nguyên khí, dùng thiên địa nguyên khí bồi dưỡng cho cơ thể, người luyện được đến tầng 1 cơ thể sẽ phát sinh rất nhiều biến hoá, phản xạ , khả năng chống chịu của cơ thể tốt hơn người thường dất nhiều,

Nghiên cứu xong phương pháp hô hấp, Trầm Vân hai bàn tay nắm chặt, hắn thề sẽ khiến kẻ đẩy hắn đến con đường của ngày hôm nay phải trả giá!

Ngồi khoanh chân trên giường Trầm Vân làm theo phương pháp, từ đợt từng đợt thiên địa nguyên khí được hấp thu vào cơ thể của hắn

Trong lúc đó, ở Long thành, Diệp Xuyên đang đứng trong ngôi nhà của Lão Điền, theo điều tra kẻ giết 2 vợ chồng lão Điền quả thật là một cao thủ, ra chiêu chớp nhoáng kết liễu mạng sống vợ chồng lão bằng tay không, rất có thể kẻ đó có liên quan đến chiếc xe bus bốc cháy ở đường 18

Đánh một cú điện thoại Diệp Xuyên liền hỏi

-Đội Chu Tước đấy hả tình hình ở đường số 18 đã có tiến triển gì chưa?

Đầu dây bên kia trả lời

-Diệp tổ trưởng đó hả, anh không thể tin được đâu, ở khu rừng cách đường số 18 không xa lắm có vết tích 2 cao thủ đấu với nhau, cây cối xung quanh gẫy rập hết, còn có những vết máu khô, chúng tôi đã cho người đi kiểm tra thì không có kết quả trả về, nghi nghờ vết máu này là của tên Trầm Vân ở vụ án long thành

Diệp Xuyên cau mày suy nghĩ

-cao thủ đối đầu sao? Vết máu không rõ danh tính?, Vậy chắc chắn tên Trầm Vân kia là một cao thủ

-nhờ mọi người truy tình tung tích của tên Trầm Vân kia, nếu thấy hắn thì chớ có động thủ vội, đợi tiếp viện đến thì tiến hành vây bắt, hắn rất có thể là một cao thủ, mong mọi người hành động cẩn thận,

Cúp máy xong Diệp Xuyên tức tốc tiến về Hải thành, vì nơi đó rất có thể là nơi nghi phạm ẩn núp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.